Harry Potter And The New World - Q.3 - Chương 63: Thần Hộ Mệnh
Bệnh thất vắng tanh chỉ có một thân ảnh thiếu niên gầy gò đang ăn phần tiệc giáng sinh do bà y tá nghiêm khắc nhét đầy một bàn cho cậu. Hai cái đùi gà, một tô lớn súp, một cái bánh ngọt to tổ nái và một bình nước bí rợ lẫn vài món tráng miệng khác. Thiếu niên cười khổ không thôi khi bà y tá phúc hậu cứ nhìn cậu chăm chăm, hầm hè bắt cậu phải ăn cho hết, cậu cũng là nhận mệnh. Đến khi bụng đã no ứ ừ và không thể nào nhét thêm đồ ăn nữa, bà y tá mới miễn cưỡng dọn đi chén đĩa.
— Khụ, khụ! Chết tiệt, bị nghẹn rồi!
Henry ho khan, tay đập đập lên ngực để nhuận khí, cuối cùng cũng nuốt xuống miếng bánh ngọt cuối cùng. Titus bên cạnh cậu dụi dụi cho cậu bình nước bí rợ, cậu cũng là hớp một hơi dài:
— Cảm ơn ngươi, Titus!
Henry nhìn trong phòng bệnh thất đã không còn ai, cuối cùng rút từ dưới gối ra một tấm miếng giấy da lớn, vuông vức và nhàu nát, và tuyệt không có chữ nào trong đó cả. Cậu giở nó ra, lấy đũa phép gõ lên tấm da, nói:
— Tôi trang trọng thề rằng tôi là đồ vô tích sự.
Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một mạng nhện từ cái điểm mà đầu đũa phép Henry chạm vào. Những đường kẻ này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm giấy da; mấy chữ màu xanh lá cây to tướng cong quèo tuyên bố rằng:
Quí ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn,
Chân Nhồi Bông và Gạc Nai
Công ty cung cấp trợ thiết bị
cho những kẻ phá phách pháp thuật
Hân hạnh trình bày
BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC
Đó là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Nhưng điều thực sự đáng chú ý là những chấm mực nhỏ xíu di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên viết bằng nét chữ li ti. Henry lò dò đến khu vực tháp nhà Gryffindor và thấy ngay năm cái chấm đen đang tập trung trong phòng sinh hoạt chung. Henry chật cưỡi, thầm khen một tiếng người đã luyện chế ra cái bản đồ này. Henry có được tấm bản đồ này đương nhiên là do bóc lột cặp sinh đôi nhà Weasley kia rồi. Lại liếc nhìn một góc khác trên bản đồ, cậu cũng không khỏi mỉm cười, cuối cùng vẫn là đóng lại tấm bản đồ, lấy ra một cái ruy băng buột lại, đính kèm một tấm thiệp rồi lại nhờ chú chim Olive gửi đi. Harry, mong là anh sẽ dùng nó một cách tốt nhất.
——————————-
Harry biết Hermione méc cô McGonagall về chuyện cây chổi thần Tia Chớp là có ý tốt cho cậu, nhưng cậu vẫn không thể không nổi sùng với cô bé. Cậu chỉ mới làm chủ được cây chổi thần xịn nhứt thế giới trong vòng có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thế mà giờ đây, chỉ tại vì Hermione xía vô, cậu đã không thể biết là liệu cậu có còn được nhìn thấy cây chổi đó một lần nữa hay không? Cậu đoan chắc là cây chổi của cậu chẳng hề bị trù ếm gì hết, nhưng một khi mà cây chổi bị đem đi giải trừ bằng đủ các loại kiểm tra chống bùa ếm ngải thư thì liệu nó có còn ra hồn cây chổi thần nữa chăng?
Ron cũng giận điên lên với Hermione. Theo nó thì giải trừ một cây chổi hàng hiệu Tia Chớp còn “gin” thì không khác gì phạm một tội ác hình sự. Hermione thì vẫn đinh ninh là mình đã làm điều tốt nhứt phải làm, nhưng cô bé tránh ngồi trong phòng sinh hoạt chung với Harry và Ron. Hai đứa này cho là cô bé đã tìm nơi ẩn náu trong thư viện, và tụi nó cũng không thèm thử dỗ cô bé quay trở lại phòng sinh hoạt chung làm gì. Harry cũng đã nhận được tấm bản đồ của đạo tặc và không ít lần cậu muốn khoác chiếc áo tàng hình mà lén đi lấy lại cây chổi, nhưng Henry cật lực phản đối khiến Harry không thể làm gì khác hơn, đành phải bỏ cái suy nghĩ đó đi. Và cậu lẫn Ron vẫn còn giận Hermione lắm.
Thành ra cả ba đứa tụi nó đều vui mừng khi thấy tất cả học sinh khác cùng quay trở về trường sau ngày lễ Năm Mới, và tháp Gryffindor lại trở nên đông đúc, ồn ào.
Vào cái đêm trước khi học kỳ mới bắt đầu, Wood tìm Harry để nói chuyện:
— Giáng sinh vui không?
Chẳng cần đợi Harry trả lời, Wood ngồi xuống, hạ thấp giọng:
— Anh đã suy nghĩ kỹ suốt lễ Giáng sinh, Harry à. Sau trận đấu lần trước, em biết đó… Nếu bọn giám ngục Azkaban lại kéo tới trận đấu kế… ý anh là… chúng ta không thể để cho em… Ờ…
Wood đột nhiên ngừng lại, trông lúng ta lúng túng. Harry bèn nói nhanh:
— Em đang khắc phục chuyện đó. Giáo sư Lupin nói là thầy có thể dạy em cách xua đuổi bọn giám ngục Azkaban. Thầy sẽ bắt đầu dạy em từ tuần này; thầy nói thầy sẽ có thì giờ rảnh sau lễ Giáng sinh.
Wood kêu lên một tiếng: “A!”, vẻ mặt anh bớt căng thẳng thấy rõ.
— Vậy hả, nếu như vậy thì… Anh thực sự đâu có muốn mất một Tầm thủ như em đâu Harry. Mà em đã đặt mua một cây chổi mới chưa?
Harry nói:
— Chưa.
— Cái gì? Em phải làm gấp lên đi chứ, em biết mà… em đâu có thể cỡi cây Sao xẹt mà đấu lại tụi nhà Ravenclaw!
Ron chen vô:
— Bồ ấy mới được tặng một cây Tia Chớp hồi lễ Giáng sinh.
— Một cây Tia Chớp! Nói thiệt không đó? Một… một cây Tia Chớp thiệt hả?
Harry rầu rĩ nói:
— Anh Oliver đừng háo hức quá. Em không còn được giữ nó nữa rồi. Nó đã bị tịch thu.
Rồi Harry giải thích toàn bộ câu chuyện tại sao và làm thế nào mà cây chổi thần Tia Chớp của cậu đang bị giải trừ bùa ếm ngải thư.
— Bùa ếm ngải thư hả? Làm sao cây chổi có thể bị thư ếm chứ?
Harry đáp bằng một giọng yếu ớt:
— Sirius Black. Người ta cho là hắn đang săn đuổi anh em tụi em. Vì vậy cô McGonagall cho là rất có thể hắn gởi cái đó cho em.
Gạt qua một bên cái thông tin rằng có một tên sát nhân nổi tiếng đang săn đuổi Tầm thủ của mình, Wood nói:
— Nhưng Black không thể nào mua nổi một cây chổi thần Tia Chớp! Hắn đang bị truy nã mà! Cả nước này đang theo dõi rình bắt hắn! Làm sao hắn có thể bước vô một tiệm bán Thiết bị Quidditch Chất lượng cao mà mua một cây chổi thần?
Harry nói:
— Em biết, nhưng cô McGonagall vẫn muốn giải trừ cho cây chổi…
Wood tái nhợt đi. Anh hứa:
— Anh sẽ đi thưa chuyện với cô. Anh sẽ làm cho cô hiểu ra lẽ… một cây Tia Chớp… một cây Tia Chớp thực sự… trong đội của chúng ta… Cô cũng muốn cho đội Gryffindor thắng y như chúng ta muốn vậy… anh sẽ làm cho cô hiểu ra lẽ… một cây Tia Chớp.
Hôm sau, những buổi học của học kỳ hai bắt đầu và đương nhiên, những buổi huấn luyện ma quỷ của Henry tiếp tục diễn ra, cả đám đều kêu than dậy trời vì phơi mình giữa tiết trời lạnh căm căm này chẳng khác nào làm bọn họ tươi sống đông chết.
Sáng tháng Giêng lạnh căm căm thì chỉ người nào không còn chuyện gì khác để làm mới cảm thấy thích ra sân trường để học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng lão Hagrid đã bày ra một đống lửa đầy những con kỳ nhông để mua cho bọn trẻ, nên tụi nhỏ được trải qua một buổi học vui vẻ khác thường: đi mót củi khô và lá khô để bỏ vô đống lửa cho cháy sáng thêm, trong khi mấy con vật mê lửa thuộc nòi giống thằn lằn ấy cứ khoái trá bò lên bò xuống mấy khúc củi vụn đến nóng phỏng da người.
Bài học tiên tri của học kỳ mới thì lại không được vui bằng; giáo sư Trelawney bây giờ dạy qua tới môn Bói chỉ tay, và bà không phải mất thì giờ lâu lắc mới chỉ ra được cho Harry thấy là cậu có đường Sinh đạo ngắn nhứt mà bà từng nhìn thấy lần đầu tiên trong đời. (Khi nghe được điều đó từ Harry, Henry chỉ xì một tiếng chẳng thèm tin, còn Ron thì lo lắng hơn và luôn trừng Henry khi thấy cậu cứ bác bỏ mãi những lời giáo sư Trelawney nói).
Chỉ có lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là nơi mà Harry hăng hái đi học nhứt. Sau buổi nói chuyện với Wood, Harry muốn bắt đầu học ngay cách phòng chống giám ngục Azkaban càng sớm càng tốt. Cuối buổi học, Harry nhắc giáo sư Lupin về lời hứa của thầy, thầy nói:
— Ờ phải, để thầy xem… Tám giờ tối thứ năm được không? Phòng học môn Lịch sử Pháp thuật chắc đủ rộng… Thầy sẽ suy nghĩ cẩn thận xem chúng ta sẽ dạy và học môn này như thế nào… Chúng ta không thể đem một viên giám ngục Azkaban vô trong tòa lâu đài để thực tập…
Khi đi xuống hành lang để đến phòng ăn tối, Ron nói:
— Thầy có vẻ vẫn còn bệnh, phải không? Bồ nghĩ thầy bị gì vậy?
Đằng sau ba đứa bỗng vang lên một tiếng chắt lưỡi sốt ruột nghe rõ to. Đó chính là Hermione, cô bé đang ngồi dưới chân của một bộ áo giáp, sắp xếp lại cái cặp táp sút xổ của mình; cái cặp đầy nhóc sách đến nỗi không thể nào đóng lại được.
Ron nói với giọng cáu kỉnh:
— Trò chắt lưỡi với tụi này để làm gì vậy?
— Chẳng để làm gì hết!
Hermione đáp bằng giọng kiêu kỳ, lại quẳng cái cặp nặng ịch của cô bé lên vai.
Ron nói:
— Có đó chứ! Khi tụi này đang thắc mắc về bệnh của thầy Lupin thì trò chắt lưỡi…
Với vẻ trịch thượng chọc người ta điên lên được, Hermione nói:
— Chà, chuyện đó chẳng quá rõ ràng sao?
Ron đổ quạu:
— Nếu trò không muốn nói cho tụi này biết, thì khỏi nói.
— Tốt!
Hermione kênh kiệu ngẩng cao đầu, bước đi một nước.
Ron tức tối ngó theo Hermione:
— Nó cũng chẳng biết gì hơn đâu. Nó chỉ giả bộ để bắt chuyện lại với tụi mình thôi.
Henry nhìn cô bạn có lòng tự ái cao ngất đang dần đi xa, không khỏi lắc đầu, cuối cùng vẫn là gọi cô bé:
— Hermione, dùng bùa thu nhỏ!
Harry và Ron tuy kinh ngạc khi Henry nói, tụi nó không khỏi thắc mắc Henry nhắc Hermione dùng bùa thu nhỏ làm gì, nhưng tụi nó cũng không thèm để ý.
***
Vào lúc tám giờ tối thứ năm, Harry cùng Henry rời phòng sinh hoạt chung Gryffindor để đến phòng học môn Lịch sử Pháp thuật.
— Em chỉ muốn xem anh luyện tập thôi!
Henry đã nói như thế và bám theo cậu rời khỏi phòng sinh hoạt chung của tháp Gryffindor. Tới nơi, phòng học trống vắng và tối thui, Harry bèn dùng đũa phép thắp đèn sáng lên. Tụi nó chỉ phải chờ chừng năm phút là thầy Lupin đến, xách theo một cái lồng thật to được bao bọc cẩn thận. Thầy nhấc cái lồng đặt lên trên bàn giáo sư Binn. Henry cười cười nhìn Thầy Lupin, nói:
— Là một Ông Kẹ hả thầy?
Thầy Lupin cởi áo khoác ra, đáp:
— Ừm, thầy đã lùng sục khắp lâu đài từ hôm thứ ba, cũng may là thầy tóm được con này trốn trong một ngăn tủ hồ sơ của thầy Filch. Đây là thứ nhái theo giám ngục Azkaban gần giống nhứt rồi đó. Ông Kẹ sẽ biến thành một viên giám ngục Azkaban khi nó nhìn thấy con, Harry, thế nên con có thể thực hành chống cự lại nó. Khi nào không xài đến nó thì thầy nhốt nó trong phòng của thầy. Có một cái hộc tủ dưới gầm bàn làm việc của thầy mà chắc Ông Kẹ sẽ khoái lắm.
— Dạ, được.
Harry nói, cố gắng làm ra vẻ là cậu không hề sợ hãi chút xíu nào hết mà chỉ vui mừng là thầy Lupin đã tìm ra được một kẻ thế vai giám ngục Azkaban hay như vậy.
— Thầy không phiền khi con ngồi một bên xem chứ? – Henry đã đến bên một cái ghế, ngồi xuống, cười cười nói.
Giáo sư Lupin rút ra cây đũa phép của thầy, ra dấu cho Harry làm theo, thầy nói:
— Chà, thầy thì không phiền đâu, Henry à! Giờ thì chúng ta bắt đầu nhé, Harry… Câu thần chú mà thầy sẽ thử đọc và dạy cho con là một pháp thuật cao cấp, Harry à…, cao cấp hơn hẳn Trình độ Phù thủy Thường đẳng. Nó được gọi là Bùa Hộ mệnh.
Harry lo lắng hỏi:
— Bùa linh nghiệm như thế nào hở thầy?
Thầy Lupin nói:
— À, nếu bùa được xài đúng thì nó sẽ làm hiện ra một vị thần Hộ mệnh. Vị thần này là một loại thần bảo vệ – chống lại giám ngục Azkaban, thần sẽ che chắn giữa con và những giám ngục Azkaban.
Harry bỗng mường tượng hình ảnh mình khép nép phía sau một hình thù to kềnh càng như lão Hagrid tay cầm một cây gậy bự chảng. Giáo sư Lipin tiếp tục giảng giải:
— Thần Hộ mệnh là một loại sức mạnh tích cực, là hiện hình của chính những thứ mà giám ngục Azkaban đã ăn tươi nuốt sống: hy vọng, hạnh phúc, khát vọng sống còn – nhưng vì thần Hộ mệnh không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như con người thực, nên giám ngục Azkaban không bao giờ có thể làm hại được. Nhưng mà thầy phải lưu ý con, Harry à, rằng bùa Hộ mệnh là quá cao so với trình độ của con. Nhiều người đạt trình độ pháp sư mà còn thấy khó khăn khi xài tới bùa Hộ mệnh.
Harry tò mò:
— Thần Hộ mệnh trông ra làm sao hở thầy?
— Tùy theo cách mỗi phù thủy làm hiện hình sức mạnh này mà thần Hộ mệnh của phù thủy ấy có hình dạng độc đáo riêng.
— Và làm sao thầy làm cho thần Hộ mệnh hiện hình được?
— Bằng cách niệm một câu thần chú, mà câu thần chú này chỉ linh nghiệm khi nào con hết sức tập trung tâm trí vào chỉ một kỷ niệm vô cùng hạnh phúc mà thôi.
Harry cố nhớ lại một kỷ niệm hạnh phúc. Chắc chắn là không có gì xảy đến với cậu suốt thời gian mà anh em Harry ở nhà dì dượng Dursley có thể coi là kỷ niệm hạnh phúc rồi. Cuối cùng Cậu quyết định chọn lúc hạnh phúc nhứt đời cậu là lần đầu cậu được cỡi lên cán một cây chổi thần. Cậu cố gắng hết mình để nhớ chính xác cái cảm giác sung sướng trào dâng kỳ diệu trong lòng cậu lúc đó. Cậu nói:
— Thưa thầy, con chuẩn bị rồi ạ.
Thầy Lupin tằng hắng cổ họng:
— Câu thần chú như vầy… Expecto patronum!
Harry nín thở lập lại:
— Expecto patronum! Expecto patronum!
— Con đã ra sức tập trung vô ký ức hạnh phúc của con chưa?
— Ơ… dạ rồi ạ…
Harry nhanh chóng buộc tất cả suy nghĩ của mình hướng về chuyến bay lượn đầu tiên trên cây chổi thần. Harry lẩm nhẩm:
— Expecto patrono… xí lộn patronum. Quên, làm lại, expecto patronum! Expecto patronum!
Có cái gì đó thình lình xịt ra từ đầu cây đũa phép, trông giống như làn khí óng ánh bạc. Harry hồi hộp hỏi:
— Thầy có thấy cái đó không? Có cái gì đó mới xảy ra!
Thầy Lupin mỉm cười:
— Giỏi lắm. Vậy thì ngay bây giờ… con chuẩn bị sẵn sàng để thử chống lại một giám ngục Azkaban chưa?
Harry nắm chặt cây đũa phép, đáp:
— Thưa thầy, sẵn sàng rồi ạ.
Harry bước ra đứng giữa phòng học trống trải. Cậu cố gắng giữ cho đầu óc mình luôn nghĩ đến chuyện bay lượn, nhưng có một cái gì đó không hề được mời mọc, chờ đợi mà cứ xộc vô đầu Harry… bây giờ cứ mỗi ngày cậu lại nghe thấy tiếng má cậu gào khóc… nhưng cậu đâu có nên nghĩ tới má lúc này? Hay Harry cứ nghe lại tiếng khóc của má, dù cậu không muốn… hay là sâu trong lòng cậu vẫn muốn…?
— Harry, bình tĩnh! — May thay, tiếng gọi của Henry lại làm cậu tỉnh hồn, tập trung lại.
Thầy Lupin nắm cái nắp của cái lồng và giở ra.
Một giám ngục Azkaban từ từ trồi lên từ cái lồng, hướng bộ mặt bịt kín của hắn về phía Harry, một bàn tay sứt sẹo đóng vẩy lấp lánh của hắn nắm chặt vạt áo trùm. Đèn đóm trong phòng học cháy bập bùng rồi tắt lịm. Tên giám ngục Azkaban bước ra khỏi cái lồng và bắt đầu lặng lẽ lướt về phía Harry, hít một hơi thở sâu phát ra âm thanh khò khè. Từ hắn toát ra một luồng khí lạnh ghê gớm phủ trùm Harry. Harry thét lên:
— Expecto patronum! Expecto patronum! Expecto…
Nhưng cả lớp học lẫn tên giám ngục Azkaban đều nhòa đi, tan ra… Harry lại một lần nữa ngã xuống vùng sương trắng dày mịt, và giọng gào khóc của má nó lại vang lên, rõ rệt hơn bao giờ hết, vang vang ngay bên trong đầu nó:
“Đừng giết tụi nó! Đừng giết tụi nó! Làm ơn… Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
“Tránh ra… Tránh ra, con mụ kia!”
— Harry!
— Harry! Tỉnh lại đi anh! Harry!
Harry tỉnh lại và cậu thấy Henry với khuôn mặt lo lắng đang lay cậu. Harry nhận ra cậu đang nằm ngửa trên sàn phòng học. Đèn trong phòng đã được thắp sáng trở lại. Harry thấy không cần phải hỏi chuyện gì đã xảy ra. Henry đỡ Harry ngồi dậy, cậu cảm thấy mồ hôi lạnh rịn ra, lăn xuống sau cặp mắt kiếng. Cậu nói nhỏ:
— Xin lỗi vì làm em lo lắng, Henry. Anh không sao.
Thầy Lupin đưa cho nó một con nhái sôcôla:
— Đây… con ăn đi, rồi chúng ta thực tập lại lần nữa. Thầy không hề đòi hỏi con phải thành công ngay từ lần đầu. Thiệt tình thì thầy sẽ sửng sốt lắm đấy nếu như con chỉ làm một lần mà đạt kết quả ngay.
Harry cắn một miếng sô cô la, lẩm bẩm:
— Càng lúc càng tồi tệ hơn… Lần này con có thể nghe tiếng má con rõ hơn… và tiếng của hắn… Voldemort…
Trông thầy Lupin còn xanh xao hơn cả mọi thường:
— Harry à, nếu con không muốn tiếp tục thì thầy không chỉ thông cảm mà còn…
Harry nhét nốt phần còn lại của cục nhái sô cô la vô miệng, nói một cách quyết liệt:
— Con làm lại mà! Con phải làm cho được! Chứ nếu bọn giám ngục Azkaban lại xuất hiện ở trận đấu với đội Ravenclaw thì biết làm sao? Con không thể để cho mình té nhào lần nữa được. Nếu tụi con thua trận này thì tuy không đến nỗi mất hi vọng nhưng tụi con sẽ không còn hăng hái để mà giành cúp Quidditch nữa mất!
— Harry, anh đừng cố quá! Tụi mình sẽ chiến thắng mà!– Henry gắt một tiếng, gạt phăng những lời Harry muốn nói.
— Anh biết, anh biết. Nhưng ý anh đã quyết rồi, em sẽ không cản anh được đâu!
Henry quẫn bách đỡ Harry đứng thẳng, sau đó mới trở lại chỗ ngồi, phồng mang trợn mắt nhìn chằm chằm Harry.
Thầy Lupin thấy vậy, tở dài nói:
— Vậy thì được… Có lẽ con cần lựa lại một kỷ niệm hạnh phúc khác, ý thầy nói là con cần tập trung vào… Niềm hạnh phúc vừa rồi chưa đủ mạnh mẽ lớn lao để chống chọi…
Harry suy nghĩ thật kỹ, và quyết định chọn lúc nhà Gryffindor giành được danh hiệu Vô địch Nhà vào năm ngoái là lúc mà nó vui sướng nhất. Lại nắm chặt cây đũa phép, Harry đứng vào vị trí của mình ở giữa phòng học. Thầy Lupin nắm lấy cái nắp lồng, hỏi:
— Sẵn sàng chưa?
Harry đáp:
— Dạ, sẵn sàng rồi!
Harry cố gắng nhét đầy đầu óc bằng những ý tưởng vui tươi về chiến thắng của nhà Gryffindor, chứ không phải bằng những suy nghĩ u ám về cái điều sắp sửa xảy ra một khi cái nắp lồng được mở ra. Thầy Lupin giở nắp lồng, bảo:
— Bắt đầu!
Căn phòng lại một lần nữa trở nên lạnh buốt và tối tăm. Tên giám ngục Azkaban lướt tới trước, rít lên hơi thở khò khè, một bàn tay lở lói vươn về phía Harry… Harry thét:
— Expecto patronum! Expecto patronum! Expecto pat…
Sương trắng làm mờ mịt mọi giác quan của cậu… Những hình thù to kềnh nhòa nhạt di chuyển chung quanh… rồi vang lên một giọng nói, giọng đàn ông, thét lên trong hoảng loạn…
“Lily, bồng Harry với Henry chạy đi! Chính là hắn! Đi đi! Chạy đi! Anh sẽ cầm chân hắn!”
Tiếng của ai đó trượt ngã đổ xuống phòng… một cánh cửa mở bung ra… tiếng cười với âm sắc cao vang lên khanh khách…
— Harry! Harry… tỉnh dậy đi con…
— Harry ơi!
Thầy Lupin đang vỗ mạnh vào mặt Harry để lay tỉnh cậu, Henry lo lo lắng lắng đến đứng ngồi không yên. Lần này, phải mất cả phút sau Harry mới hiểu được tại sao cậu lại nằm sóng soài trên sàn lớp học bụi bặm. Cậu lẩm bẩm:
— Con nghe tiếng của ba con! Lần đầu tiên con nghe được tiếng nói của ba con… Ba đã tự liều mình chiến đấu với Voldemort để cầm chân hắn cho má bồng anh em con chạy trốn…
— Ôi, Harry!! — Henry ôm chặt Harry vào lòng, giọng thổn thức.
Harry bỗng nhận ra trên gương mặt của mình có cả nước mắt hòa quyện với mồ hôi. Cậu cúi mặt thiệt thấp, dường như muốn vùi cả đầu mình vào lòng cậu em trai, rồi lại lén lút kéo lên tấm áo chùm để lau đi hai hàng nước mắt đã chựt rơi ra. Thầy Lupin nói bằng một giọng rất lạ:
— Con nghe tiếng anh James hả?
Harry ngước mặt đã lau ráo lệ nhìn thầy Lupin ngạc nhiên:
— Dạ… Tại sao… thầy đâu có quen biết với ba của tụi con hở thầy?
Thầy Lupin nói:
— Có… Có chứ. Thực ra, thầy với ba con là bạn học ở trường Hogwarts. Harry à, con nghe đây… Có lẽ chúng ta nên dừng bài học tối nay ở đây. Bùa Hộ mệnh đúng là đòi hỏi phải cao tay ấn… Lẽ ra thầy không nên đẩy con vô tình trạng như thế này…
— Em cũng nghĩ vẫn, Harry à! Anh nên nghĩ ngơi….
— Không! — Harry la lên. Cậu lại vùng ra khỏi vòng tay Henry, ngồi bật dậy ngay.
— Con sẽ thực tập thêm một lần nữa! Có lẽ những kỷ niệm con nghĩ đến không đủ vui để át đi nỗi sợ… vì vậy cho nên… thầy chờ con một chút…
Harry lục lọi trí nhớ. Một ký ức thực sự hạnh phúc… một hạnh phúc mà cậu có thể dùng để biến thành một Thần Hộ mệnh đủ mạnh…
Chính là cái khoảnh khắc mà cậu lần đầu tiên khám phá ra anh em tụi nó là phù thủy và sẽ được rời nhà dượng Dursley để đi học ở trường Hogwarts! Nếu đó không phải là một ký ức hạnh phúc thì thiệt tình cậu cũng không biết còn điều gì có thể làm cho cậu vui sướng hơn… Vận hết sức tập trung nghĩ đến tâm trạng của nó vào cái lúc mà cậu hiểu ra mình sẽ được rời khỏi ngôi nhà ở đường Privet Drive, Harry đứng lên và một lần nữa quay mặt về phía cái lồng.
Thầy Lupin hành động như thể ông đang làm một điều mà ông thấy là không nên làm chút nào:
— Sẵn sàng chưa? Tập trung hết sức chưa? Được, bắt đầu!
Bấy giờ henry đã đứng ngay sau Harry và chắc rằng cậu sẽ đỡ được Harry nếu anh ấy lại ngất xỉu lần nữa. Thầy Lupin giở nắp lồng ra lần thứ ba, và tên giám ngục Azkaban lại trồi ra khỏi lồng, căn phòng lại buốt giá và tối sầm…
Harry thét:
— EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM!
Tiếng gào thét bên trong đầu Harry cũng bắt đầu vang lên lần nữa… Nhưng lần này cậu nghe như thể âm thanh ấy phát ra từ một cái máy phát thanh đã bị hư loa. Tiếng kêu nhỏ dần rồi lớn dần rồi lại nhỏ dần… Harry vẫn còn có thể nhìn thấy tên giám ngục Azkaban… hắn đã đứng lại… và một cái bóng màu trắng bạc khổng lồ chợt tỏa ra từ đầu đũa phép của Harry rồi lừng lững án giữa Harry và tên giám ngục, và mặc dù chân cẳng đã nhũn ra như nước, Harry vẫn còn đứng được…, tuy cậu cũng không biết là sẽ cầm cự được bao lâu…
Giáo sư Lupin lao tới trước, gầm lên:
— Riddikulus!
Một tiếng nổ lớn vang lên, vị thần Hộ mệnh bằng mây của Harry biến mất cùng với tên giám ngục Azkaban. Henry nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Harry khi anh ấy lảo đảo sắp ngã xuống. Đỡ Harry ngồi thụp xuống một cái ghế, Harry cảm thấy kiệt sức như vừa chạy cả một dặm đường, chân cẳng run lẩy bẩy. Harry liếc thấy giáo sư Lupin đang dùng đũa phép để tống Ông Kẹ trở vô cái lồng ràng rịt kín mít. Một lần nữa, Ông Kẹ đã lại biến thành một trái cầu bạc.
Thầy Lupin sải bước đến chỗ Harry đang ngồi, thầy nói:
— Xuất sắc! Giỏi lắm đó, Harry! Mới làm mà được như vậy là cừ lắm đó con!
— Mình có thể thực hành một lần nữa không thầy? Một lần nữa mà thôi.
— Harry, anh không thể! — Nghe giọng đanh thép của Henry, Harry biết là mình đã không còn cơ hội để thử lại.
Tiếc thay thầy Lupin cũng nghĩ như Henry, thầy cương quyết nói:
— Bây giờ thì không được. Một buổi tối mà con học được nhiêu đó là đủ rồi. Đây…
Thầy đưa cho Harry một phong sô cô la bự chảng loại ngon nhứt của tiệm Công tước Mật.
— Ăn hết đi con, chứ không thì bà Pomfrey lại nhằn thầy đến thấu xương luôn ấy. Tuần sau cũng giờ này nhé?
Harry đáp:
— Dạ.
Cậu cắn một miếng sô cô la thiệt bự rồi nhìn thầy Lupin tắt mấy ngọn đèn mà thầy đã thắp lại sau khi tên giám ngục Azkaban biến đi. Một ý tưởng chợt nảy ra trong trí Harry. Cậu nói:
— Thưa thầy Lupin? Nếu như thầy biết ba tụi con, thì ắt thầy cũng biết Sirius Black chứ?
Thầy Lupin quay lại thật nhanh, giọng thầy nói sắc lẻm đến khó nghe:
— Sao con có ý nghĩ đó?
— Chẳng có gì đâu ạ… Ý anh ấy là tụi con chỉ biết rằng Sirius Black và ba tụi con cùng là bạn ở trường Hogwarts.
Gương mặt thầy Lupin dường như giãn ra. Thầy nói:
— Ừ, thầy có biết Black. Hoặc ít ra thầy nghĩ thầy có biết. Khuya rồi, con nên rời khỏi chỗ này thôi, Harry à. Henry, đỡ anh trai con về lại tháp Gryffindor đi nhé!
Hai anh em Harry rời khỏi phòng học, đi dọc hành lang và qua một góc tường, đoạn Henry đỡ Harry quay lại một khúc quanh sau một bộ giáp sắt rồi ngồi thụp xuống dưới chân bệ tượng mà nhai nốt cho hết thỏi sô cô la.
— Anh đang nghĩ gì vậy? Có giống em không? — Henry đứng dựa vào bộ giáp sắt vu vơ hỏi.
Harry nhìn nhìn Henry, rồi lại cuối đầu, chăm chú ăn cho hết phần sô cô la. Khàn khàn nói:
— Sao anh biết được…
Henry nghe Harry nói, lắc lắc đầu, chậc chậc hai tiếng nói:
— Trả lời sai rồi! Nếu là trước đây anh sẽ trả lời em khác lúc này….
Harry không trả lời, trong lòng cậu thầm trách mình phải chi lúc nãy đã không lỡ dại nhắc đến tên Black, bởi vì rõ ràng là thầy Lupin tỏ ra không thích đề tài đó cho lắm. Sau đó Harry lại vơ vẩn nghĩ đến ba và má tụi nó…
Harry cảm thấy như nó bị khô kiệt và trống rỗng lạ lùng, mặc dù mới ăn đầy một bụng sô cô la. Thiệt tình là khủng khiếp khi nghe thấy những giây phút cuối cùng của ba má được diễn lại trong đầu cậu, nhưng đó là những lần duy nhứt mà Harry được nghe tiếng nói của họ, kể từ hồi cậu còn nhỏ xíu. Harry vẫn nửa muốn nghe lại tiếng nói của ba má tụi nó, nếu vậy cậu sẽ không bao giờ có thể gọi lên được một vị thần Hộ mệnh thích hợp…
— Henry, em không bị bọn giám ngục Azkaban ảnh hưởng. Có thể cho anh biết không, tại sao? Bằng cách nào?
Harry thấy trên nét mặt luôn mỉm cười của Henry xuất hiện một tia cứng ngắc, xong em ấy vẫn nói:
— Em có Titus và Olive bảo vệ tâm thần, Harry! Nhất là Olive, nó có thể xua đuổi những thứ tựa như các giám ngục, giống như một Thần Hộ Mệnh vậy.
— Là vậy à…. — Sắc mặt của Harry càng ngày trắng bệch.
— Ba má đã mất rồi. Ba má đã chết rồi thì dù tụi mình có nghe lại vọng âm của ba má cũng không thể làm cho họ sống lại được. Harry anh phải biết tự kiềm chế nếu anh muốn đội mình giành được cúp Quidditch năm nay.
Harry cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, được Henry đỡ đứng dậy, cậu nuốt luôn miếng sô cô la cuối cùng trong miệng rồi cả hai hướng về tháp Gryffindor.