Harry Potter And The New World - Q.3 - Chương 64: Giả Dối Scrabbers
Một tuần sau khi học kỳ hai bắt đầu thì đội Ravenclaw đấu với đội Slytherin. Đội Slytherin thắng, mặc dù rất sít sao. Theo Wood thì đây chính là tin lành đối với Gryffindor vì nếu Gryffindor mà thắng được Ravenclaw thì sẽ được đứng nhì bảng. Vì vậy Wood tăng số buổi tập của đội nhà lên năm buổi một tuần. Điều này có nghĩa là, tính luôn buổi học chống giám ngục Azkaban của giáo sư Lupin (mà buổi học này còn hao tốn sức lực hơn cả sáu buổi tập Quidditch), thì Harry chỉ còn đúng một buổi tối trong tuần để làm tất cả những bài tập của mình. Cho dù vậy, Harry cũng không đến nỗi tỏ ra căng thẳng như Hermione, khối bài tập khổng lồ của cô bé này dường như cuối cùng cũng làm oằn vai cô bé. Mỗi tối, không sai chạy đi đâu hết, Hermione luôn luôn ngồi ở một góc phòng sinh hoạt chung, kê nhiều cái bàn lại với nhau để bày kín lên các thứ sách vở bài tập, đồ thi số học, tự điển cổ ngữ Rune, họa đồ các vật thể nặng nhấc lên được của dân Muggle, và hàng đống tập vở ghi chép thêm. Cô bé hầu như không nói chuyện với ai, và ai mà quấy rầy việc học của cô bé là thế nào cũng bị càu nhàu.
Một buổi tối, khi Harry đang ngồi làm cho xong bài luận văn khó nuốt về món Độc dược Không thể Phát hiện được của giáo sư Snape, thì Ron rù rì nói với cậu:
— Làm sao mà nó làm được vậy nhỉ?
Harry ngẩng đầu lên. Hermione hầu như khuất sau một đống sách cao ngất nghểu chỉ chực đổ ập xuống. Harry hỏi:
— Làm cái gì?
Ron nói:
— Dự được hết tất cả các lớp học của nó! Hồi sáng này mình nghe nó nói chuyện với giáo sư Vector, bà phù thủy toán số. Hai người nói chuyện về bài học ngày hôm qua, nhưng mà Hermione không thể nào có mặt trong lớp toán đó được, bởi vì nó học chung lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí với tụi mình vào giờ đó mà! Lại còn Ernie McMillan nói với mình là Hermione không hề vắng mặt buổi học nào của môn Muggle học, nhưng mà một nửa số buổi học của môn đó trùng với giờ học môn Tiên tri, mà tụi mình có thấy nó vắng buổi học Tiên tri nào đâu!
Lúc này Harry không có thì giờ đâu để mà đào sâu vào bí mật của cái thời khóa biểu bất khả thi của Hermione, cậu thực sự cần phải tiếp tục làm cho xong bài luận do thầy Snape giao. Nhưng chỉ hai giây sau là công việc của cậu lại bị gián đoạn, lần này là do Wood.
— Tin xấu rồi Harry ơi. Anh vừa đến gặp giáo sư McGonagall về vụ cây chổi thần Tia Chớp của em. Cổ… ơ… nổi trận lôi đình với anh. Cổ nói anh đã đặt sai các ưu tiên của anh rồi. Làm như anh coi trọng việc giành cúp Quidditch hơn là lo lắng đến chuyện em sống sót ấy. Cũng tại vì anh lỡ nói với cổ là nếu mà em bắt được trái banh Snitch trước thì anh cũng chẳng cần lo tới chuyện cây chổi có quẳng em xuống đất hay không.
Wood lắc đầu với vẻ không tin được:
— Thiệt tình mà nói, cái kiểu mà cổ quát vào mặt anh… khiến em mà nghe thì có thể tưởng là anh vừa nói điều gì tệ hại khủng khiếp lắm ấy. Rồi anh hỏi cổ vậy chứ cổ sẽ giữ cây chổi đó lại trong bao lâu nữa…
Wood nhăn mặt lại và nhại giọng nói nghiêm trang của giáo sư McGonagall:
— Trong thời gian cần thiết, Wood à.
Rồi anh đổi lại giọng, nói với Harry:
— Anh cho rằng đã đến lúc em nên đặt mua một cây chổi mới rồi đó Harry. Có một phiếu đặt hàng ở đằng sau cuốn Chổi Thần Nào, em có thể mua một cây chổi thần Nimbus 2001, giống như cây chổi của Malfoy ấy.
Harry thẳng thừng gạt đi:
— Em không đời nào đi mua bất cứ thứ gì mà Malfoy cho là xịn.
o0o
— Tiếp tục chạy đi! Ron ơi, bồ đang bị lôi đi đấy! Neville, tăng tốc đi!
Những buổi tập luyện của Henry vẫn tiếp diễn và vẫn…. vô nhân đạo như thuở nào. Từ lúc học kỳ 2 bắt đầu Henry đã trảo thêm một nhóm “ma mới” vào cái danh sách ác ma của mình và cũng khiến bọn họ sống không bằng chết và cũng dần quen với nhịp điệu huấn luyện của cả bọn. Hiện tại, ngoài đội Quiddich phải tiến hành những bài huấn luyện đặc biệt ra, những người còn lại đều tập trung huấn luyện nâng cao thể chất và thực chiến đấu tay đôi, đối với những kẻ yếu hay kém hẳn về một môn nào đó, Henry đều bắt đi mà nhồi nhét cho đầy nhóc, xong mới cho vào nhóm thực tập. Điều đó khiến mọi người vừa yêu vừa hận, nghiến răng không thôi nhưng cũng phải ngậm nước mắt mà chấp nhận.
Tháng giêng chuyển sang tháng hai một cách mơ hồ khó mà nhận biết được, bởi vì chẳng có chút đổi thay gì trong thời tiết lạnh giá độc địa. Trận đấu của đội Gryffindor với đội Ravenclaw đang ngày một gần kề, nhưng Harry vẫn chưa chịu đặt mua một cây chổi thần mới. Cứ sau mỗi buổi học môn Biến là Harry lại đến hỏi thăm giáo sư McGonagall về tin tức của cây Tia Chớp. Ron luôn đứng sát vai Harry một cách chứa chan hy vọng, còn Hermione thì bước vội qua chúng với gương mặt ngoảnh đi chỗ khác.
Khi hoạt cảnh này diễn ra tới lần thứ mười hai thì giáo sư McGonagall nói, trước khi Harry kịp mở miệng:
— Chưa được, Harry à, con chưa thể nhận lại cây chổi đó đâu. Các thầy cô đã kiểm tra hầu như toàn bộ các bùa ếm ngải thư thông thường rồi, nhưng giáo sư Flitwick tin là cây chổi đó có thể giấu một Bùa Phóng. Cô sẽ báo cho con biết ngay khi các thầy cô kiểm tra nó xong xuôi. Con bây giờ thì làm ơn đừng có quấy rầy cô nữa.
Tình hình càng thêm tồi tệ hơn vì những buổi học chống giám ngục Azkaban của Harry không diễn ra suôn sẻ hoàn toàn như cậu trông mong (Henry vẫn theo cậu suốt). Sau nhiều buổi học, Harry giờ đã có thể tạo ra một cái bóng trắng bạc lờ mờ mỗi khi Ông Kẹ – giám ngục Azkaban tiến đến gần cậu, nhưng vị thần Hộ mệnh của cậu còn quá mong manh không đủ sức xua đuổi tên giám ngục đi. Tất cả những gì mà vị thần Hộ mệnh này làm được là lờ lững như một đám mây bảng lảng, làm cạn kiệt năng lực của Harry khi cậu cố chiến đấu để giữ cho vị thần Hộ mệnh ở lại đó. Harry cảm thấy giận dữ với chính mình, và cảm thấy có lỗi vì vẫn còn âm thầm khao khát được nghe lại tiếng nói của ba má tụi nó.
Đến buổi tập tuần thứ tư, giáo sư Lupin nói một cách nghiêm khắc:
— Con tự đòi hỏi ở con nhiều quá đấy. Đối với một phù thủy mười ba tuổi thì gọi lên được, thậm chí chỉ lờ mờ, một vị thần Hộ mệnh cũng được kể là thành tích lớn rồi. Bây giờ con đâu còn ngất xỉu nữa, đúng không?
Harry chán nản nói:
— Con tưởng một thần Hộ mệnh sẽ… đuổi bọn giám ngục Azkaban đi hay là làm gì đó… làm cho chúng biến mất…
Giáo sư Lupin nói:
— Một thần Hộ mệnh chân chính mới làm được điều đó. Nhưng mà con cũng đã tiến bộ và đạt được rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn rồi mà. Nếu lũ giám ngục Azkaban lại xuất hiện trong trận đấu Quidditch sắp tới của con thì chắc chắn con đã đủ sức để có thể khống chế không cho chúng lại gần, trong một thời gian khá lâu, đủ để con đáp xuống mặt đất an toàn.
Harry hỏi:
— Thầy nói nếu mà chúng kéo đến nhiều thì càng khó khăn hơn à?
Thầy Lupin mỉm cười:
— Thầy hoàn toàn tin tưởng ở con. Đây, con đáng được uống một ly. Món này mua từ tiệm Ba Cây Chổi Thần, chắc tụi con đã từng được nếm thử rồi…
Thầy lấy từ cặp của thầy ra ba cái chai. Harry gật đầu, noi:
— Bia bơ! Dạ, con khoái món đó lắm!
Thầy Lupin đưa cho Harry và Henry hai chai, giơ nó lên và nói:
— Nào, chúng ta hãy uống mừng Gryffindor chiến thắng Ravenclaw!
Nhưng thầy vội nói thêm:
— Vậy không hẳn là thầy đứng về một phe nào đâu nhá, vì là thầy giáo thì không được thiên vị…
Cả ba cùng uống bia bơ trong im lặng cho đến khi Harry chợt nói ra cái điều cậu đã thắc mắc một thời gian khá lâu:
— Dưới cái nón trùm đầu bịt kín mít của giám ngục Azkaban có cái gì vậy thầy?
Giáo sư Lupin hạ chai bia xuống với vẻ trầm ngâm:
— Hừm… Chà, những người duy nhứt thực sự biết được lại là những người không còn trong tình trạng có thể nói cho chúng ta biết được nữa. Con hiểu không, những giám ngục Azkaban chỉ hạ thấp cái nón trùm đầu bịt kín mặt xuống khi muốn sử dụng đến vũ khí cuối cùng của chúng và cũng là vũ khí tồi tệ nhứt.
— Là cái gì hở thầy? — Harry tò mò.
— Thầy đang nói đến cái Hôn của Giám Ngục phải không? – Henry nói.
Với một nụ cười méo xệch, thầy Lupin đáp:
— Đúng đấy! Cái Hôn của Giám Ngục Azkaban. Đó là điều mà bọn giám ngục Azkaban làm đối với những ai mà chúng muốn tiêu diệt đến tận cùng. Thầy cho là dưới lớp nón trùm đầu bịt kín mặt đó chắc là có một cái gì đó tương tự như miệng, bởi vì bọn giám ngục Azkaban gắn chặt mồm chúng vào miệng nạn nhân rồi hút cạn linh hồn của kẻ xấu số.
Harry sặc ngay một ngụm bia bơ.
— Cái gì…? Họ giết…?
Thầy Lupin vội nói:
— À, không. Còn tệ hơn giết chết rất nhiều. Con biết đó, một khi mà não và tim người ta vẫn hoạt động thì người ta có thể vẫn sống dù không có linh hồn. Nhưng người ta sẽ không còn có ý thức về chính mình nữa, không còn ký ức… không còn gì hết. Không có cơ may hồi phục nào hết. Người ta chỉ tồn tại vậy thôi. Như một cái vỏ ốc rỗng. Và linh hồn người ta vĩnh viễn thất lạc, vĩnh viễn mất đi.
Thầy Lupin uống thêm một ngụm bia bơ nữa rồi nói tiếp:
— Đó là số phận đang chờ đợi Sirius Black. Tờ Nhật báo Tiên tri vừa đăng tin sáng nay. Bộ Pháp thuật đã cho phép giám ngục Azkaban thực hiện điều đó một khi tìm bắt được Sirius Black.
Ý tưởng về một người nào đó bị hút hết linh hồn qua cửa miệng khiến Harry ngồi sững sờ trong chốc lát. Nhưng rồi cậu nghĩ đến Black. Cậu đột ngột nói:
— Hắn xứng đáng bị như vậy.
Thầy Lupin nhẹ nhàng hỏi:
— Con nghĩ như vậy à? Con có thực sự nghĩ là có kẻ xứng đáng bị như vậy không?
Harry bướng bỉnh nói:
— Dạ, bởi vì… bởi vì những điều…
Harry muốn kể cho thầy Lupin nghe câu chuyện về Black mà cậu nghe lóm trong quán Ba Cây Chổi Thần – chuyện Black đã phản bội ba má tụi nó, nhưng Henry lại thúc cậu một cái, khiến cậu cũng phải ngậm miệng. Cho nên tụi nó uống cho xong chai bia bơ của mình, cảm ơn thầy Lupin, rồi rời khỏi phòng học Lịch sử Pháp thuật.
Harry hơi hối tiếc nghĩ phải chi cậu đừng hỏi xem dưới cái nón trùm đầu bịt kín mặt là cái gì. Câu trả lời thiệt là khủng khiếp, và cậu bị hoang mang với những ý nghĩ khó chịu không biết người ta sẽ cảm thấy thế nào một khi đã bị hút hết linh hồn, đến nỗi cậu phải để Henry kéo mình lại khi suýt chút đâm sầm vào giáo sư McGonagall ở giữa chừng cầu thang.
— Phải ngó chừng coi mình đang đi đâu chứ, Potter!
— Dạ, con xin lỗi cô…
— Cô vừa mới đi tìm con ở phòng sinh hoạt chung Gryffindor. À, nó đây… Các thầy cô đã kiểm tra mọi thứ mà thầy cô có thể nghĩ đến và thấy không có gì tỏ vẻ có vấn đề cả. Con có một người bạn rất tốt đó, Potter à.
Hàm dưới của Harry xệ xuống. Giáo sư McGonagall đang đưa nó cây Tia Chớp, và cây chổi thần trông vẫn đẹp lộng lẫy như trước giờ. Harry nói giọng yếu ớt:
— Con có thể nhận nó lại à? Thiệt hả cô?
Giáo sư McGonagall nói, thậm chí cô còn mỉm cười nữa:
— Thiệt mà. Cô dám nói là con sẽ cần đến nó để làm quen với nó trước trận đấu vào hôm thứ bảy, đúng không? Và Potter nè, hãy cố gắng mà thắng, nghe con! Nếu không thì chúng ta sẽ bị loại khỏi cuộc đua vì suốt tám năm liền không giành được cúp nào hết, đúng như thầy Snape đã tử tế nhắc khéo cô mới hồi tối hôm qua…
Không thốt nên lời, Harry xách cây chổi trở lên cầu thang đi về phía tháp Gryffindor, Henry chỉ cươi cười, cũng đuổi theo. Lúc quẹo ở góc tường, Harry thấy Ron đang lao về phía tụi nó, miệng cười toét đến mang tai:
— Cổ đưa trả chổi cho bồ rồi phải không? Tuyệt cú mèo! Ê, nghe nè, mình còn được cỡi thử nó không? Ngày mai nha?
Suốt cả tháng bây giờ lòng mới nghe nhẹ nhõm, Harry nói:
— Ừ… sao cũng được…
— Được rồi, việc này coi như xong, nhưng Harry, Ron à. Hình như hai người còn quên làm một điều đấy.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Henry khiến Harry và Ron hơi hơi rùn mình, và cũng nghĩ đến việc gì đó. Cuối cùng Harry nói với Ron:
— Tụi mình nên làm hòa với Hermione đi… thiệt tình thì bạn ấy cũng chỉ muốn giúp…
Ron nói:
— Ừ, cũng được thôi… bây giờ nó đang ở trong phòng sinh hoạt chung ấy… làm bài tập, để thay đổi không khí ấy mà.
Henry vẫy tay chào hai người đi xa, nở một nụ cười mà nếu Harry hay một ai khác trong nhóm huấn luyện ác ma nhìn thấy đều không hiểu thấu mà rùn mình, chỉ mong tránh xa xa khỏi ác ma này càng nhanh càng tốt để không rước họa vào thân.
“Meo”
— Chào mày, Crookshanks!
Chú mèo hung hung không biết từ đâu đến, vờn quanh chân Henry, kêu thêm một tiếng nữa.
— Ta biết, ta biết! Lần này thì có cơ hội rồi, ta sẽ cho mi đùa bỡn nó thoải mái……
Vì một vụ lùm sùm giữa Ron và Hermione khiến Ron thê thảm không chịu nổi trong buổi tập ma quỷ vào sáng hôm sau. Henry không thể nào chịu nổi ánh mắt kinh khủng đó của Ron khi mà thằng bé cứ ngó trừng trừng cậu trong suốt buổi huấn luyện, thành ra cả đám hoan hô Ron không ngớt khi mà cậu bé phải khiến cho ác ma trong lòng bọn họ ân xá nghỉ sớm hơn cả tiếng đồng hồ. Nhưng điều đó không làm Ron vui lên chúc nào.
Ron cứ đinh ninh rằng con Crookshanks đã ăn mất con chuột Scrabbers và với chứng cứ rành rành ra đấy, lời giải thích của Hermione yếu ớt quá thể, đáng buồn là Harry cũng theo phe Ron. Làm cho cơ hội giảng hòa của ba người cuối cùng tan thành bọt biển. Trong một lần nổi sùng, Hermione gắt lên:
— Được rồi, tôi biết là bạn về phe với Ron mà. Lần trước là vụ cây chổi Tia Chớp, bây giờ là vụ Scrabbers, vụ nào cũng là lỗi của tôi hết chứ gì! Làm ơn để cho tôi yên, Harry à, tôi còn có nhiều bài tập phải làm lắm!
Ron thiệt tình rất đau khổ về chuyện mất con chuột cưng của nó. Fred nói giọng an ủi:
— Thôi đi, Ron, chẳng phải em luôn miệng kêu ca là con Scrabbers chán phèo hay sao? Mà nó cũng đã xuống sắc lâu nay rồi, nó đang chết mòn đó thôi. Có lẽ để nó tới số mau chóng như vậy mà tốt hơn. Chỉ một cái nuốt ực… có lẽ nó cũng không cảm thấy gì đâu.
Ginny phẫn nộ thét:
— Anh Fred!
George nói:
— Chính em đã nói mà Ron, là nó chẳng làm được tích sự gì cả ngoài chuyện ăn và ngủ.
Ron đau khổ nói:
— Nhưng có lần nó đã vì tụi mình mà cắn Goyle. Bồ nhớ không, Harry?
Harry nói:
— Ừ, đúng vậy.
Fred không thể giữ nổi vẻ mặt nín cười:
— Đó là giờ phút bảnh nhứt của đời nó. Chúng ta hãy để cho vết thẹo trên ngón tay Goyle trở thành dấu tích tưởng niệm trường cửu. Còn Ron, ối, Ron ơi, thôi mà, chỉ việc vác thân em xuống làng Hogsmeade mà mua một con chuột mới. Mắc gì mà rầu rĩ thê lương như vậy chứ?
Trong nỗ lực cuối cùng làm cho Ron phấn khởi lên, Harry dỗ dành nó cùng đi đến buổi tập Quidditch cuối của đội nhà Gryffindor trước trận đấu với đội Ravenclaw (lần này Henry không bắt ép đội Quiddich nghĩ tập trước trận đấu nữa), để sau buổi tập, Ron có thể cỡi cây chổi thần Tia Chớp ngao du chơi. Điều này có vẻ khiến cho Ron quên con Scrabbers trong chốc lát. (“Tuyệt trần ai! Mình có thể sút thử vài cú gôn trên cây chổi đó.”).
***
— Bạn muốn làm gì?
Elizabeth với đôi mắt lạnh như băng, nhìn người đang đi trước mặt mình, chầm chậm hỏi. Xong, ánh mắt cô lại nhìn chăm chăm vào con vật nhỏ đang bị người trước mặt nắm đuôi chổng ngược đầu xuống đất mà lắc lắc.
Henry nhìn cô bạn Ravenclaw đang nhìn mình cảnh giác, nhịn không được nhoẻn miệng cười, không nói, thậm chí còn lúc lắc con vật gầy trơ xương, trụi lông và cứng ngắc mạnh hơn như thể khiêu khích cô bạn phía sau vậy.
— Bạn đang toan tính điều gì?
— Thế bạn nghĩ mình đang toan tính điều gì? – Henry không đáp, lại hỏi ngược một câu.
Elizabeth đứng lại, im lặng cuối đầu, mím chặt môi, xong, như lấy hết dũng khí, cô nói:
— Mình… đã thấy một vài hình ảnh trong tương lai….
— Suỵt, đừng nói…
Không biết từ lúc nào, Henry đã đứng trước mặt trước mặt cô, một ngón tay đưa lên chắn ngang môi của cô, không cho cô nói thêm một từ nào. Elizabeth có chút thất thần khi nhìn thấy đôi mắt Henry lại đổi sang một màu đỏ yêu dị, giọng nói có chút khàn khàn, tràn đầy một loại mê hoặc mà cô không thể chống cự:
— Đừng nói ra bất cứ điều gì, tiên đoán tương lai vốn là một điều cấm kỵ, đặc biệt là với huyết thống của bạn.
— Bạn cũng không muốn nói ra mà. Phải không, Elizabeth? Bạn sẽ không tiết lộ bí mật này, phải không? Bạn cũng đâu muốn chú Remas phải ám ảnh về nó, phải không?
Elizabeth dường như vô thức gật gật đầu.
— Vậy thì bạn đừng nói gì cả, cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên…. theo kế hoạch của mình, của Henry!
Sắc mặt Elizabeth vừa trắng bệch vừa phức tạp, cuối cùng cô vẫn để Henry rời đi, chính mình cũng rời đi.
Trên một hành lang nào đó trong lâu đài, cậu bé mập tròn khổ sở đi loanh quanh, lục rọi khắp mọi nơi. Trên mặt tràn lên một nét bất lực khổ sở:
— Ôi, rốt cuộc mình đã để lạc đâu mất rồi! Mình đã để nó ở đâu rồi! Ôi, đáng nhẽ ra mình nên cài nó vào âm báo thức để khỏi quên, ôi, tại sao Henry lại không nhắc mình sớm hơn vậy chứ?
Thằng bé tuyệt vọng lảm nhảm.