[Dịch] Tống Thời Hành - Chương 531: Một đêm thật dài (9)
Mười mấy tên phản quân bị chôn ở trong phế tích, Ngọc Doãn chỉ cảm thấy phía sau ập tới một cỗ khí nóng rực, lập tức ném hắn ngã trên mặt đất.
Hắn lăn hai vòng, định đứng lên, lại cảm thấy sau lưng đau nhức như lửa cháy.
Hoá ra, mới vừa rồi bùng nổ, vẫn làm sau lưng hắn bị thương, máu thịt mơ hồ.
Một bàn tay thon mềm mại đưa qua:
– Tiểu Ất, đi mau.
Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn, là Chu Tuyền.
Hắn không do dự, giữ chặt tay Chu Tuyền, dùng sức đứng lên, sau đó kéo Chu Tuyền chạy.
– Tiểu Ất, mới vừa rồi là hỏa khí gì vậy?
– Là Chưởng Tâm Lôi do Hỏa khí doanh Yến Sơn phủ chế tạo.
Chu Tuyền còn muốn hỏi tiếp, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Ngọc Doãn tái nhợt, là biết lúc này hắn đang chịu đau đớn kịch liệt, vội không nói gì nữa.
Chu Tuyền cũng còn nhỏ, mới mười sáu mười bảy tuổi.
Trải qua biến đổi lớn như thế, con người cũng trở nên trưởng thành hơn, không còn ngang bướng như trước nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Đại Niên, Ngọc Doãn bảo hộ tỷ muội Chu Liễn Chu Tuyền cùng với Thập phu nhân của Khâm Tông, lảo đảo mở một đường máu chạy từ trong hoàng thành, lao ra Nghi Hữu môn. Đúng như lời Trương Đại Niên nói, binh mã trong tay Triệu Thúc Hướng không nhiều lắm. Một bộ phận ở lại Đại Khánh Điện bảo hộ Triệu Thúc Hướng. Một bộ phận khác công chiếm Củng thần môn, bộ phận còn lại thì tại Thừa Thiên môn, điều này cũng làm cho số phản quân ở Tả thừa thiên Tường phù môn không nhiều lắm.Chỉ có điều không nhiều lắm này cũng là nói tương đối.
Dù là phản quân không nhiều lắm, nhưng chiếm lĩnh Đông Hoa môn cũng gần ngàn người.
Bảo Xuân Điệp trong Thập phu nhân từ Tường phủ môn phá vây, bị tên lạc giết chết.
Mà Lư Thuận Nhục mới 16 tuổi cũng bị trọng thương, cuối cùng Chu Liễn quyết định tàn nhẫn đâm chết ở bên trong Tường phủ môn.
Lư Thuận Thục là phi tử của Khâm Tông, sao có thể giữ lại, bị phản quân làm nhục.
Điều này liên quan đến thể diện của Hoàng đế Khâm Tông, tuy rằng Triệu Hoàn đã bị chết, nhưng Chu Liễn vẫn phải giữ gìn thể diện hoàng thất.
Đối với thủ đoạn của Chu Liễn, tám vị phu nhân còn lại câm như hến.
Phản quân phía trước cuồn cuộn đến, Chu Liễn lạnh lùng nói:
– Đi theo sát bản cung, nếu rớt đội, bản cung sẽ giết.
Trương Đại Niên phát ra một tiếng rít gào, cầm bảo kiếm giết nhập vào trong loạn quân.
Lúc này Ngọc Doãn không còn tiếp tục ở lại bên cạnh Chu Liễn nữa, hắn đoạt lấy một cây thương lớn trong tay một gã phản quân, vung thương vào loạn chiến, sóng vai cùng Trương Đại Niên nhập trận đại địch. Một cây bảo kiếm, một cây thương lớn, hai người Ngọc Doãn giống như hai mãnh hổ điên mở đường phía trước, nơi đi qua, chỉ thấy máu thịt văng tung tóe, phản quân bị giết liên tiếp lui về phía sau, xuất ra một thông lộ.
Đám người Chu Liễn dưới sự bảo vệ của nhóm Cốt Đóa tử, hăng hái lao ra Đông Hoa môn.
Chỉ có điều phía sau phản quân bám theo chặt chẽ, hơn nữa càng ngày càng có nhiều phản quân, đánh tới Đông Hoa môn.
Trương Đại Niên thấy tình huống như vậy, không khỏi cười khổ.
Lão đột nhiên dừng bước lại, trầm giọng nói:
– Lang quân, ngươi bảo hộ thánh nhân đi đi.
– Vậy còn Trương lão công…
Trong mắt Trương Đại Niên hiện lên tia sát ý:
– Quan gia có ơn cứu mạng ta, đáng tiếc ta không thể bảo vệ Quan gia chu toàn, cho nên mới có họa hôm nay. Nếu Quan gia đi rồi, ta cũng không muốn sống trên đời này nữa. Lang quân, ngươi mang Thánh nhân đi, ta ở nơi này ngăn trở phản quân. Chỉ có điều ta không biết có thể ngăn cản được bao lâu, kế tiếp phải nhờ vào ngươi rồi.
Nói xong, Trương Đại Niên khàn giọng quát:
– Các huynh đệ, thời điểm tận trung với Quan gia đến rồi, nếu không muốn bị bêu danh, hãy theo ta ngăn đám cẩu tặc này lại.
Lão đỉnh kiếm xoay người, vọt vào Đông Hoa môn.
Hai gã Cốt Đóa Tử hơi sửng sốt, rồi đi theo sát Trương Đại Niên.
Theo sát sau, lại có hơn mười Cốt Đóa Tử vọt vào Đông Hoa môn, trong phút chốc, trong Đông Hoa môn tiếng kêu nổi lên bốn phía…
Ngọc Doãn nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.
Hắn cũng biết, lúc này do dự không được, liền kéo thương quay người đi.
– Trương Đại Niên đâu?
Chu Liễn thấy Ngọc Doãn theo kịp, liền vội vàng hỏi.
Từ hậu uyển giết ra Đông Hoa môn, có một trăm Cốt Đóa Tử, lúc này chỉ còn có hơn hai mươi người.
Ngọc Doãn nói:
– Trương lão công ở Đông Hoa môn, cản phía sau.
Ánh mắt Chu Liễn buồn bã, biết Trương Đại Niên dữ nhiều lành ít rồi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc bi thươg, nàng nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, hạ giọng nói:
– Tiểu Ất, kế tiếp Bổn cung phải làm phiền ngươi rồi.
– Thánh nhân yên tâm, Tiểu Ất còn tồn một hơi thở cũng phải bảo vệ Thánh nhân chu toàn.
Hắn đi trước mở đường, đám người Chu Liễn thì dưới sự bảo vệ của Cốt Đóa tử đi theo sát Ngọc Doãn, nhanh chóng đi vào phố Mã Hành.
Nơi này là khu vực của Ngọc Doãn!
Tới phố Mã Hành, Ngọc Doãn liền rõ nên phá vây thế nào.
Chỉ có điều giờ phút này phố Mã Hành lại đầy hỗn loạn, nơi nơi có thể thấy bóng dáng phản quân, một đám như hung thần ác sát.
Nhìn thấy đám người Ngọc Doãn, một gã phản quân rống lớn nói:
– Nơi này có người!
Gã giục ngựa xông tới chỗ Ngọc Doãn, đã thấy Ngọc Doãn không chút hoang mang, khi chiến mã đến trước mặt, đột nhiên một sai bước lắc mình lướt qua chiến mã, tránh thoát được đạo đao trong tay phản quân kia, tay lật lại túm lấy gã phản quân xuống ngựa.
– Thánh nhân lên ngựa, thần bộ chiến theo sau.
Ngọc Doãn bắt được dây cương, vứt cho Chu Tuyền theo sát sau hắn.
Không đợi Chu Liễn phản đối, Ngọc Doãn đã vắt thương lao ra, đón giết phản quân đối diện.
Ngọc Doãn am hiểu dùng đao, nhưng không có nghĩa là hắn không biết dùng thương.
Phải biết rằng, bên cạnh hắn đều là người giỏi dùng thường. Dương Tái Hưng, Cao Sủng có thể nói là thương thủ ở thời đại này.
Ngọc Doãn ở lâu với bọn họ, đương nhiên am hiểm cách dùng thương.
Tuy nhiên nếu nói là tinh thông thì lại xa không đủ, nhưng đối mặt với phản quân thì lại đủ rồi!
Thương lớn kia ở trong tay hắn cao thấp tung bay giống như giao long rời bến. Thương lớn vẽ ra thương ảnh thật mạnh, giết phản quân máu chảy thành sông. Chu Liễn cũng biết, lúc này khách khí không được. Liền Chu Tuyền lên chiến mã. Về phần tám vị phu nhân khác đã thở hồng hộc, hai chân nặng như chì nhưng cũng không dám chậm nửa bước. Trước đó Chu Liễn đã hạ lệnh ai tụt lại sau, giết ngay tại chỗ. Sau tám vị phu nhân là hai gã Cốt Đóa Tử, cầm đao thép sáng loáng trong tay đi theo bảo vệ.
Dưới loại tình huống này,đám người Địch Ngọc Huy sao lại dám tụt lại phía sau?
May mắn đây không phải Minh Thanh, cũng không phải ở Nam Tống.
Nữ nhân còn chưa có thói quen bó chân, không đến mức hai chân bị bó tàn phế mà chạy…
Ngọc Doãn giết phản quân mãnh liệt, nhưng phản quân trên phố Mã Hàn này rất đông.
Hắn không nhớ mình đã giết bao nhiêu ngươi, thương lớn trong tay đổi thành thanh đao. Cốt Đóa Tử theo sau hắn càng ngày càng ít, nhưng số phản quân hình như không hề giảm bớt. Ở bên trong chém giết, Ngọc Doãn không tránh kịp bị một phản quân trước mặt đâm trúng một thương vào vai. Đau đớn kịch liệt, làm hắn phát ra một tiếng rít gào như dã thú. Một tay cầm thương lớn, một tay cầm đại đao chém phản quân đối diện thành hai khúc.
Phía sau, phản quân đã lao ra Đông Hoa môn.
Hiển nhiên Trương Đại Niên vẫn chưa thể ngăn cản phản quân, chỉ sợ đã chết trận.
Ngọc Doãn nhổ thương lớn từ vai ra, một tay cầm thương, một tay cầm đao, chém giết trong loạn quân.
Đúng lúc này, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên.
Một thanh âm non nớt từ xa vọng đến:
– Tiểu Ất thúc phụ đừng vội kích động, Nhạc Vân đến đây.
Từ trong Phàn lâu giết ra một đội nhân mã.
Nhìn, đó là một nhóm bình dân. Trên con ngựa đi đầu là một đồng tử búi tóc ngay ngắn, khoảng 9, 10 tuổi, da trắng môi đỏ, vô cùng tuấn tú. Tay cầm một cây thiết trùy thương, nhưng lại đầu tàu gương mẫu đánh tới.
Tiểu tử này tuổi nhỏ nhưng lại có thương pháo giỏi.
Thiết trùy thương nặng hơn thương lớn bình thường rất nhiều, nhưng trong tay cậu lại nhẹ như bấc.
Chỉ thấy cậu trên ngựa tả xung hữu đột, thiết trùy thương tung bay, liên tiếp đâm giết vài tên phản quân. Sau đồng tử là một thanh niên trai tráng, tay cầm một Bản môn đao cao bằng người, vọt vào trong phản quân, vừa rít gào, vừa giết người như vào chỗ không người.
– Tiểu Ất, Mỗ gia Nhạc Phiên đến đây, đừng kinh hoảng.
Nhạc Phiên, Nhạc Vân?
Ngọc Doãn không khỏi mơ hồ, nhưng ra tay vẫn hung hãn.
Luận võ nghệ, Nhạc Phiên không bằng Nhạc Phi, nhưng trong lịch sử, cũng là một viên mãnh tướng Nhạc gia, nếu không sao có thể đến quan tiên phong. Chỉ tiếc, sau hắn ta gặp phải một Dương Tái Hưng hung tàn, cho nên mới bị mất mạng.
Mà nay, đối mặt với một đội phản quân, Nhạc Phiên không những không sợ, ngược lại hưng phấn lên.
Lã Chi Sĩ nói Nhạc Phiên biệt hiệu là Hổ Liền Kiều, trên thực tế vẫn là ẩn giấu một chút gì đó. Thằng nhãi này từ khi đi vào Khai Phong, liền đánh khắp quanh Liền Kiều, nên có biệt hiệu: Lập địa Thái tuế.
Ý nói là, gặp được Nhạc Phiên chẳng khác nào gặp Thái tuế…
Mà Nhạc Vân tuổi mặc dù nhỏ, cũng là trời sinh thần lực.
Ngay cả Nhạc Phi cũng thừa nhận, lúc mình nhỏ như Nhạc Vân mà không có khí lực như Nhạc Vân.
Sau khi về Khai Phong, Nhạc Vân theo Nhạc Phiên bái hội Yến Nô.
Yến Nô thấy Nhạc Vân có căn cơ, nên đem La Hán công trong Bát Thiểm Thập Nhị Phiên truyền thụ cho Nhạc Vân, còn được Dịch cân Cường cân tráng cốt tán trong tay An Đạo Toàn. Tiểu tử này tuy chỉ 9,10 tuổi nhưng đã luyện thành công phu tầng thứ hai, gần như là lực sĩ cấp bốn. Thanh niên trai tráng bình thường chưa hẳn là đối thủ của Nhạc Vân, chứ đừng nói chi là khi cậu cầm thương lớn trong tay.
Thương pháp Nhạc Vân là được truyện từ Trần Quảng. Đột nhiên xuất hiện trên dưới một trăm người này làm cho phản quân trở tay không kịp.
Chỉ vội vàng chống cự chỉ chốc lát, liền lập tức giải tán, chạy trốn tứ phía.
Phản quân đối với dân chúng tay không tấc sắt mà nói, như hung thần ác sát. Nhưng nếu đối mặt với một đám sát thần, thì lại không có sức chiến đấu nữa.
Ngọc Doãn chống thương, thở gấp.
Y phục trên người đã bị máu tươi ướt đẫm, chỉ là hắn cũng không dám có nửa điểm chậm trễ.
– Nhạc Phiên, ngươi dẫn người ở phía trước mở đường…Theo phố Mã Hành, từ Lý Ngõa Tử xuyên qua, đến đường cái Phan lầu, sau đó chuyển hướng Cựu Tào môn.
Nhạc Phiên vội vàng đap ứng, dẫn người ở phía trước mở đường.
Nhạc Vân lúc này thúc giục lập tức tới, lớn tiếng nói:
– Tiểu Ất thúc phụ, ta và thúc cùng cưỡi chung ngựa.
Ngọc Doãn đã sớm đứng không nổi, cho nên cũng không khách khí, liền trở mình lên ngựa.
Dưới sự bảo vệ của đám người Nhạc Phiên, đoàn người nhanh chóng đi vào đường cái Phan lầu. Dọc đường mặc dù thỉnh thoảng gặp được phản quân ngăn trở, nhưng dưới sự dẫn dắt của Nhạc Phiên, vẫn sinh sôi mở một đường máu, từ Cựu Tào môn phá vây đi ra ngoài.
Phía trước, là Hạ Kiều Uyển.
Ngọc Doãn nằm ở trên lưng ngựa, nếu không phải Nhạc Vân chống thân thể của hắn, thì hắn đã ngã xuống rồi.
Loáng thoáng, nghe được phía trước có người cao giọng hô:
– Là Tiểu Ất đến?
Nhạc Phiên hô to:
– Đúng là Ngọc Lang Quân, ngươi là ai?
– Ta là Cao Sủng, phụng mệnh Thái tử ở đây đón đợi…
Cao Sủng?
Khi Ngọc Doãn nghe được cái tên này, lập tức tinh thần thả lỏng.
An toàn, cuối cùng đã an toàn…
Hắn cũng không thể ngồi vững trên lưng ngựa được nữa, thân thể mềm nhũn, từ lưng ngựa trượt xuống, ngã xuống đất.
– Tiểu Ất, Tiểu Ất!
Mọi người cùng kêu lên.
Trong lúc vô tình, Ngọc Doãn đã trở thành người tâm phúc của Chu Liễn, thấy hắn ngã xuống thì thất kinh.
– Thập Tam Lang, giờ giao cho ngươi.
Ngọc Doãn thì thào tự nói, rồi hôn mê bất tỉnh.