[Dịch]Sát Phi, Rất Dũng Cảm - Sưu tầm - Chương 23: Quang mang (1)
Phong Thiên Hoa khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ.Đáy mắt phản chiếu hình ảnh dòng sông từ từ chảy, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy, triền miên ngân nga, chậm rãi từ từ. Theo sau là tiếng người ồn ào, thanh âm cao thấp không nề hà hỏi: “Tại hạ tò mò vì sao cô nương biết được Tả công tử muốn đổi chính là một bầu rượu?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tại hạ cũng nguyện ý lắng nghe.”
“Làm phiền cô nương chỉ giáo cho!”
“Cô nương nói một chút đi.”
Một người vừa lên tiếng thì tất cả quan khách có mặt tại sảnh đường đều chen chúc tập trung trong nhã gian, ta một câu, ngươi một câu hỏi, tình cảnh không chỉ hai chữ náo nhiệt có thể hình dung.
Phong Thiên Hoa nhíu mày, khó chịu xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt lướt qua bốn phía. Một cái liếc mắt này mang theo vô hạn sát khí, còn có cả hơi lạnh thấu xương. Trong nháy mắt những âm thanh trong phòng bị đông cứng lại, toàn bộ người có mặt đầu đứng lăng lăng nhìn nàng.
Kinh diễm, sợ hãi, thưởng thức, đủ loại tâm lý…
Phong Thiên Hoa nhíu mày, thế giới rốt cục cũng thanh tịnh!
Hạ Hầu Uyên không tự giác khẽ cong khóe môi. Vị cô nương này thật sự tùy thời tùy chỗ đều có thể phóng sát khí!
Từ Uyển Như cùng Hạ Hầu Thanh Nghiên bị người lãng quên ngồi im trong góc phòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người sửng sốt một lát, sau đó rốt cuộc không sợ chết mà hồi phục tinh thần: “Cô nương hãy nói một chút đi?”
“Đúng đúng, mau nói!” Hạ Hầu Tử vỗ vỗ cái quạt trong tay, giống như có rận mà vò đầu bứt tai, ánh mắt toàn vẻ tò mò.
Phong Thiên Hoa lạnh lùng liếc hắn một cái, vẫy tay nói: “Lấy giấy bút đến.”
Giấy bút trong khoảng thời gian sét đánh được đưa tới, chỉnh tề bày ra. Thậm chí còn có người chân chó ở bên cạnh quạt mát, mài mực.
Mắt phượng khẽ liếc, bút động. Trong mắt nàng là kinh nghiệm của hai thế làm người, là muôn vàn trầm ổn, là xem thấu hết thế thái của nhân gian.
Không lâu sau, một tuyệt tác của Đường Bá Hổ đã hiện lên trên giấy. Chữ viết cứng cáp hữu lực, lưu loát tràn đầy khí thế.
“Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật,
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.
Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian,
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xa trần mã túc quý giả thú,
Tửu trản hoa chi bần giả duyên.
Nhược tương phú quý tỉ bần giả,
Nhất tại bình địa nhất tại thiên.
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã,
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn.
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ,
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.”
(Đào hoa am ca – Đường Dần – Bản dịch thuộc về www.thivien.net)
Có người lớn tiếng đọc, thâm tình dào dạt. Chính là càng đọc thanh âm càng nhỏ, dần dần trong phòng lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, lặng ngắt như tờ!
“Phách phách!”
Bỗng nhiên từng tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, quanh quẩn bên trong Tử Phong Các nho nhỏ…
Trong mắt của mọi người đều tràn đầy khâm phục, thưởng thức cùng nồng đậm kinh thán!
Hạ Hầu Uyên cũng kinh ngạc ngước mắt nhìn kỹ nàng. Chỉ cảm thấy giờ phút này một thân bạch y nhanh nhẹn, mặt mày thanh lãnh ngạo tuyệt, quanh thân phát ra ánh sáng làm người ta đui mù!
Trong lòng khẽ run lên, Hạ Hầu Uyên vẻ mặt khẽ chuyển trở về như lúc ban đầu!
“Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền! Cô nương quả thật làm tuyệt vời, toàn bài thơ đều là hình ảnh diễm lệ thanh nhã, phong cách thanh lịch tuấn tú, âm luật như gió múa tuyết, hàm ý càng thầm hậu sâu xa… Tại hạ bội phục!”
“Bội phục!”
Tiếng vỗ tay vang lên kịch liệt, mọi người ánh mắt sáng quắc âm thầm suy đoán thế nào bọn họ lại không biết có một vị tiểu thư tài mạo vẹn toàn như vậy xuất hiện!
Từ uyển Như đứng ở góc tường thân thể nhịn không được run lên một cái. Nguyên bản nàng muốn lấy tư thái xem diễn, chờ Phong Thiên Hoa bị xấu mặt. Lại không nghĩ tới nàng ta thế nhưng có thể viết ra một bài thơ khiến mọi người khen ngợi không thôi…
Này… Làm sao có thể!
Mọi người đều đang ảo não thì có một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên. Phong Thiên Hoa tư thế thoải mái, miễn cưỡng nhún vai nói: “Đây không phải ta làm.”
Âm thanh nhàn nhạt đã mang theo mị lực khiến người khác không thể bỏ qua. Huống chi giờ phút này lời nói của nàng như một đạo thiên lôi bổ xuống đỉnh đầu mọi người…
Này…
Mọi người không ai hiểu được, nháy mắt mấy cái rồi lại thêm mấy cái, không tin hỏi: “Cô nương có ý gì?”
“Ta đột nhiên nhớ tới bài thơ này, còn do ai làm…” Phong Thiên Hoa nhíu mày nhìn liếc qua mọi người, dùng bộ dạng lạnh lùng không đếm xỉa đến ai chớp chớp mắt phượng: “Không biết!”
Hạ Hầu Dật khẽ nhấp một chút trà, hơi hơi suy tư. Sau đó khóe môi dâng lên nụ cười, chậm rãi lắc đầu, sự thưởng thức trong mắt không giảm đi một phân mà còn tăng lên.
Từ Uyển Nhu lạnh lùng cười. Quả nhiên là thế, nàng ta chỉ là có vận khí tốt, cầm lấy bài thơ do người khác làm mang tới đây khoe khoang bốn phía!
Hừ! Bao cỏ quả nhiên vẫn là bao cỏ.
“Ha ha… Cô nương thật có thú vui. Tả mỗ tự nhận đọc qua đủ thứ thơ ca lại cũng không nhớ được có một vị danh gia làm qua bài thơ như vậy. Cô nương không cần khiêm tốn!” Bỗng nhiên một đạo thanh âm trêu tức vang lên. Lập tức mọi người ở cửa tránh ra, một bạch y nam tử bước vào…
Phong Thiên Hoa ngước mắt nhìn, chỉ thấy người nọ có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất nho nhã lọ ra dáng vẻ thư sinh. Ánh mắt vừa chuyển, nàng lập tức biết đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Tả Khanh Nhân, Tả đại tài tử!
“Hôm nay có duyên để Tả mỗ có thể nhận thức một nữ tử tài năng lại khiêm tốn như thế này khiến cho Tả mỗ được lợi không ít. Cô nương xin nhận một lễ của Tả mỗ!” Tả Khanh Nhân nói xong từ từ cúi người, cúi người thật sâu trước Phong Thiên Hoa.
Một cúi này không phải vì thân phận địa vị mà là sự bái phục của một văn nhân với tri âm, học thức. Tả Khanh Nhân giờ phút này trong mắt chính là tràn đầy loại tình cảm như vậy.
Tả Khanh Nhân đều đã bái, cả sảnh đường mặc khách ở phía sau đều phủi thân, làm bộ muốn bái.
“Đừng!” Phong Thiên Hoa khẽ dựa vào cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tả Khanh Nhân: “Lễ này ta nhận không nổi. Nếu các vị đã biết đáp án, vậy xin cứ tự nhiên!”
Nàng đều đã giải thích, tin hay không là tùy!
Không chút khách khí đuổi khách, Phong Thiên Hoa mới mặc kệ tài tử thần tượng. Quấy rầy nàng đó chính là tội không thể tha.
Tả Khanh Nhân sửng sốt. Từ khi hắn thành danh tới này còn chưa bao giờ phải chịu qua đãi ngộ như thế này. Nhất là nữ hài trẻ tuổi nhìn tới hắn đều giống như vịt vậy, xua đuổi thế nào cũng không đi.
Nữ tử trước mắt này chẳng những không thèm liếc mắt nhìn hắn, hiện tại còn ra lệnh đuổi khách?
Nghĩ vậy, Tả Khanh Nhân không buồn mà còn cười: “Cô nương tính tình sáng sủa thật khiến Tả mỗ thưởng thức. Lát nữa ở nơi này có tổ chức thi văn bàn luận tài nghệ, không biết Tả mỗ có thể có vinh hạnh được mời cô nương cùng ngồi vào vị trí khách quý?”
“Tốt. Vậy cứ như vậy đi!” Không đợi Phong Thiên Hoa đáp lại, Hạ Hầu Tử đã khẩn cấp đồng ý. Được làm trọng tài của trận đấu thi văn là có bao nhiêu mặt mũi. Hắn muốn nhân dịp này khiến cho những thư sinh đầy bụng kinh luôn chua thối kia đẹp mặt.
Khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng của Phong Thiên Hoa vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hạ Hầu Uyên. Vẻ lãnh liệt trong mắt dường như có mang theo chút giận, càng làm cho hắn giống như đang phát ra khí lạnh, còn có uy hiếp cấm lại gần!
Mắt phượng không tao nhã khẽ trừng một cái.
Tả Khanh Nhân nhận được câu trả lời vừa ý khẽ cong khóe môi, dẫn mọi người đi ra ngoài.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh. Hạ Hầu Dật hơi hơi không vui khiển trách: “Cửu đệ, việc này là do bản thân Phong cô nương tự mình quyết định, đệ sao có thể tự ý thay người khác đồng ý?”
Tả Khanh Nhân này ánh mắt nhìn Phong Thiên Hoa khiến Hạ Hầu Dật thật không thích. Cho nên dù hắn có tình tình luôn luôn tốt cũng giận chó đánh mèo với Hạ Hầu Tử.
Hạ Hầu Tử chẳng thèm để ý, đi tới trước mặt Phong Thiên Hoa, thì thầm nói: “Này, bài thơ lúc thi đấu ngươi làm đi. Không nghĩ tới ngươi như thế này cũng sẽ làm được. Nói với ta xem ngươi còn có gì không làm được, ta đi học!”
Phong Thiên Hoa ánh mắt chợt lóe, một cước đá văng hắn, hơi lạnh mang theo tiếng nói thổi đến: “Đến đây, ta chỉ chưa làm mỗi sinh đứa nhỏ.”