Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full) - Chương 16: CHƯƠNG 16: THẤT VƯƠNG PHI TRA ÁN
- Home
- Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)
- Chương 16: CHƯƠNG 16: THẤT VƯƠNG PHI TRA ÁN
Cung nữ kia vì lấy công chuộc tội, đương nhiên có gì nói nấy, lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, mỗi ngày nương nương đều dùng một loại thuốc mỡ màu trắng, nói là có thể dưỡng nhan làm trắng, buổi tối khi tắm rửa cũng rắc rất nhiều bột phấn, nô tỳ đã từng hỏi, nhưng bị nương nương quát mắng, về sau không dám nhiều chuyện nữa, nhưng nghe nói từ khi nương nương còn chưa vào cung đã dưỡng nhan như vậy rồi.”
Ngụy Nhiếp Linh cúi người với Tuyên Thống đế, nói: “Phụ hoàng, như vậy xem ra, không chỉ hai người muốn Thuận Tần nương nương chết, mà ít nhất là ba người.”
“Ba hung thủ?” Lần này, Tuyên Thống đế cũng phải giật mình, nàng ta chỉ là một phi tần, sao lại khiến nhiều người muốn hại nàng ta như vậy?
Mặc dù bình thường Thuận Tần nương nương có bày chút kế vặt, nhưng dưới cái nhìn của ông ta, đó cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Ngụy Nhiếp Linh gật đầu: “Đúng vậy, dựa theo trình tự thời gian có thể thấy được, người dụ dỗ nương nương dùng chất làm trắng là một người, lòng dạ người này rất thâm sâu, có thể dùng nhiều năm như vậy để sắp đặt một tình huống bất ngờ; một người khác là hạ độc nương nương, rõ ràng đã có âm mưu phạm tội từ trước; về phần người dùng vũ khí sắc bén kia, e rằng bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị chọc giận, cho nên mới xuống tay giết người, dù sao cũng là ra tay ở nơi cách Hoàng hậu nương nương không xa, khả năng bị phát hiện rất lớn, lại hoặc là bởi vì nương nương đúng lúc nhìn thấy thứ không nên nhìn, trùng hợp nương nương quen biết người kia, hơn nữa còn rất quen thuộc.”
Ngụy Nhiếp Linh nói vô cùng tự tin, giống như tận mắt nhìn thấy, cũng khiến người ở đây vô cùng tin phục.
Hoàng hậu nương nương lập tức kích động nói: “Không sai, Thất Vương phi nói rất đúng, ba hung thủ này, cho dù là ai thì cũng không phải bản cung, Hoàng thượng, thần thiếp thật sự vô tội, mặc dù không biết vì sao Thuận Tần lại đến nơi này của thần thiếp, nhưng nếu thần thiếp thật sự muốn xuống tay với nàng ta, sao sẽ chọn chỗ của mình? Đây rõ ràng là vu oan hãm hại, chia rẽ tình cảm phu thê giữa chúng ta.”
Tuyên Thống đế nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh: “Dựa theo lời ngươi nói, hung thủ cũng không phải một trong bốn người này?”
Ngụy Nhiếp Linh lắc đầu: “Không, trong bốn người này, chắc chắn có người nói dối, trong bọn họ có ít nhất một người là đồng lõa của một tên hung thủ trong đó, dù sao, muốn ra tay với một cung phi trong thâm cung, vẫn cần có người trợ giúp mới được, hơn nữa, vì để xác nhận Thuận Tần nương nương đã chết hay chưa, chắc chắn hung thủ sẽ trở lại hiện trường, cho dù không phải bản thân thì cũng sẽ tìm một người trở về xem giúp.”
Tuyên Thống đế cảm thấy lời cô nói rất có lý, vung tay lên: “Mang những người này xuống, sử dụng đại hình, đến khi bọn họ khai ra sự thật mới thôi!”
Trong lúc nhất thời, trong điện ngập tràn tiếng cầu xin tha thứ của mấy người, chỉ là rất nhanh đã bị người che miệng kéo xuống, một chữ cũng không thốt ra được.
Tuyên Thống đế quay đầu nhìn con trai mình: “Con nói giao chuyện này cho ai xử lý thì tốt?”
Người chết là cung phi, mặc dù Tông Nhân phủ là nơi chuyên môn điều tra, nhưng suy cho cùng vẫn cần người tiếp quản mới được.
Bình thường đều giao loại chuyện này cho thái tử xử lý, nhưng bây giờ Hoàng hậu cũng dính dáng vào trong, tất nhiên không thích hợp.
Chiến Tùng Lâm giả vờ suy nghĩ một lát, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vương phi của mình: “Nhi thần cho rằng, Vương phi của nhi thần có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này.”
“Ồ?” Tuyên Thống đế nhướng mày, rõ ràng không ngờ con trai mình sẽ có suy nghĩ như vậy.
“Vương phi chứng kiến Thuận Tần xảy ra chuyện, nói không chừng có thể nghĩ đến một số chi tiết, đặc biệt nàng là người hiểu rõ tình trạng của Thuận Tần nhất, cộng thêm những phân tích vừa rồi của nàng, nhi thần vô cùng tán thành, giao chuyện này cho nàng điều tra, nhi thần rất yên tâm.”
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy thì liếc Chiến Tùng Lâm một cái, người đàn ông ngồi trên xe lăn, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường, giống như thật sự đang suy nghĩ cho vụ án, nhưng Ngụy Nhiếp Linh biết rằng, người này là đang chỉnh cô.
Nếu cô tra ra hung thủ, vậy đương nhiên mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu không tra ra, đến lúc đó sẽ bị chụp cái mũ làm việc kém cỏi.
Chiến Tùng Lâm nhìn thẳng vào mắt cô gái, ánh mắt mang đầy ý xấu, khóe môi lộ ra nụ cười tà ác, âm u lạnh lẽo.
Tuyên Thống đế im lặng một lát, sau đó gật đầu: “Nếu đã như vậy, cứ giao việc này cho Thất Vương phi xử lý, mặt khác lệnh cho Đại Lý Tự Khanh và Lại Bộ Thị Lang cùng nhau đốc thúc xử lý vụ án này.”
Ngụy Nhiếp Linh tiến lên một bước, cung kính nói: “Vi thần lĩnh chỉ, nhưng mà vi thần có một yêu cầu, muốn phụ hoàng phái một người cộng tác với vi thần.”
“Ngươi muốn người nào?”
“Quách Thừa Phong!” Ngụy Nhiếp Linh thản nhiên nói, sau đó khiêu khích liếc nhìn Chiến Tùng Lâm, quả nhiên trông thấy ánh mắt mang theo lạnh lẽo của người đàn ông.