Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý - Chương 59 : phương thức chiến tranh mới.
Kế hoạch đại khái đã hình thành, với 3 quân đoàn chủ lực cùng với quân địa phương của một quân khu Long Cán tin chắc Chiêm Thành lần này sẽ không có quả ngọt để ăn.
Sau khi bãi triều các quan viên đã ra về hết thì Long Cán lại cho gọi Tô Hiến Thành đến gặp riêng mình tại thư phòng, hắn muốn hỏi ý kiến thêm vị lão thần 2 triều này về cuộc chiến với người Chiêm sắp diễn ra.
Nếu nói ai là người hiểu về quân Chiêm Thành nhất thì không ai khác chính là Tô Hiến Thành. Dưới thời tiên đế Lý Anh Tông quân Chiêm cũng thường xuyên quấy nhiễu Đại Việt, chính Tô Hiến Thành giúp Anh Tông rất đắc lực, tiến hành đem quân đi tuần nơi biên giới, đánh quân Chiêm Thành, vì vậy ông mới là người biết nhiều nhất về quân Chiêm.
“Tô ái khanh nhiều lần giao chiến với quân Chiêm Thành chắc biết khá rõ về nước Chiêm đi.” Long Cán hỏi.
“Tâu bệ hạ, thần cũng coi như là biết một hai.” Tô Hiến Thành khiêm tốn đáp.
“Vậy khanh có biết dân Chiêm thành sợ nhất cái gì không?”
“Thưa bệ hạ, người dân Chiêm Thành đa số rất thật thà và giữ chữ tín, họ rất giỏi trong việc xây dựng cũng như các tiểu thủ công nghiệp. Tuy nhiên dân Chiêm tính đoàn kết dân tộc không cao, dễ bị chia rẽ, còn việc dân Chiêm Thành sợ gì thần quả thật không biết, theo thần mỗi cá nhân sợ một thứ khác nhau, làm sao có thể dùng việc đó để đánh giá toàn dân tộc được.” (Tác giả : không có ý kì thị hay xúc phạm dân tộc)
Có lẽ câu hỏi quá mông lung và chung chung của mình làm Tô Hiến Thành không hiểu dụng ý nên Long Cán nói toạc luôn ý định của mình cho nhanh.
“Ý trẫm thế này khanh xem có được không. Đã là con người thì ai cũng đều sợ yêu ma quỷ quái cả, đặc biệt là dân đen thiếu học hành thì nỗi sợ hãi càng nhân lên gấp bội, nếu như chúng ta có thể lợi dụng được điểm yếu này thì có thể phá vỡ tinh thần của quân địch dễ dàng.”
“Làm thế nào mới có thể khiến quân địch sợ hãi? Chúng ta đâu phải yêu ma quỷ quái.” Tô Hiến Thành mờ mịt hỏi.
“Tất nhiên chúng ta không phải yêu ma quỷ quái gì cả nhưng chúng ta có thể giả làm yêu ma hù dọa bọn họ.”
Tô Hiến Thành nghi hoặc nhìn Long Cán, phải chăng cái tính trẻ con của bệ hạ lại nổi lên lúc này. Đi đánh trận chứ có phải là đùa đâu mà có thể dễ dàng lừa gạt hù dọa địch như thế, quân Chiêm Thành cũng không phải ngu ngốc tới mức dễ lừa gạt tới vậy.
“Thưa bệ hạ, thứ cho lão thần nói thẳng cách này của bệ hạ không thể thành công đâu.” Tô Hiến Thành nghiêm mặt nói.
“Tại sao?” Long Cán hơi thất vọng hỏi.
“Làm sao chúng ta có thể giả thần giả quỷ qua mặt quân Chiêm Thành một cách dễ dàng như vậy, chỉ sợ binh sĩ đóng giả ma quỷ chưa tới gần quân địch thì đã bị bắn chết rồi …” Tô Hiến Thành kiên nhẫn giải thích.
“Tô ái khanh hiểu nhầm ý trẫm rồi, chúng ta không nhất thiết phải cho binh lính giả yêu ma tới dọa quân Chiêm.”
“Vậy bằng cách nào chúng ta có thể dọa sợ bọn họ mà không phải giả ma quỷ.” Tô Hiến Thành tò mò hỏi.
“Đôi khi chính những việc không nhìn thấy mới là đáng sợ, chúng ta có thể sử dụng mật thám trong quân đội Chiêm để tung tin đồ là có ma quỷ xuất hiện giết chết binh lính, bên cạch đó để tạo hiệu quả tin tưởng hơn cho những lời đồn thì chúng ta bí mật giả tạo các xác chết kiểu như bị mà quỷ giết như: bị hút hết máu đến khô người, bị ăn hết thịt chỉ còn bộ xương,…. Chính những lời đồn cộng thêm những nạn nhân này sẽ khiến quân Chiêm tưởng thật, từ đó khiến tâm lý vốn căng thẳng do chiến tranh càng thêm sợ hãi.” Long Cán chậm rãi nói.
“Bệ hạ, cách này quá tàn nhẫn, xúc phạm thân xác người đã chết chính là bất nhân, không thể được đâu ạ.” Tô Hiến Thành tái mặt nói.
“Chỉ cần chiến thắng thì một chút thủ đoạn tàn nhẫn là cần thiết, làm cách này chúng ta có thể nhanh tróng kết thúc chiến tranh, cứu mạng hàng ngàn người, đây là việc thiện cớ sao không làm. Vả lại người đã chết đi còn lại cũng chỉ là cái xác, trẫm không tin có thần ma trên cái thế gian này có thể vì đó mà trừng phạt trẫm.” Long Cán kiên định không sợ hãi nói, hắn cũng từng cân nhắc việc này thực hiện cũng hơi bất nhân đi.
“Cứ cho là không có thần ma trừng phạt đi chăng nữa thì cách làm này quá tần nhẫn, quân lính và nhân dân sẽ nghĩ thế nào về bệ hạ, điều này thật không nên thực hiện.” Tô Hiến Thành cố hết sức khuyên can.
“Chính vì vậy mà chúng ta phải thành lập một lực lượng đặc biệt để bí mật thực hiện kế sách này, các binh sĩ tốt nhất không nên biết vì vậy trẫm muốn giao cho khanh tuyển chọn những người thích hợp thành lập một nhóm quân chuyên về chiến tranh tâm lý.” Long Cán quyết định nói.
Chiến tranh tâm lý không phải là chưa từng xuất hiện cho đến hiện tại. Trận Pelusium là trận chiến quan trọng mang tính lịch sử diễn ra vào thế kỷ 6 trước Công nguyên. Trong trận chiến này, người Ba Tư đánh bại người Ai Cập và trở thành chủ nhân mới của vùng đất này. Trận chiến là một trong những ví dụ đầu tiên của việc sử dụng chiến tranh tâm lý. Biết việc người Ai Cập tôn thờ mèo và coi đó là biểu tượng của nữ thần Bastet, vua Ba Tư Cambyses II hạ lệnh cho binh sĩ vẽ hình thần mèo lên khiên. Người ta kể lại rằng trong suốt trận đấu, quân đội Ba Tư luôn đi sau một bầy mèo rất đông. Người Ai Cập không dám làm hại con vật linh thiêng này nên buộc phải dâng thành cho người Ba Tư.
Tuy nhiên chiến tranh tâm lý mà Long Cán muốn thực hiện sẽ đi theo hướng chuyên nghiệp và hiệu quả hơn, nó là hệ thống (tổng thể) các phương thức, các thủ đoạn hoạt động phá hoại trạng thái chính trị – tinh thần và tổ chức của nhân dân và lực lượng quân đội đối phương.
Long Cán dường như mất cả buổi chiều để giác ngộ và thuyết phục Tô Hiến Thành về tâm lý chiến, cuối cùng đã có kết quả như mong muốn, Tô Hiến Thành đã có cái nhìn thoáng hiện về vấn đề này và chấp nhận sẽ âm thầm tuyển người bí mật cho thi hành trong cuộc chiến với Chiêm Thành sắp tới.
Cỗ máy chiến tranh của Đại Việt ầm ầm vận chuyển, 3 quân đoàn nhận lệnh tiến về biên giới quân Chiêm để chuẩn bị giáng cho chúng những đòn tấn công chí mạng nhất.
Hậu phương cũng không nhàn rỗi, các công trình phát triển của Long Cán tạm thời ngừng lại để tập chung cho cuộc chiến, bởi vì trung bình mỗi một người lính chiến thời này phải kèm theo 1 dân binh để lo vận tải hậu cần nên nhân lực huy động là rất nhiều.
Tuy nhiên ngày hôm sau một tin tức vô cùng bất lợi nhanh chóng từ phía Tây báo lại, quân Ai Lao cũng đồng thời xuất binh áp sát biên giới.
Ngay khi nhận được tin cấp báo Long Cán đã vô cùng tức giận và lo lắng. Hèn chi quân Chăm Pa đang đánh nhau bên Chân Lạp lại dám bỏ 1 tay ra mà đánh Đại Việt, hoá ra bọn này đã thông đồng với nhau từ trước, nhận thấy Đại Việt vừa binh biến loạn lạc đã không từ bỏ cơ hội mà nhảy ra cho Đại Việt một kích, khiến cho nước ta không vực dậy được.
Vậy là binh lực 3 quân đoàn lại phải chia nhỏ ra nhằm đối phó với quân Ai Lao phía tây, mặt khác một bộ phận phải đề phòng phương Bắc, ông anh xấu tính Đại Tống này rất nham hiểm, có lẽ cũng không bỏ lỡ cơ hội mà cho quân xuôi Nam nuốt luôn Đại Việt đấy.
Cuối cùng bởi vì phải đối phó với quân Ai Lao và đề phòng Đại Tống, Long Cán chỉ có thể điều 1 quân đoàn với quân số 1 vạn vào chi viện cho chiến trường phía Nam. Quân đoàn 4 do Trinh Lâm làm quân đoàn trưởng đóng quân ở phương Nam đã được chọn, phối hợp với quân Chân Lạp ở đó tổng cộng cũng chưa đến 1,5 vạn quân vẫn ít hơn quân Chiêm Thành.
Trong khi Đại Việt đang bận rộn lên kế hoạch đối phó với Chiêm Thành thì lúc này quân Chiêm do Chế Liêng cầm đầu đã rầm rộ áp sát biên giới Đại Việt.
Tại doanh trại chủ soái quân Chiêm. Chế Liêng đang nghe thám báo trình bày tình hình quân Đại Việt.
“Người nói quân Đại Việt đóng tại biên giới đã rút sâu vào trong lãnh thổ rồi sao?” Chế Liêng nhìn Tên thám báo hỏi.
“Bẩm đúng vậy thưa tướng quân, không chỉ quân Đại Việt rút lui mà dân chúng sống ven biên giới cũng được sơ tán lùi sâu vào trong lãnh thổ.” Tên thám báo cung kính nói.
Chế Liêng trầm ngâm, hắn biết có lẽ Đại Việt đã biết trước kế hoạch tấn công của mình nên mọi công tác sơ tán mới nhanh như thế, quân Chiêm vừa áp sát biên giới thì quân lính và dân chúng đã nhanh tróng được sơ tán.
Chế Liêng không ngốc hắn nhận ra quân Việt muốn dẫn dụ hắn vào sâu trong biên giới, giao chiến trong lãnh thổ một quốc gia khác rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ mười đi, về được cũng chỉ còn 1-2 phần. Đó chính là tuyệt địa, nếu hậu quân không theo kịp mà quân địch có kế hoạch đề phòng sớm cách li đường tiếp tế của quân ta thì nguy cơ tan vỡ toàn quân là rất cao.
Đây là một cuộc chiến gấp gáp cho cả Chiêm và Đại Việt, cả hai đều chuẩn bị chưa kĩ càng vì thời gian quá nhanh, chính Chế Liêng cũng không nghĩ mình tiến đánh Đại Việt sớm thế.
Tính toán của vua Chiêm đó là dẹp được Chân Lạp dồi mới quay sang đối phó Đại Việt để đòi lại đất hai châu đã mất trước kia, nhưng thật không ngờ Chân Lạp lại dễ chiếm như thế chỉ một thời gian ngắn quân Chiêm đã hoàn toàn đánh bại Chân Lạp, chính bởi vậy kế hoạch có chút thay đổi dẫn tới việc đánh Việt đòi lại hai châu đã mất diễn ra sớm hơn dự kiến.
Trước khi xuất quân Chế Liêng đã nhận được mệnh lệnh của nhà vua đó là nhất định phải lấy lại 2 châu đã mất một cách nhanh nhất.
Chế Liêng cho rằng điều này là quá nguy hiểm, Đại Việt vẫn rất mạnh dù cho có phải cùng lúc đối phó hai nước Chiêm và Ai Lao liên thủ, nhưng mọi khuyên can của hắn đều bị vua Chiêm gạt đi, dường như chiến thắng quá nhanh và vẻ vang với quân Chân Lạp đã làm tăng lên sự ảo tưởng về sức mạnh của nhà vua, lại thêm bọn nịnh thần bên cạnh luôn tung hô bợ đít khiến nhà vua càng quết tâm hơn, lệnh đã ra với tư cách là một chiến binh xuất sắc Chế Liêng không thể chối bỏ, chỉ có thế cố sức hoàn thành.
Ngày nào cũng bị sứ giả hối thúc tiếng công là một áp lực vô cùng lớn với Chế Liêng, tuy nhiên hắn vẫn cố giữ bình tĩnh để chánh mắc những sai lầm chết người, nhưng việc trì hoãn quá lâu là không thể. Thở dài Chế Liêng ra lệnh với tên thám báo trước mặt.
“Cử nhiều người hơn điều tra kĩ tình hình quân Đại Việt xem chúng đi đâu, mặt khác cố gắng liên lạc với dân Chiêm sống trong lãnh thổ Đại Việt, chúng ta cần họ giúp đỡ.”