Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 78 - Dỗ anh
Chuyện tốt nghiệp, quan trọng nhất vẫn là cả lớp chụp ảnh tốt nghiệp.
Không phải hoàn toàn vô lý khi mùa lễ tốt nghiệp diễn ra vào mùa hè, khi đó mọi người có thể diện những bộ váy ngắn xinh đẹp.
Khoa Cố Nguyễn là ngành luật, nữ sinh tương đối nhiều, để thỏa mãn các cô gái, họ đã đặt hàng ba loại quần áo.
Đầu tiên là váy cotton trắng dài, các lớp váy xếp thành tầng tầng lớp lớp, giống hệt tiên nữ trong truyện cổ tích.
Thứ hai là một bộ Hán phục, váy cúp ngực màu xanh lục nhạt, đường thêu tinh xảo, họ phải mất rất nhiều công sức mới có thể đặt được hết đống váy này.
Ngoài ra còn có một chiếc váy xếp ly màu đen bình thường với áo sơ mi trắng, trông rất thanh lịch.
Còn đối với nam sinh thì cũng có áo kiểu Tôn Trung Sơn, Hán phục, áo sơ mi và quần tây.
Chỉ để phối hợp với phong cách của mấy cô gái.
Cả lớp cùng nhau tạo dáng chụp hết nửa ngày, cuối cùng cũng chụp xong ba bộ trang phục, Thẩm Tư Ngôn đến đón Nghê An, cô ăn không ngồi rồi, thu dọn đồ đạc xong sẽ đi tới Tư Cố gặp Tư Cẩn.
Khoa máy tính đa số là nam, đối với việc chụp kỷ yếu hoàn toàn không tích cực, Tư Cẩn vẫn đang bận rộn ở công ty.
Cố Nguyễn thở dài, chuẩn bị đi Tư Cố tìm anh.
Cố Nguyễn đi vào nhà vệ sinh thay đồ, bộ đồ cuối cùng mà các cô mặc là bộ váy xếp ly.
Nó hơi ngắn.
Nếu đi gặp Tư Cẩn, quỷ hẹp hòi đó nhất định sẽ không vui vẻ.
Cô dứt khoát thay thành chiếc váy dài trước đó.
Tư Cẩn vẫn đam mê may quần áo cho cô, hiện tại trừ những trường hợp phải tham dự quan trọng, cô đều mặc đồ Tư Cẩn thiết kế.
Vừa đẹp vừa thoải mái.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận xôn xao.
“Oa, nhìn nam sinh kia có vẻ rất đẹp.”
“Năm mấy vậy, học trưởng à?”
“Còn có hoa hồng, còn khá trang trọng nữa.”
“Đó không phải là giáo sư Lý sao? Ông ấy đang đi tới chỗ bạn học đó, để tớ nói, súng bắn chim đầu đàn*.”
(*) Chỉ người nổi tiếng hay tài giỏi thường dễ bị ghen ghét.
……
Cố Nguyễn thay quần áo đi ra tình cờ gặp phải Tư Cẩn, trên tay anh cầm bó hoa hồng lớn, miệng vẫn mấp máy hàn huyên với giáo sư Lý.
Cố Nguyễn: …?
Bạn trai của cô.
“Sao anh lại tới đây?” Cố Nguyễn vội vàng chạy tới.
Tư Cẩn đưa hoa hồng cho cô, Cố Nguyễn cầm lấy, hít một hơi.
Rất thơm, nhưng cũng rất nặng.
Tư Cẩn lại cầm trở về.
Anh từ trong túi xách khác lấy ra một bộ đồng phục cử nhân: “Anh cùng em đi chụp ảnh tốt nghiệp.”
Cố Nguyễn sửng sốt, lập tức bật cười: “Được!”
Tốt nghiệp đại học, một ngày vô cùng quan trọng.
Quả thật nên lưu một bức ảnh thật đẹp để làm kỷ niệm.
Cố Nguyễn rất thích chụp ảnh, mỗi lần hẹn hò với Tư Cẩn cô đều chụp rất nhiều ảnh.
Có một album trong điện thoại của Tư Cẩn toàn là ảnh cô.
So với ảnh của Tư Cẩn thì càng ít, anh không thích tiếp xúc với ống kính, ngoài những bức ảnh chụp chung với Cố Nguyễn chỉ có ảnh cô chụp trộm.
Ít ỏi không có mấy.
Cô khá thích thú khi hôm nay anh bất ngờ nói như vậy.
Người chụp ảnh cho lớp bọn họ là học trưởng khoa tuyên truyền, sau khi tốt nghiệp ra ngoài mở studio riêng, giá cả cũng hợp lý.
Học trưởng vội vã rời đi, anh ta nói muốn nhanh chóng quay về chỉnh sửa, sau đó sẽ gửi cho họ.
Tư Cẩn đặc biệt mời một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp tới chụp nhiều nơi, trên sân thể dục, trong lớp học, nơi nơi đều chụp rất nhiều.
Cố Nguyễn mệt mỏi, sau đó lại nghe thấy giọng nói của nhiếp ảnh gia vang lên: “Tiến lại gần, cười đi, đúng rồi, một, hai, ba…”
Cố Nguyễn nghĩ không ngờ có một ngày cô không hề thích chụp ảnh chút nào.
Hiệu suất của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhanh hơn rất nhiều, ảnh của hai người họ được trả hàng sớm hơn so với ảnh tốt nghiệp lớp.
Tối đó Tư Cẩn tan làm, hai người ở trong nhà bếp vừa cười vừa trêu chọc nhau mà làm xong bữa tối.
Tắm xong thì nằm ở sô pha ngắm ảnh chụp.
Cô gái trong ảnh tạo các loại dáng, thỉnh thoảng lại mỉm cười rực rỡ trước ống kính, tràn đầy hạnh phúc như muốn tràn ra khỏi bức ảnh.
Nhưng mọi bức ảnh anh đều không nhìn vào máy ảnh.
Ngay từ đầu Cố Nguyễn đã hỏi sao anh không nhìn vào máy ảnh, dần dần mới phát hiện ra anh toàn nhìn cô.
Đừng nói là dư quang, toàn bộ ánh mắt của anh đều nhìn về phía cô.
——
Không khí trong Tư Cố gần đây không được tốt cho lắm.
Phó giám đốc bộ phận thiết kế bước ra khỏi văn phòng lần thứ tám, hắn cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt lạnh lẽo của ông chủ làm phát điên rồi.
Đôi mắt đỏ hoe, bước vào văn phòng tổng giám đốc bộ phận của mình.
“Giám đốc Mục, gần đây tâm trạng của Tư tổng hình như không tốt lắm?”
Phó giám đốc tên Khai Nguyên, là một người đàn ông béo tròn mập mạp.
Mọi người đều lén lút gọi hắn là Thông Bảo.
Lúc này, đồng chí Thông Bảo rất cẩn thận mở miệng.
Mục Tinh Hàn đang gõ bàn phím, anh ấy luôn thích sử dụng bàn phím màu xanh lá, lúc viết chương trình cảm giác như đang chơi game, rất thoải mái.
Hiện tại bàn phím của anh vẫn gõ ‘bùm bụp’, mất một thời gian suy nghĩ mới quay ra nói chuyện với Thông Bảo: “Vợ cậu mỗi ngày ở cùng người khác, cậu có vui không?”
Đồng chí Thông Bảo thở dài: “Chắc chắn là rất khó chịu.”
Mục Tinh Hàn nhìn lại màn hình một lần nữa: “Tư tổng của cậu bây giờ đang ở trong tình trạng đó đấy.”
Gần đây Tư Cẩn thực sự không vui. Phòng tập nhảy của Cố Nguyễn rất sinh động, tinh lực của cô đều dồn cho mấy bạn nhỏ.
Hơn nữa, cô và Nghê An đều là người từng đoạt giải quốc gia, một số đoàn múa lớn cũng đặc biệt quan tâm đến phòng múa nhỏ này.
Gần đây, một giáo viên của Cuộc thi Khiêu vũ Quốc tế đã đến Trung Quốc khảo sát, Thẩm Thanh Lan liên hệ bảo Cố Nguyễn đi tiếp khách với bà.
Tư Cẩn nhìn màn hình điện thoại đen sì, Nguyễn Nguyễn đã không gửi một tin nhắn cho anh trong bảy giờ ba mươi lăm phút.
Cả tin nhắn buổi trưa anh gửi hỏi cô đã ăn cơm chưa cũng không có hồi âm.
Mấy ngày nay cô bận đến mức hai người chẳng nói được mấy câu.
Bực bội.
Tư Cẩn thở dài, hôm nay là sinh nhật anh.
Đồng hồ vừa điểm qua năm giờ, áp suất thấp quanh Tư Cẩn nhanh chóng bị đánh tan, anh vội vã trở về nhà.
Trên đường đi, anh dành nửa tiếng xếp hàng để mua chiếc bánh mới từ cửa hàng bánh ngọt mà Cố Nguyễn thích ăn.
Sau đó lại đi mua một bó hoa hồng.
Anh nhớ rõ buổi sáng trước khi ra cửa, cô gái nhỏ phàn nàn cánh hoa trên bàn sắp héo, một số cánh hoa bị cuốn lên, quá xấu.
Anh mở cửa, ngôi nhà đã im ắng, Cố Nguyễn vẫn chưa trở về.
Tư Cẩn thở dài, thay giày ở cửa, Tư Tư được bọn họ đưa tới đây, người máy nhỏ đang hăng hái chạy lại dọn dẹp một ít bụi mà anh mang vào.
Anh thay bộ vest sang cái áo len trắng.
Cho bánh vào tủ lạnh, cắt tỉa cành hoa hồng, chia thành ba bó nhỏ, cho nước vào bình rồi đặt ở trên bàn.
“Tư Tư, mấy giờ rồi?”
“Ba ơi, bây giờ là 18:40 ở thành phố B.” m thanh điện tử của Tư Tư phát ra như tiếng trẻ em.
“Con nói xem, ba nên đi đón mẹ không?” Cố Nguyễn nên trò chuyện vui vẻ với những người bạn cùng chí hướng với cô, anh không muốn làm phiền cô.
Lần này, người mang đội đến thi đấu là ông Emponov, có vẻ rất thích Cố Nguyễn.
Nhưng mà cô đã nói muốn cùng anh trải qua sinh nhật mà.
Tư Tư chỉ là người máy, không rõ nội tình, chỉ cho rằng chủ nhân chuẩn bị đi ra ngoài, cẩn thận nhắc nhở dự báo thời tiết: “Ba, dự báo một tiếng nữa sẽ có mưa. Đi ra ngoài nhớ mang theo dù.”
Tư Cẩn lấy cánh gà trong tủ lạnh ra để rã đông, nghe xong anh liền dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Quay số.
“Nguyễn Nguyễn, trời sắp mưa rồi, em đang ở đâu?”
Chỗ Cố Nguyễn có rất nhiều người ở đó. Giọng điệu của cô có vẻ rất phấn khích, giọng nói xuyên qua điện thoại, tràn đầy sức sống: “Em đang ở trong Hội trường của Hiệp hội khiêu vũ! Họ đang thi đấu khiêu vũ, rất sôi nổi, anh có muốn đến chơi không?”
Cô không nghe được cảm xúc trong lời nói của Tư Cẩn, chỉ nghe thấy anh ậm ừ: “Anh đến đón em.”
Từ nhà tới đây phải mất một thời gian, Cố Nguyễn cất điện thoại di động vào túi xách.
Tiếp tục đứng trên sân khấu.
Ở trên sân khấu là học trò đắc lực của ông Emponov, cũng là một người phương Đông, tên là Tạ Ngộ.
Nếu lúc đầu Cố Nguyễn thực sự bái ông Emponov làm thầy thì phải gọi hắn một tiếng sư huynh.
Tiết tấu không tồi, lực cũng rất mạnh, mỗi một động tác khiến bản thân như cây cung bị kéo căng ra.
Xinh đẹp, lưu loát.
Sau khi khiêu vũ kết thúc, mọi người hò reo, Cố Nguyễn hậu tri hậu giác nhớ đến cái gì đó.
Hôm nay là sinh nhật của Tư Cẩn.
Cô nhìn ngày tháng rồi day trán một chút, cái trí nhớ quỷ gì vậy!
Một buổi sinh nhật, Tư Cẩn không so đo, cái mà anh để ý chẳng qua là cô có ở bên hay không, có để bụng chuyện của anh hay không, có chia tâm tư cho người khác không.
Cô nhớ lại những gì mình đã làm trong những ngày qua, Tư Cẩn muốn hai người đi dạo, cô nói phải biên đạo cho bọn trẻ.
Anh nói muốn ra ngoài xem phim cùng nhau, cô lại nói muốn tập để không bị mất mặt trước mặt ông Emponov.
Thêm hôm nay nữa, trong thời gian gần đây hình như cô có chút quá đáng.
Nghĩ đến lúc nãy giọng nói của Tư Cẩn bình tĩnh thanh đạm, sợ hôm nay bị lật xe mất.
Cô tìm Thẩm Thanh Lan, nói trong nhà có việc xin phép về trước.
Đây vốn dĩ không phải là một công việc, do bà thích cô gái nhỏ này nên gọi tới để giao lưu.
Thẩm Thanh Lan thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi thêm: “Không có chuyện gì lớn đúng không?”
Cố Nguyễn lắc đầu, không có chuyện gì, nhưng cô lại bị lương tâm lên án.
Cô thà bị Tư Cẩn bắt lại tét mông còn hơn.
Tư Cẩn đối với cô không đánh không mắng, thậm chí sau khi hờn dỗi vì bị dọa sợ hãi, lúc sau thậm chí còn không tiếp tục giận, anh luôn đối xử nhẹ nhàng và dịu dàng với cô, vậy cô phải làm sao đây.
Không lấn át được lương tâm cắn rứt, mỗi lần cô đều hận không thể quỳ xuống xin anh, anh tức giận đi, đánh em, mắng em cho hả giận đi.
Đừng đối xử tốt với em, em không xứng đáng!
Tư Cẩn đậu xe bên đường, Cố Nguyễn đứng trong gió lạnh dậm dậm chân.
Anh chạy nhanh tới, quấn khăn kín lấy cổ của cô: “Sao em không vào trong! Em không biết trời lạnh à?”
Cô thích xinh đẹp, mùa đông cũng không thích mặc áo lông vũ, ở bên ngoài trời lạnh nửa ngày môi đã bắt đầu tím tái.
Tư Cẩn ôm cô lên xe, cô run lên vì lạnh, ngữ khí của Tư Cẩn trầm xuống: “Không biết chờ anh vào tìm em sao?”
Cố Nguyễn nói: “Bên trong có nhiều người quá, anh sẽ không thích.”+
Còn một nguyên nhân nữa, em biết sai rồi, em sẽ tự phạt chính mình.