XUYÊN VÀO NỮ CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC - Tác giả: Điền Thị Thỏ - Chương 9: Nhà Đoàn Huyền Ý
“Sao anh lại đưa tôi về đây?”
Anh bình thản đáp: “Về thay đồ.”
Cô hơi ngẩn ra, rồi nói: “Ở trường cũng thấy được mà?”
Anh cũng ngẩn ra, rồi nói: “Ờ ha, sao lại phải về nhà nhỉ?”
Đỗ An Vi lắc đầu thở dài, đúng là hết nói nổi độ vô tri của Đoàn Huyền Ý. Nhưng lỡ đến rồi cũng không thể quay người đi được.
Cánh cửa gỗ mở ra, một ông chú trung niên ra đón bọn họ.
“Cậu Ý, sao cậu về sớm thế?” Rồi nhìn qua Đỗ An Vi: “Đây là… “. Truyện Hệ Thống
Đoàn Huyền Ý choàng qua vai Đỗ An Vi: “Bạn của cháu.” Rồi kéo cô đi vào nhà.
Vừa vào tới nhà Đỗ An Vi đã thấy một người phụ nữ sang trọng ngồi ở sofa phòng khách. Bà nhường như đang nói chuyện điện thoại, cô kéo kéo áo Đoàn Huyền Ý hỏi: “Ai vậy? Nhìn đẹp quá.”
Đoàn Huyền Ý còn chưa kịp trả lời cô, thì người phụ nữ sang trọng đã đứng bật dậy, chỉ vào anh hét: “Thằng trời đánh, mày lại trốn học nữa hả?”
Nói rồi bà hùng hồn đi về phía Đoàn Huyền Ý, định giơ tay lên nhéo tai anh như mọi khi, nhưng bàn tay chợt khựng lại khi thấy Đỗ An Vi đứng bên cạnh.
“Ối, sao cả người ướt thế này? Huyền Ý bắt nạt cháu hả?”
Đỗ An Vi lắc đầu: “Dạ không phải ạ, là cháu không cẩn thận té xuống hồ bơi.”
Bà nghe thế lập tức nắm tay Đỗ An Vi kéo lên lầu: “Đi nào, bác lấy đồ cho cháu thay.”
Đoàn Huyền Ý đứng như trời trồng: “Ủa mẹ, con cũng bị ướt đây này, sao không thấy mẹ lo cho con vậy?”
Mẹ anh xoay đầu lại: “Mày thì khỏi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đỗ An Vi biết được người phụ nữ này tên Lý Giai Giai, là mẹ của Đoàn Huyền Ý. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như bà không hiểu lầm cô là bạn gái của Đoàn Huyền Ý.
Dù cô có giải thích như thế nào mẹ Giai cũng không tin, còn nói với cô đừng ngại, bà nhìn là biết ngay. Lúc cô thay đồ xong xuống, bà sợ cô đói còn kêu người giúp việc trong nhà làm cho cô một bàn thức ăn.
Lúc Đoàn Huyền Ý thay đồ xuống thì thấy mẹ mình đang lột quýt đưa Đỗ An Vi, vẻ mặt cô lúng túng muốn giành lấy tự lột, nhưng mẹ anh vẫn kiên quyết không cho.
Đoàn Huyền Ý đi đến bàn ăn ngồi xuống, uống một ngụm nước lọc, rồi nói: “Mẹ tiếp đãi cũng lố quá rồi đó.”
Mẹ Giai nói như đây là chuyện bình thường: “Tao chăm sóc con dâu tao thì có gì mà lố hả ranh con.”
Đoàn Huyền Ý bị sặc nước.
Đỗ An Vi ngại ngùng cúi thấp đầu.
Mẹ Giai thấy Đoàn Huyền Ý bị sặc, thì xoay đầu đưa một múi quýt cho anh, rồi thuận tay nhéo má anh, mỉm cười nói: “Mẹ cũng chăm sóc cục cưng mà, đừng ghen tị nhé.”
“Nhưng mà… ” Đoàn Huyền Ý còn chưa kịp nói, thì đồ ăn đã được mang lên.
Mẹ Giai trái gắp phải gắp bỏ một đống vào chén Đỗ An Vi chất thành núi nhỏ, nói: “Ăn đi con.”
Tuy rằng mẹ Giai hiểu lầm cô là bạn gái Đoàn Huyền Ý nên mới nhiệt tình, nhưng cô vừa chịu phải ấm ức, lại được một người lớn chăm sóc như vậy, đột nhiên cô thấy rất cảm động. Cô không có mẹ, nên không hiểu cảm giác được mẹ đối xử tốt sẽ như thế nào, bây giờ coi như cũng hiểu được phần nào đó.
Ăn cơm xong, mẹ Giai muốn cho cô và Đoàn Huyền Ý có không gian riêng tư, nên đã bỏ về phòng, để cô cùng anh ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Đỗ An Vi xoay đầu qua nói với Đoàn Huyền Ý: “Làm sao bây giờ? Tôi giải thích mãi mà mẹ anh vẫn không chịu tin.”
Đoàn Huyền Ý nói như không phải chuyện của mình: “Thì kệ đi, mốt em lấy người khác thì bà cũng phải tin thôi.”
“Anh không e ngại à?” Cô hỏi.
“Không.” Đoàn Huyền Ý xoay qua cười với cô: “Có bạn gái hờ xinh đẹp thế sao phải e ngại làm gì?”
Đỗ An Vi hết nói nổi, liếc anh: “Ai thèm làm bạn gái hờ của anh chứ!”
“Sao vậy?” Đoàn Huyền Ý vuốt tóc: “Tôi vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa có thể lực, sao em lại chê?”
“Nhưng anh học dốt!” Cô nói.
Đoàn Huyền Ý cũng không giận, ngược lại còn tự hào nói: “Con người ta không nên hoàn hảo quá, sẽ bị ganh tị.”
Đỗ An Vi không thèm nói nữa, định xem ti vi một lúc rồi về, nhưng điện thoại để trong balo đột nhiên reo lên.
Đỗ An Vi lấy ra xem… Là Thụy Vũ!
Cô tắt máy, không thèm nghe.
Chuông điện thoại lại reo lên.
Đoàn Huyền Ý hỏi: “Ai vậy?”
“Thụy Vũ.” Cô đáp.
“Không muốn nghe à?” Anh hỏi.
“Ừ.” Cô nói: “Tôi tắt máy rồi, hắn vẫn điện.”
“Em cứ nghe máy đi.” Đoàn Huyền Ý nhướng mày, vẻ mặt nhìn là biết đang nghĩ cái gì xấu xa: “Tôi có cách làm hắn không điện nữa.”
Đỗ An Vi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nghe lời Đoàn Huyền Ý bắt máy.
Cô vừa bắt máy đã nghe giọng Thụy Vũ bên kia lạnh lùng nói:
[Về nhà mau!]
Sự chán ghét trong lòng cô càng tăng, tại sao một người đã làm sai, còn có thể xem như không có gì mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với nạn nhân chứ?
Có phải vì nữ chính quá nghe lời hắn, nên hắn quên mất con người cũng có cảm xúc rồi chăng?
Đỗ An Vi đưa mắt nhìn Đoàn Huyền Ý muốn anh làm gì đó, anh đột nhiên nhéo lên cánh tay cô, khiến cô bị đau kêu lên: “A!”
Cô vừa dứt lời, Đoàn Huyền Ý áp sát miệng vào tai đang nghe điện thoại của cô, thấp giọng nói: “Bảo bối, tập trung đi. Ở bên cạnh tôi mà nghe điện thoại của thằng khác à? Tôi không vui đó.”
Đầu giây bên kia lập tức phát ra giọng như đang kiềm chế tức giận:
[Đỗ An Vi! Cô… ]
Nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị Đoàn Huyền Ý tắt máy. Quả nhiên Thụy Vũ không điện lại nữa.
Đỗ An Vi không ngờ cách của Đoàn Huyền Ý lại như thế, cô đánh cánh tay anh, mặt ửng đỏ nói: “Cách quái quỷ gì vậy hả? Đúng là không biết xấu hổ mà!”
Đoàn Huyền Ý cười hề hề: “Không phải rất hiệu quả hay sao?”
Nhưng mà kệ đi, cô hiện giờ cũng không muốn nói chuyện với Thụy Vũ là thật.
Đoàn Huyền Ý nhìn nhìn Đỗ An Vi, rồi hỏi: “Không phải em thích Thụy Vũ lắm sao? Sao lại không nghe điện thoại hắn?”
“Hả? Đỗ An Vi nghi ngờ: “Ai nói với anh tôi thích Thụy Vũ?”
“Trên diễn đàn trường một đống tin tức về hai người.”
Đỗ An Vi nheo mắt: “Anh tìm hiểu tôi à?”
Đoàn Huyền Ý chối bay chối biến: “Không, vô tình lướt thấy thôi.” Rồi đột nhiên hỏi: “Em có muốn tránh mặt Thụy Vũ không?”
Đỗ An Vi đề phòng nhìn Đoàn Huyền Ý, sợ anh lại nghĩ ra mấy thứ không bình thường.
“Muốn thì làm sao? Anh đừng có nghĩ ra mấy thứ tầm bậy nữa đó.”
Thế là cách Đoàn Huyền Ý nghĩ ra là mướn cô làm người chạy bàn cho quán cơm gà đối diện cổng trường của nhà anh ta. Cô cũng có để ý quán cơm rất đông khách, không biết của ai, thì ra là của Đoàn Huyền Ý.
Vừa tránh được Thụy Vũ và Hoàng Kỳ, vừa kiếm được tiền, đương nhiên là Đỗ An Vi đồng ý.
Trước đó Đỗ An Vi đã nhắn cho cô chủ nhiệm xin nghỉ một ngày, nên sau khi bàn bạc xong thì cô cũng đi về nhà.
Đỗ An Vi vừa vào tới nhà thì chị Đan đã chạy lại nói nhỏ với cô: “Lúc nãy chị lau nhà ở tầng một nghe cậu Vũ gọi tên em rồi sau đó là tiếng đập đồ, hình như rất tức giận.”
Đỗ An Vĩ cười giễu trong lòng: Cứ làm như mình mới là người sai với hắn vậy!
“Vậy hả?” Cô bình tĩnh đáp, rồi đi lên lầu.
Cô cũng chẳng quan tâm Thụy Vũ giận cái gì, vặn khóa cửa để vào phòng mình. Nhưng cánh cửa phòng cô vừa bật mở, còn chưa kịp vào phòng, thì phòng đối diện cô cũng mở ra, có người kéo giật ngược cô lại, cánh cửa phòng đóng chặt, cô bị nhốt trong phòng Thụy Vũ.
Cô giật tay ra khỏi tay Thụy Vũ, nhìn đồ đạc ngổn ngang trong phòng, nói: “Muốn dọn phòng thì kêu chị Đan đi, kéo tôi vào đây làm gì?”
Thụy Vũ ngẩn ra nhìn cô, hắn cũng không biết tại sao hắn lại kéo cô vào phòng mình. Chỉ là lúc nãy nghe được cuộc đối thoại kia, cảm thấy rất tức giận. Hắn đã không ra khỏi phòng từ lúc đó, lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng cô, không kiềm chế được mà chạy ra kéo cô vào phòng mình.
Lại ngạc nhiên trước thái độ của cô, trước đây cô dùng mọi cách để được vào phòng hắn, không ngại bản thân cực khổ còn giành với chị Đan dọn dẹp phòng cho hắn, bây giờ hắn kéo cô vào phòng, đáng lẽ cô nên vui mới phải, tại sao biểu hiện lại tức giận như vậy?
Cô thay đổi rồi, hay nói cách khác từ khi cô gặp Đoàn Huyền Ý thì cô đã thay đổi rồi.