XUYÊN VÀO NỮ CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC - Tác giả: Điền Thị Thỏ - Chương 10: Đánh nhau
Đỗ An Vi nghênh mặt hỏi lại: “Thì liên qua gì tới anh?”
Thụy Vũ thấy chướng mắt thái độ của Đỗ An Vi vô cùng, hắn đưa tay bóp cằm cô: “Miệng thì nói yêu tôi, lại đi hẹn hò cùng người khác. Đỗ An Vi, cô khiến tôi kinh tởm.”
Đỗ An Vi chế giễu trong lòng: Vừa dây dưa với Thiện Nhã, lại muốn tấm chân tình của nữ chính, anh cũng khiến tôi buồn nôn.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn không dám đối đầu quá gay gắt với Thụy Vũ, vì lực tay trên cằm cô càng ngày càng mạnh, khiến cô cảm thấy đau.
Nước mắt cô rơi xuống bàn tay Thụy Vũ, hắn ghét bỏ nói: “Có mỗi trò này thôi à?” Nhưng vẫn buông tay khỏi cằm cô.
Đỗ An Vi tức giận nhìn Thụy Vũ: “Đúng! Tôi có mỗi trò này thôi, vì đó là cảm xúc thật của tôi mỗi lần bị các người bắt nạt đó!” Giọng cô run rẩy: “Lần nào cũng vậy, anh chỉ nghe lời một phía rồi mặc Hoàng Kỳ bắt nạt tôi. Nếu hôm nay không có Đoàn Huyền Ý, có phải anh cũng mặc kệ Hoàng Kỳ dìm chết tôi luôn không? Anh không đứng về phía tôi, lại muốn tôi mãi mãi đứng về phía anh, buồn cười thật đó!”
Nói xong cũng mặc kệ Thụy Vu đang ngẩn người mà mở cửa chạy về phòng của mình. Lúc tới phòng mình, cô đưa tay lau nước mắt, cười khẩy.
Thụy Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt cũng không ngăn Đỗ An Vi lại. Lúc ra ngoài cô còn đóng cửa phòng hắn thật mạnh như đang dằn mặt hắn vậy. Nhưng lời cô nói đúng là sự thật, nên hắn không thể nào phản bác.
Từ lúc hắn biết cô thích hắn, hắn bắt đầu không quan tâm đến cô nữa, mặc kệ cô bị như thế nào, hắn cũng như người ngoài cuộc đứng nhìn. Nhưng đó là cô tự làm tự chịu, hắn đâu có ép cô thích hắn rồi đi kiếm chuyện với người khác. Bây giờ lại quay ngược trách hắn?
…
Đoàn Huyền Ý nói với Đỗ An Vi có thể đi làm từ ngày mai, nhưng cô không muốn đụng mặt Thụy Vũ nên về phòng nằm nghỉ một chút, rồi xách balo đi đến chỗ làm. Vì Đoàn Huyền Ý đã nói trước, nên quản lý của quán cũng không thắc mắc gì, mà để cô vào làm luôn.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Thụy Vũ hôm nay học cả buổi chiều!
Lúc đó Đỗ An Vi đang bưng cơm ra cho một bàn gần trong góc, thì bộ ba Thụy Vũ, Hoàng Kỳ, Thiện Nhã đi vào ngồi kế bàn của họ. Hoàng Kỳ thì liếc một cái rồi cười khẩy nói với Thụy Vũ: “Thì ra cậu cũng không có sức hấp dẫn lắm nhỉ? Người ta công khai bỏ theo người mới luôn rồi.”
Thụy Vũ nhíu mày nhìn Đỗ An Vi, rồi quay lại nói với Hoàng Kỳ: “Không ăn thì cút, nói nhiều thế!”
Thiện Nhã siết chặt nắm tay dưới bàn, cô ta thấy rõ từ lúc Thụy Vũ bước vô quán mắt cứ dán vào Đỗ An Vi. Lúc ở hồ bơi cũng vậy, hắn đang ôm cô ta, nhưng khi thấy Đỗ An Vi ôm Đoàn Huyền Ý khóc thì cả người hắn cứng lại, cô ta có thể cảm nhận rõ.
Từ khi nào Thụy Vũ lại để Đỗ An Vi vào mắt rồi?
Hôm nay để Đỗ An Vi thoát tội đúng là do cô ta chưa tính toán kỹ, những lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa!
Thụy Vũ phải thuộc về cô ta, Đỗ An Vi đừng hòng cướp đi!
Lúc Đỗ An Vi đem cơm đến, cô lấy từng dĩa trên mâm bỏ xuống bàn, từ Thụy Vũ đến Hoàng Kỳ đều không có gì, nhưng đến lượt Thiện Nhã thì cô ta đưa tay lên nhận lấy, còn mỉm cười với cô, cô thấy vậy mới buông tay ra, thì Thiện Nhã co ngón tay lại khiến dĩa cơm rơi xuống đất kêu lên một tiếng thanh thuý, mảnh sứ từ cái dĩa văng tứ tung. Đỗ An Vi đứng gần nhưng mặc quần dài nên không sao, còn Thiện Nhã mặc váy đầm phục nên bị cứa trúng chân, rỉ một ít máu.
Cô ta la lên: “A! Đau quá!”
Hoàng Kỳ lập tức đứng dậy xô Đỗ An Vi ra, lực mạnh đến nổi khiến cô lùi vài bước đụng lưng vào cạnh bàn đau điếng.
Thụy Vũ cả ngày hôm nay tích tụ buồn bực trong người, lại nhìn thấy một cảnh này, cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì, mà đi đến tát vào mặt Đỗ An Vi một cái, nói: “Đi tìm những cô gái bên cạnh Đoàn Huyền Ý mà ghen tuông, ở đây làm cái trò này cho ai xem?”
Thiện Nhã được Hoàng Kỳ lấy khăn giấy cầm máu, nhìn thấy như thế khoé miệng nhếch lên. Muốn đấu với cô ta à? Không có cửa!
Quán cơm gần trường, nên đa số đều là học sinh trong trường tới ăn, bọn người Thụy Vũ đều là những người nổi tiếng ở trường, nên nhìn thấy như thế liền lấy điện thoại ra quay, úp lên diễn đàn trường. Tiêu đề hết sức bắt mắt: “Tuesday Đỗ An Vi Lại Hãm Hại Chính Thất, Bị Bạn Trai Người Ta Dạy Dỗ Cho Một Bài Học.”
Trên bàn có một hộp đựng khăn giấy, Hoàng Kỳ một tay lau máu dưới chân Thiện Nhã, một tay vươn lấy cái hộp trên bàn chọi về phía Đỗ An Vi: “Chuyện hồ bơi coi như hiểu lầm, còn chuyện này chúng tôi đều thấy, cô giải thích thế nào?!”
Đỗ An Vi không kịp phản ứng, nên bị hộp đựng khăn giấy chọi trúng vào trán, cũng may chỉ là hộp đựng bằng nhựa nên chỉ xước một đường rỉ máu, không biết bằng gỗ thì sẽ như thế nào.
Đỗ An Vi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra nhìn Thụy Vũ, nói: “Một vết xước nhỏ của cô ta, trả lại một cái tát cùng vết thương trên trán tôi, đã đủ chưa?”
Cô sẽ không giải thích, cùng cầu cứu Thụy Vũ một cách ngu ngốc nữa. Hắn sẽ không tin cô, một cái tát rơi xuống mặt cô đã chứng minh điều đó.
Hoàng Kỳ tức giận: “Một người độc ác lúc nào cũng nghĩ kế hại người như cô, lấy mạng đền cũng không đủ!”
“Vậy sao?” Đỗ An Vi cười giễu, rồi đưa mặt về phía Thụy Vũ: “Vậy anh tiếp tục đánh đi, đánh chừng nào thấy đủ thì thôi.”
Thụy Vũ hơi lùi lại, rõ ràng cô đang cười giễu, nhưng trong ánh mắt lại có tia đau lòng, trách hắn sao?
Hắn không biết sao lại ra tay đánh cô, những chuyện này trước đây đều là Hoàng Kỳ làm. Nhưng chỉ cần nghĩ tới cô rõ ràng đã đổi mục tiêu sang Đoàn Huyền Ý, nhưng vẫn cố tình kiếm chuyện với Thiện Nhã, không hiểu sao hắn lại tức giận không thôi.
Cô có tình mới rồi, còn ghen tuông với bạn hắn làm gì?
Đột nhiên có một bóng người vụt tới, đấm vào mặt Thụy Vũ, nói: “Muốn đánh thì đánh tao này, đừng có ra tay đánh con gái, hèn hạ!”
Nói rồi lại cúi xuống lấy hộp đứng khăn giấy dưới đất, chọi vào Hoàng Kỳ: “Cả mày nữa đó, muốn gì cứ nhắm vào tao!”
Đỗ An Vi nhìn bóng lưng Đoàn Huyền Ý chắn trước mặt mình mà thấy cảm động không thôi, rõ ràng chỉ là một nam phụ xuất hiện chớp nhoáng, nhưng lần nào cô có chuyện anh cũng là người xuất hiện bảo vệ cô. Một người tốt như thế, sao nữ chính lại không thích chứ?
Nhưng nam phụ qua đường vẫn là nam phụ qua đường, sẽ không đấu lại nam chính cùng nam phản diện. Nên Đỗ An Vi kéo tay Đoàn Huyền Ý, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, đừng gây chuyện với họ.” Rồi cười ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, ngày đầu đi làm mà phá quán của anh thành thế này.”
Đoàn Huyền Ý xoay người lại nhìn trán cô, nhíu mày nói: “Đi đến phòng y tế rửa vết thương đi.” Rồi dùng tay gõ vào mũi cô: “Đã bảo mai hãy làm, vậy mà hôm nay lại tới.”
Đỗ An Vi nhe răng cười: “Tiền lương cao mà, không thể bỏ được.”
Đoàn Huyền Ý cũng cười.
Thụy Vũ nhìn thấy cảnh đó thì chán ghét vô cùng, trong lòng không hiểu tại sao cực kì khó chịu. Lúc bị Đoàn Huyền Ý đánh hắn cũng không khó chịu như lúc này!
Hoàng Kỳ lần trước bị Đoàn Huyền Ý đạp xuống hồ bơi còn bực bội trong lòng, bây giờ lại bị chọi hộp khăn giấy, thì không nhịn nổi nữa. Gã đứng dậy đi về phía Đoàn Huyền Ý, kéo người anh xoay lại rồi đấm một cái vào mặt anh.
Đoàn Huyền Ý không kịp đề phòng nên bị đánh hơi lùi về sau, lúc đứng vững đã lao vào đánh nhau với Hoàng Kỳ. Cứ người này đánh người kia một đấm, thì người kia cũng đánh lại người này một đấm, không ai nhường ai. Nhưng dù sao Đoàn Huyền Ý đánh nhau vẫn nhiều hơn Hoàng Kỳ, nên đã chiếm được ưu thế mà đẩy ngã Hoàng Kỳ xuống nền gạch, rồi liền tục giáng những cú đấm xuống mặt gã.
Hai tên trùm trường đánh nhau, nên không có ai dám vô can, chỉ sợ mình bị đánh trúng.
Thiện Nhã cũng không dám đến gần, nhưng trong lòng đã thầm mắng Hoàng Kỳ vô dụng, có thế cũng không đánh lại Đoàn Huyền Ý. Đồng minh của Đỗ An Vi mạnh hơn đồng minh của cô ta, nên cô ta tức giận trong lòng. Thiện Nhã nhìn thấy không ai để ý đến mình, thì đá một mảnh sứ của đĩa cơm lúc nãy về phía tay Hoàng Kỳ.
Đỗ An Vi thấy được cảnh này, thấy tình hình không ổn, muốn đi đến kéo Đoàn Huyền Ý ra, nhưng Hoàng Kỳ đã nhanh tay lấy được một mảnh sứ Thiện Nhã đá đến. Gã giơ tay lên muốn đâm vào người Đoàn Huyền Ý, Đỗ An Vi chạy đến xô ngã anh qua một bên, động tác hơi mạnh nên mảnh sứ không đâm được vào người Đoàn Huyền Ý, mà quệt một đường trên cánh tay cô, máu lập tức chảy ra.
Đoàn Huyền Ý phản ứng cực nhanh, đi đến kéo Đỗ An Vi lên, rồi đá một cái vô người Hoàng Kỳ: “Thằng chó! Chơi cũng bẩn quá rồi đó!”
Thụy Vũ cũng giật mình đi đến, hỏi: “Có sao không?” Rồi định nâng cánh tay Đỗ An Vi lên xem, nhưng cô lại nép vào lòng Đoàn Huyền Ý, khiến cánh tay hắn trơ trọi trên không trung.
Đoàn Huyền Ý xô Thụy Vũ ra, chế giễu: “Đừng có giả mèo khóc chuột, đi mà lo cho cô gái lúc nào cũng bị người ta hãm hại của tụi mày đi!” Nói rồi nhìn một loạt đám học sinh đang hóng chuyện, giọng lanh tanh vang lên: “Bài viết về Đỗ An Vi làm tuesday ai đăng thì xóa đi, đừng để tôi tìm ra được, đến lúc đó đừng trách!” Dứt lời dẫn Đỗ An Vi rời đi.
Đỗ An Vi ngập ngừng nói: “Chút nữa tôi quay lại dọn dẹp cho anh nhé.”
Đoàn Huyền Ý nói: “Khỏi đi, chút tôi kêu người dọn.”
“Đau lắm không?” Đoàn Huyền Ý hỏi.
“Đau lắm!” Đỗ An Vi dựa đầu lên tay anh: “Cho nên sau này mong đàn anh nể tình mà bảo vệ tính mạng cô gái nhỏ này nhé.”
Đoàn Huyền Ý cười: “Cho đau chết luôn.”
Thụy Vũ nhìn theo bóng lưng Đoàn Huyền Ý và Đỗ An Vi tay bỗng siết chặt. Hắn xoay người lạnh giọng nói với Hoàng Kỳ: “Cậu bị ngu à? Hắn là con trai duy nhất của Đoàn Gia Bưu, nếu cậu đâm trúng hắn thật hậu quả có gánh nổi không?”
Hoàng Kỳ tức giận lau máu trên miệng: “Cậu thấy tôi bị đánh không giúp, còn đứng đó nói? Lúc tôi với Đoàn Huyền Ý đánh nhau mặt cậu không cảm xúc thế kia, sao bây giờ lại tức giận rồi? Hay tôi làm em gái nhỏ của cậu bị thương nên cậu giận?”
Thụy Vũ liếc gã: “Bớt nói nhăng nói cuội đi!” Rồi xoay người rời đi.
Thiện Nhã mở to mắt, không dám tin Thụy Vũ lại bỏ mình ở lại. Lúc nãy Đỗ An Vi bị thương mặt hắn lo lắng như thế là tại sao? Hắn rung động với Đỗ An Vi rồi? Nên bị Hoàng Kỳ nói trúng tim đen mới tức giận rời đi?
Thiện Nhã siết chặt tay, Đỗ An Vi là cô ép tôi!