Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh - Chương 20 - Chương 12
- Home
- Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh
- Chương 20 - Chương 12
Vì mặc váy ôm nên để từ giữa trưa, Tuần Dữu chỉ dám ăn nửa bát cháo, tối càng chưa có gì bỏ bụng.
Sau một phen mệt mỏi, Tuần Dữu chỉ thấy vừa mệt vừa đói.
Thường ngày nếu cô muốn về nhà ăn cơm đều sẽ có sẵn người giúp việc nấu. Thế nhưng, hôm nay đặc biệt nên Tuần Dữu đã bảo bà không đến.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Tuy rằng có thể miễn cưỡng nấu vài món đơn giản nhưng cô lại không mặn mà với bếp núc lắm. Không còn cách nào khác, Tuần Dữu liền đặt cơm hộp. Chỉ là rõ ràng đang đói meo, cô lại không có chút hứng thú nào với đống đồ ăn xa hoa trước mặt.
Trong đầu cô thi thoảng lại hiện lên cảnh ở bệnh viện khi này và trong mơ, điều này khiến lòng cô cứ mãi cồn cào không yên.
Tuần Dữu không tự chủ được lại click mở điện thoại, tay vô thức lướt đến cái tên Kỳ Ngạn trên WeChat. Chưa đợi cô mở hộp thoại, âm thanh keng keng vang lên.
Là tin nhắn Vương Kinh Kinh gửi tới.
Vương Kinh Kinh: [Dữu Dữu, cậu và Yến Thời Kim có quan hệ gì vậy? Hai người quen nhau lúc nào? Đừng nói cậu và Kỳ Ngạn chia tay rồi nhé? Không phải nhà cậu đang muốn liên hôn với nhà họ chứ?]
Kèm với đó là tấm ảnh của Tuần Dữu cùng ảnh chụp màn hình một vài bình luận liên quan đến cô trên diễn đàn trường. Trong một ngày ngắn ngủi, bình luận dưới bài đăng đã hơn 1000.
Bấy giờ, Tuần Dữu mới biết mình và Yến Thời Kim bị chụp lén. Khác với Vương Kinh Kinh luôn trong trạng thái hóng hớt đưa chuyện, Tuần Dữu rất ít khi lên diễn đàn.
Cô không mấy hứng thú với chuyện của người khác, hơn nữa, mỗi ngày của cô còn rất nhiều điều thú vị.
Cô đã quen với việc bị chụp lén này, vì thế, khi nhìn những tấm ảnh đó cũng không mảy may quan tâm.
Tuy nhiên, có một chuyện khác khiến cô để ý.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Tuần Dữu: [Cậu biết Yến Thời Kim?]
Lông mày cô khẽ nhíu lại
Vương Kinh Kinh: [Có nghe nói, anh ta là cậu con trai nhỏ Yến gia mới tìm về. Chỉ là sau đó họ không làm tiệc giới thiệu người này nên không có nhiều người biết lắm. Nếu không phải hai người lên diễn đàn trường, tôi cũng không biết anh ta cũng học ở Khoa Đại, mặc dù chỉ là bàng thính sinh.]
Vương Kinh Kinh: [Anh ta và anh trai của anh ta khác nhau một trời một vực. Tôi nói cậu nghe, cho dù cậu có bị Kỳ Ngạn làm tổn thương thì cũng đừng sa đoạ như vậy. Cho dù không thể tự do yêu đương thì cũng nên tìm một nguwoif môn đăng hộ đối như Yến Trường hạ.]
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt Tuần Dữu trầm xuống.
Cô không để tâm những chuyện nhảm nhí của Vương Kinh Kinh, trầm mặc một lúc mới gõ chữ: “Nói cho tôi tất cả những gì cậu biết về Yến Thời Kim đi.”
Vương Kinh Kinh: [!!!]
Vương Kinh Kinh: [Không phải chứ? Cậu có hứng thú với anh ta thật sao? Tuần Dữu, đừng nhé, làm vậy không hay đâu!]
Ở bên kia, khi đọc tin nhắn của Tuần Dữu, vẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ của Vương Kinh Kinh không duy trì được nữa. Cô vẫn luôn coi Tuần Dữu là đối thủ. Đối thủ duy nhất cô coi trọng đến vậy sao có thể đi vào con đường sa ngã chứ?
Trước kia là Kỳ ngạn thì không tính.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Tuy gia cảnh bình thường nhưng bản thân cậu ta thật sự xuất chúng, là một đối tượng có tiềm năng.
Nhưng Yến Thời Kim thì sao?
Cứ cho là hắn mang danh Yến gia, nhưng gia tài nhà họ đã mặc định do Yến Trường Hạ thừa kế. Sau này, Yến Thời Kim sẽ có gì chứ?
Nếu hắn xuất sắc thì không nói, nhưng vấn đề là hắn thậm chí còn không bằng người thường.
Vì những điều này, Vương Kinh Kinh sốt ruột lập tức gõ liên tục. Cô nàng nói hết toàn bộ sự việc của nhà họ Yến cùng Yến Thời Kim với Tuần Dữu, cuối cùng còn không quên nhấn mạnh: “Sau khi Yến Thời Kim trở về, ngay cả một bữa tiệc nhỏ Yến gia cũng không tổ chức. Điều này đủ để chứng minh nhà họ không hề coi trọng anh ta.]
Tuần Dữu không trả lời, nhìn những tin nhắn Vương Kinh Kinh gửi đến, trong lòng cô trào dâng nỗi hoang đường trần ai lạc định*
Trước đó cô cũng không biết những chuyện liên quan đến Yến Thời Kim, nhưng những gì Vương Kinh Kinh nói rất giống trong mộng.
Cho nên, giấc mơ kia là sự thật.
Sau khi chứng thực chuyện này, Tuần Dữu thế mà không mấy kinh ngạc.
Vương Kinh Kinh: [Tuần Dữu, Tuần Dữu? Cậu còn đó không? Có thấy những gì tôi gửi không?]
Thấy Tuần Dữu mãi không hồi âm, Vương Kinh Kinh liên tục spam tin nhắn. Sau nữa, dường như không kiên nhẫn nổi, cô nàng trực tiếp gọi đến.
Tâm trạng Tuần Dữu không tốt liền từ chối.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Không đợi Vương Kinh Kinh gọi lại, cô trả lời: “Yên tâm đi, tôi chưa chia tay, quan hệ vẫn rất tốt.” Chỉ là những lời này đã không còn sự tự tin như trước, ngược lại có chút nực cười.
Tuần Dữu: [Tôi mệt rồi, không nói với cậu nữa. Bye.]
Dứt lời, cô gác tay lên trán, cứ thế nhắm nghiền hai mắt trên chiếc sô pha rộng lớn.
Cả đêm, Tuần Dữu không thể ngủ ngon giấc.
Giấc mơ của cô rất hỗn loạn, hư hư thực thực, cô chỉ cảm thấy nhịp tim đập liên hồi.
Tuần Dữu cảm giác thân thể lạnh run, cực kì khó chịu. Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện cả người toàn mồ hôi lạnh nhưng nhiệt độ lại nóng ran.
Khó chịu cực kì.
Tuần Dữu thở phì phò, từng cơn đau đầu ập đến, cô vô thức sờ trán liền thấy nóng. Bấy giờ, cô mới biết mình phát sốt rồi.
Giờ mới là 1 giờ sáng, cô mới ngủ khoảng ba tiếng.
Chung cư được trang bị sẵn những đồ dùng thiết yếu, tất nhiên sẽ có thuốc hạ sốt.
Tuần Dữu lắc nhẹ đầu, cố gượng dậy đi tìm thuốc thì thấy cả người bủn rủn không có sức.
Còn chưa đứng lên hẳn, cơ thể yếu ớt mềm nhùn, ngã quỵ trên ghế.
“Khó chịu quá…”
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Tuần Dữu hơi tủi thân xoa cái đầu vừa bị đụng, nhìn xung quanh, cô cảm thấy dường như mình đã làm bạn với sự cô đơn này rất lâu rồi.
Cô cầm điện thoại định gọi bác sĩ tư nhân, nhưng ngón tay lại không nghe lời gọi cho Kỳ Ngạn.
Trên màn hình chợt hiện lên cuộc gọi nhỡ của cậu ta.
Thì ra cậu có gọi cho cô, cậu… lo lắng sao?
Tuần Dữu còn chưa nguôi chuyện Kỳ Ngạn hai lần thất hẹn với cô. Nếu không phải Vân Lệ Dung xảy ra chuyện, cô còn lâu mới dễ dàng bỏ qua cho cậu.
Cô vốn định bơ cậu, nhưng có lẽ do bị sốt, não đột nhiên nóng lên, cơ thể thì lạnh toát, lại trải qua khoảng thời gian cô độc, cô bỗng muốn gặp cậu tha thiết.
Cứ gọi một cuộc đã, Tuần Dữu nghĩ chỉ cần lần này cậu tới đây dỗ dành, chăm sóc cô, có lẽ cô sẽ tạm tha cho cậu.
Tuần Dữu tức giận nghĩ.
Lúc này, điện thoại rất nhanh đã được kết nối. Nhưng chưa đợi Tuần Dữu mở miệng, Kỳ Ngạn ở đầu bên kia đã nói: “Dì Vân lại vào phòng cấp cứu rồi, anh nói với em sau.”
Nói xong, cậu ta liền muốn cúp máy.
Tuần Dữu cuống lên, không nhịn được nói lớn: “Kỳ Ngạn, em sốt rồi!” Ngay sau đó, giọng cô nhỏ dần, mang theo âm mũi: “Em khó chịu quá.”
Kỳ Ngạn trầm mặc trong chốc lát mới hỏi lại: “Nghiêm trọng lắm không?”
“Anh nghĩ xem? Em sốt rồi!” Trên sô pha, Tuần Dữu không khỏi cuộn tròn người lại, giọng khàn khàn nói: “Anh tới đây với em được không? Một mình em rất khó chịu.”
Đầu bên kia chỉ còn lại tiếng hít thở của chàng trai.
Tuần Dữu vô thức siết chặt tay cầm điện thoại.
“Dữu Dữu” Một lát sau, Kỳ Ngạn cuối cùng mới mở miệng, giọng nói chầm chậm: “Anh nhờ người đưa thuốc cho em nhé?”
Tuần Dữu như rơi xuống vực.
Cô không nói gì, chỉ có hơi thở ngày càng gấp.
“Xin lỗi, dì Vân vừa vào phòng cấp cứu, tâm lý Tiểu Khả cũng không ổn định, anh thật sự…”
“Kỳ Ngạn, anh có yêu em không?”
Tuần Dữu đột nhiên cắt ngang lời giải thích của cậu.
“Dữu Dữu, đừng hỏi như vậy.” Bên kia, giọng Kỳ Ngạn nhạt dần như đang bị đè nén: “Hiện tại anh thật sự không đi được.”
Còn chưa nói xong, cô đã cúp máy.
Cô cũng không muốn nghe tiếp.
Sau một lúc lâu, Tuần Dữu gọi bác sĩ tư nhân, cũng may, gia đình bị tai nạn kia cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ trầy xước một chút, có thể xuất viện trong ngày.
Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ tới.
“39 độ, cũng may không quá cao. Uống thuốc, uống nhiều nước ấm, ngủ một giấc thì sẽ ổn hơn.” Bác sĩ nhắc nhở Tuần Dữu uống thuốc và một một vài lưu ý rồi mới đi.
Chú thích
*: Là một chuyện không hề tốt. Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa. Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả. Có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi
**: tịch mịch và hoang vắng, theo ngữ cảnh có thể hiểu là cô đơn, trống vắng