XUYÊN THÀNH NAM PHỤ ĐỘC ÁC ONLINE NUÔI CON - Hạ Thiên Kim - Chương 33 - Diễn cũng Lục Minh
- Home
- XUYÊN THÀNH NAM PHỤ ĐỘC ÁC ONLINE NUÔI CON - Hạ Thiên Kim
- Chương 33 - Diễn cũng Lục Minh
Giang Vân Ảnh có chút chột dạ, cậu không biết nên bịa ra lý do gì cho hợp lý. Cuối cùng đành lấp liếm cho qua chuyện bằng một cái tên mà cậu đoán Từ Hoa có nhắm mắt cũng không tin.
“À.. là anh trai em đến đây thăm em rồi tiện thể bôi thuốc cho em thôi.”
Từ Hoa: “Có thật không? Sao anh cứ cảm giác em đang chột dạ? Vậy anh trai em đâu?”
“Anh trai em có việc trên công ty nên về trước rồi.” Giang Vân Ảnh cười cười. Cậu thầm cầu nguyện Từ Hoa sẽ không hỏi thêm gì nữa.
“Tạm bỏ qua chuyện này vậy. Anh mà phát hiện em nói dối thì đừng trách anh.”
“Vâng..”
..
“Giang Vân Ảnh, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mau chóng thay phục trang đi. Lục Minh người ta đường đường là vai chính còn đến sớm hơn cậu cả tiếng đấy.” Trương Nam vừa đi ra khỏi phòng mình đã nhìn thấy Giang Vân Ảnh, nghĩ lại chuyện đoàn phim chậm tiến độ ngày hôm qua, gã ta lại không nhịn được mà khó chịu với cậu.
Cũng may Giang Vân Ảnh xưa nay nhẫn nhịn tốt, cậu cũng chỉ đáp qua loa rồi vào phòng thay đồ, hoàn toàn không để tên đạo diễn nào đó vào mắt.
“Anh đến rồi à? Tôi còn tưởng anh chết ở xó nào rồi chứ?”
Giang Vân Ảnh vừa đẩy cửa bước vào phòng, rất không may mắn đã bị người nào đó độc mồm độc miệng nhắc tên.
“Cậu yên tâm, tôi sống dai lắm. Làm sao mà dễ chết như vậy?” Giang Vân Ảnh cười nhẹ đáp lại, thái độ không có gì gọi là tức giận: “Hơn nữa, tôi có chết cũng là do người nào đó đánh chết cũng nên.”
Lục Minh nghe Giang Vân Ảnh nói vậy, hắn hơi nhíu mày. Sao có cảm giác lời nói của cậu có ẩn ý? Chỉ là hắn cũng không hiểu được cái ẩn ý đó. Chậc, nói thẳng không được sao?
Giang Vân Ảnh mặc kệ tên nào đó vẫn khó hiểu, cậu đi đến bàn có đề tên của mình ngồi xuống. Thợ trang điểm thấy vậy cũng nhanh chóng hóa trang cho cậu.
“Cảnh một màn 32 bắt đầu! Action!”
Trương Nam vừa hô lên, tất cả các máy quanh bắt đầu làm việc. Hai diễn viên ở trung tâm cũng bắt đầu diễn.
Tại một vương quốc nọ.
Diệp Chu bước từng bước trên đường phố đông đúc. Hiện tại hắn đang đi ngao du thiên hạ sẵn tiện kiếm tìm cô nương hôm nọ dám đả thương hắn để xử lý.
Diệp Chu – thân là một cao thủ võ lâm, mang trong mình nội công thâm hậu. Thế mà hôm nọ chỉ một sơ suất mà bị một cô nương chân yếu tay mềm hạ thủ. Đối với hắn như vậy là quá mất mặt. Hôm nay hắn nhất quyết phải tìm ra cô nương ấy, bắt cô ta về Hồng Liên Môn để xử lý mới được.
Nhưng cuộc đời của hắn cũng thật trớ trêu, hôm nọ đụng phải cô nương mưu mẹo đã đành. Hôm nay hắn lại đụng phải một nhóm người mặc đồ đen. Mặc dù hắn chả hiểu tại sao nhóm người ấy lại có mặt ở đây.
“Đứng lại!” Một tên mặc áo đen lẫn trong số đó hét lớn lên. Tay hắn còn chỉ về phía Diệp Chu.
Hắn đang nói mình à? Mình vẫn đang đứng yên từ nãy đến giờ mà?
Diệp Chu khó hiểu, tên áo đen kia bị cận thị có đúng không? Nếu không ai lại đi bảo một người đang đứng yên là đứng lại?
“Chạy đi, cậu còn đứng đơ đó làm gì?”
Diệp Chu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đang đứng ngốc ở đó thì đột nhiên cảm nhận cả cơ thể như bay lên. Đến lúc hoàn hồn lại thì đã thấy bản thân bị một người mặc y phục trắng kéo bay qua mấy cái mái nhà.
“Này tên kia, ngươi là ai mà lại kéo ta đi như vậy? Mau thả ta ra!” Diệp Chu toan hất tay kẻ kia ra, kết quả tay gã còn nắm chặt hơn nữa hại hắn phải nhíu mày vì đau.
“Nếu muốn sống thì im miệng!”
Gã áo trắng cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Giọng gã trầm lại còn đè giọng xuống, nghe qua khá đáng sợ.
Diệp Chu im lặng cả quãng đường bay trên không, hắn cũng không hiểu vì sao mình phải nghe theo lời người kia. Nhưng hắn rất sợ chết, hắn chưa muốn đi chầu Diêm Vương sớm đâu.
Không biết là qua bao lâu, gã áo trắng kia mới chịu tiếp đất và đi đến một khu rừng gần đó.
Sau khi vào rừng, gã vẫn cứ đi nhanh làm Diệp Chu phải chạy theo sau nếu không muốn bị bỏ lại nơi rừng thiêng nước độc này.
“Ngồi xuống!”
Đi một hồi, gã áo trắng cũng dừng lại trước một cửa hang. Gã nhanh chóng đi đến đó ngồi xuống rồi lạnh giọng cho Diệp Chu cũng ngồi vào khoảng trống duy nhất ở cạnh mình.
Diệp Chu vẫn không dám lên tiếng, hắn đi đến chỗ gã kia nói và ngồi xuống. Lúc này, chả hiểu từ đầu gã moi ra một cái đèn nhỏ, thắp đèn lên sáng cả hang động nhỏ.
Đèn vừa sáng lên, Diệp Chu mới có dịp ngắm kĩ dung mạo của người đã “bắt cóc” mình.
Ừm thì.. phải công nhận gã ta soái khí thật. Nhan sắc đó đúng là có thể đánh cắp trái tim của bao cô nương trong thành.
“Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì lau nước miếng đi!” Phùng Miên vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Chu với ánh mắt không mấy hài lòng. Tại sao lại có người vô liêm sỉ đến như vậy chứ?
…—————-…
Lâu lắm rồi mới ra chap, chắc mọi người quên tui hết rồi đúng không:((
Like + comment = có chap sớm nhất có thể