Tóm tắt
Xuyên không rồi! Lại còn là tiểu thuyết tiên hiệp. Hứa Tây còn chưa kịp phản ứng lại thì bi ai phát hiện một điều. Đó chính linh sủng hình mèo đắc tội với vai phản diện Ma Tôn, thế nên bị Ma Tôn đập một phát chết tươi, sống không đủ một chương. Mà linh sủng đó thì liên quan gì Hứa Tây??? Ừm, linh sủng đó hiện tại là Hứa Tây! Hứa Tây vừa xuyên tới đã bị nhốt trong lồng sắt, nghe thấy Ma Tôn địa vị cao quý mở miệng đầy lạnh nhạt, “Giết đi.” “…!” Mắt thấy vừa xuyên qua đã sắp hẹo, dưới tình huống cấp bách, Hứa Tây không còn cách nào khác đành đánh liều xem Ma Tôn thành người thích lông (mao nhung khống: thích đến cuồng nhiệt những vật có lông nhung), vì mạng sống liều mình bán manh. Một cục lông màu trắng nghiêng đầu nghẹo cổ làm mặt quỷ, nhìn rất giả. Ma Tôn quả nhiên im lặng. Vẻ mặt Hứa Tây đầy chờ mong, cho rằng bản thân đã thoát được một kiếp. Sau đó cậu nghe thấy Ma Tôn tức đến bật cười, “Ngươi bày ra trò hề này vì muốn khiêu khích bổn tọa?” Hứa Tây: “…” … Gần đây Ma Tôn có nuôi một bé mèo, vừa nhỏ, vừa mềm, lại phiền toái đến chết. Không phải đồ ăn thượng hạng dồi dào linh lực mèo nhỏ sẽ nôn, thảm lông không đủ mềm sẽ rầm rì mất ngủ, thậm chí mỗi lần bám đuôi Ma Tôn ra ngoài, nhìn thấy đám yêu thú xấu xí nó cũng sợ run bần bật. Ma Tôn vừa nuôi mèo, vừa ghét bỏ. “Mềm yếu.” “Phiền phức.” “Ngốc chết đi được.” Mỗi ngày Hứa Tây đều ở cạnh Ma Tôn, cố gắng trở thành sủng vật mèo nhỏ, Ma Tôn chán ghét cậu cũng được, còn sống là được. Tít đến một ngày, cậu rúc trong ngực Ma Tôn hóa thành hình người chẳng hề báo trước. Hứa Tây đần cả người, nhìn biểu tình khiếp sợ của Ma Tôn, đáy lòng lạnh đi, cảm thấy giây tiếp theo đối phương sẽ bóp chết mình. Chẳng ngờ, Ma Tôn vốn luôn lạnh nhạt chỉ cứng đờ một lát, rồi phản ứng đầu tiên chính là dứt khoát phủ quần áo lên, cẩn thận bọc cậu kín mít thành một cục.