Tóm tắt
Chu Ninh chết trong một tư thế vô cùng hoàn mỹ — đang đọc sách thì đột tử!
Chỉ là số cô không được may mắn, còn xúi quẩy mà chết, nhưng không hiểu sao lại vớ được hệ thống tên là “Hoàn khố thiếu gia”.
Sau đó bị cưỡng chế trói định, xuyên qua vô số thời không, nghịch tập cho những người một ngày không làm việc là cảm thấy ngứa ngáy tay chân nhưng vẫn mãi trong kiếp nghèo hèn.
Nhưng mà..
Nhiệm vụ: Ăn chơi trác táng, trở thành hoàn khố* đứng đầu!
(*hoàn khố: Công tử bột)
Chu Ninh lạnh mặt, nhiệm vụ nghịch tập là ăn chơi trác táng, sao nó không bắt cô lên trời đi?
Hoàn khố thiếu gia: Bảo bối à, đi ôm đùi vai ác sau này là tài đại khí thô đi, để anh ta nuôi cô giúp cô nghịch tập, như vậy cô vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, thuận tiện còn có thể.. Hắc hắc!
Chu Ninh đần mặt ra, cô là thanh niên ba tốt, làm sao có thể thông đồng làm bậy với vai ác được chứ?
Trừ gian diệt ác, cô quyết định việc đầu tiên phải làm là giết chết vai ác!
Hoàn khố thiếu gia:… Dừng tay cho tôi, tiểu bảo bối, nếu vai ác mà chết thì thế giới sẽ sụp đổ!
Mặt Chu Ninh bình tĩnh: À, vậy thì dạy vai ác làm người, mỗi ngày đều hướng về phía trước mà đi.
Hoàn khố thiếu gia:…
Rất có thể nó đã gặp phải ký chủ giả rồi.
Hơn nữa nếu vai ác nào cũng có thể hoàn lương thì trên đời ai cũng là thánh mẫu thánh phụ.
Sau đó, hoàn khố thiếu gia nhận ra: Không phải không cảm hóa được vai ác mà là có nhiệm vụ giả nào dám hay không.
Chu Ninh: Anh có cảm thấy thế giới này chân thiện mỹ không?
Vai ác đang thoi thóp thở:…!?
Chu Ninh: Giết người như vậy là không đúng!
Vai ác tay nhiễm máu tươi:…!?
Chu Ninh: Ít ra anh không nên để người khác biết anh giết người, anh phải làm người tốt!
Vai ác tội ác chồng chất:…?
Cô gái này bị tâm thần rồi, hắn có nên giết không?
Đạp vai ác lên mặt đất, Chu Ninh lén thở dài, ngoan ngoãn nghe cô nói không phải là tốt rồi sao? Một hai phải bắt cô dùng bạo lực!
Vai ác mặt mũi bầm dập:. Cô kia, cô chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Sau đó, mỗi khi vai ác thấy cô đều sẽ cong lưng xuống!
* * *
Chu Ninh: Trong luân hồi vô tận, em chỉ bảo vệ một mình anh.
Liên Sanh: Em muốn tôi làm người tốt, tôi liền vì em mà khoác lên mình tấm da dê, tận lực thu tay.