[Xuyên Nhanh] Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều - Chương 74 - Hồn Ma Công Chúa (34)
- Home
- [Xuyên Nhanh] Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều
- Chương 74 - Hồn Ma Công Chúa (34)
“Vấn đề ở đây không phải là gã tốt hay xấu, mà là gã đã giết người.” Còn giết cả nam nữ chủ nữa chứ, làm cho cô phải chạy khắp nơi để giải quyết đống rắc rối do gã gây ra, phiền chết đi được.
Với lại, giết người là không đúng, cô chẳng quan tâm gã giết người là vì tình hay vì lý, cô chỉ biết, gã đã làm trái luật pháp.
Nếu có thể nghe được suy nghĩ trong đầu Tuế Lộ, chắc chắn Ngâm Chỉ sẽ tỏ ra bất ngờ tột độ.
Ký chủ này nhà nó còn biết cả vi phạm pháp luật luôn? Nó tưởng, mấy chuyện như lách luật, cô đã làm từ khi lên năm cơ chứ, hoá ra cô vẫn còn có chút lương tri và tự nhận thức đấy!
Nếu biết được, chắc chắn Ngâm Chỉ sẽ phải tự hào lắm lắm, vì nó là người đã giúp một sinh vật đi sai đường, lại thêm hết thuốc chữa như Tuế Lộ quay lại chính đạo mà.
Nói thế nào thì nó cũng có công lao to nhất đấy!
Nhưng đó cũng chỉ là ‘nếu’ vì bây giờ Ngâm Chỉ đang bận rộn sửa bug của tiểu thế giới, còn phải liên hệ với người uỷ thác để đưa vầng sáng thiên đạo lên người của nam nữ chủ mới – những người xứng đáng và tốt đẹp hơn Uông Vi và Lương Vĩ.
Tạ Liệt thấy Tuế Lộ trả lời quyết đoán như vậy, buồn bực thở dài: “Nếu anh là gã thì chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu…” Những lời này Tạ Liệt chỉ dám lẩm bẩm một mình vì hắn sợ khi nói ra, để cho Tuế Lộ nghe được, cô sẽ tiến hành thuyết giáo một trăm điều về cứu vớt và bảo vệ thế giới cho hắn nghe mất.
Đến lúc đấy thì hắn chạy đằng trời cũng không thoát được.
Tuế Lộ cũng không để tâm hắn suy nghĩ cái gì, chỉ đẩy đẩy đầu của hắn: “Ngồi dậy đi, tôi là ma, rất lạnh, nếu anh còn dính vào tôi nữa, chắc chắn sẽ bị cảm.”
Tạ Liệt nhíu mày, đang định từ chối, nhưng hắn vừa mở miệng ra, chưa kịp nói gì đã ho một tiếng thật to.
“Khụ khụ khụ, tôi… tôi chỉ bị… khụ khụ… ho chút thôi.” Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Tuế Lộ chỉ biết thở dài.
Cách đây mấy hôm, tên này đã có biểu hiện bị cảm, nhưng hắn vẫn không chịu cách xa cô, vẫn luôn dính chặt lấy cô, giờ thì hay rồi, thật sự cảm luôn rồi.
Tuế Lộ thở dài, chọc chọc trán hắn: “Lát nữa tới bệnh viện.”
“Không cần, chỉ là ho một chút thôi.” Tạ Liệt lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm, cổ họng cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Nhưng Tuế Lộ cảm thấy, tốt hơn hết vẫn nên đi bệnh viện: “Anh vẫn phải tới bệnh viện khám, anh không khoẻ.”
“Tôi không sao.” Tạ Liệt không để ý đến lời nói của Tuế Lộ nữa, hắn đứng dậy, một mình đi lên trên phòng.
Nhìn bóng lưng quả quyết rời đi của hắn, Tuế Lộ cảm giác được có gì đó không ổn đang xảy ra, cô thấy rất bồn chồn lo lắng.
Quả đúng như trực giác của Tuế Lộ, mấy hôm sau, tình trạng của Tạ Liệt càng ngày càng kém, hắn không chỉ ho, mà còn kén ăn, thậm chí sắc mặt càng ngày càng tệ. Tuế Lộ vẫn câu nói trước, năm lần bảy lượt thúc giục hắn tới bệnh viện, nhưng Tạ Liệt không nghe, hắn nói hắn là người biết rõ nhất tình hình của mình, còn nói Tuế Lộ không cần quá quan tâm.
Nhưng Tuế Lộ sao có thể không quan tâm, cô ném hết việc của trung tâm ma ám cho A Kiệt và Âu Phong, cứng rắn kéo Tạ Liệt đến bệnh viện.
Không biết tại sao, nhưng đáy lòng của Tuế Lộ vẫn luôn kêu gào cô phải quan tâm Tạ Liệt, đừng để hắn bị thương tổn, dù chỉ một chút.
Nhưng khi tới bệnh viện, bác sĩ lại chuẩn đoán, Tạ Liệt không bị gì cả, không ốm, không bệnh, không ho, không sốt, kiểm tra sức khoẻ tổng quan vẫn rất bình thường.
Nếu không phải lúc Tạ Liệt kiểm tra, cô vẫn luôn ngồi ở đấy thì có lẽ Tuế Lộ đã nghi ngờ Tạ Liệt bỏ tiền ra để ép bác sĩ làm giả kết quả báo cáo rồi.
“Anh đã nói rồi, anh vẫn ổn, không có vấn đề gì cả mà.” Tạ Liệt bất đắc dĩ nhìn Tuế Lộ, nói: “Em đừng quá lo lắng, anh là người hiểu rõ bản thân anh nhất mà.”
Tuế Lộ không rõ tại sao lại thế này, rõ ràng đã có kết quả, nhưng cảm giác bất an trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai chút nào, khiến cô vẫn rất lo.
“Tôi vẫn cảm thấy không ổn.” Tuế Lộ mím môi, liếc mắt nhìn Tạ Liệt một cái: “Có phải anh giấu tôi cái gì không?”
“Sao anh có thể giấu em chứ?” Tạ Liệt tỏ vẻ ngây thơ, hắn ôm eo Tuế Lộ, cười cười: “Anh không bao giờ lừa dối em.”
Lời nói của hắn giống như đang thề nguyện, nhưng Tuế Lộ vẫn không tin tưởng. Thấy cô vẫn chưa tin mình, Tạ Liệt chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển chủ đề: “Nếu em thấy không ổn, thấy lo lắng cho anh thì chúng ta đi ra nước ngoài chơi nhé? Đi du lịch vài hôm để thả lỏng đầu óc.”
“Chắc không?” Tuế Lộ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tạ Liệt: “Có chắc là đi du lịch có thể thả lỏng đầu óc không?”
Sao cô cứ có cảm giác, nếu đồng ý, cô sẽ phải đối mặt với một chuyện đáng sợ nhỉ?
Thấy cô nghi ngờ chính mình, Tạ Liệt cười cười, kéo tay cô: “Có thể mà, tin anh đi, chúng ta đi chơi, mấy ngày nay em bận quá rồi, phải đi chơi chứ, đúng không? Nếu áp lực quá, em có thể có vấn đề ở đây đó.”
Vừa nói, hắn vừa chỉ lên đầu mình.
Tuế Lộ mím môi, rút tay khỏi tay Tuế Lộ: “Cho dù có áp lực, tôi cũng sẽ không có vấn đề ở chỗ đó đâu. Chỉ có anh thôi.”
“Từ khi gặp em, tinh thần của anh chưa bao giờ ổn định cả.” Tạ Liệt cười hì hì kéo cánh tay Tuế Lộ ôm vào trong ngực, hắn chớp đôi mắt đen láy, vô lại làm nũng.
“…” Tuế Lộ không biết nói gì cho phải nữa. Ý của hắn chính là, tại cô nên tinh thần của hắn mới bất ổn đúng không?
Vậy thì còn cứu vớt cái gì nữa! Cô rời đi là tinh thần của hắn lại bình thường như trước thôi mà!