Xuyên Không: Chí Tôn Pháp Sư Cũng Sợ Vợ! - Trần Tiêu - Chương 6
Em Rể
Bởi vì đây là sự khác biệt về thể chất của người Địa Cầu với cư dân của thế giới ma pháp ở Cửu Châu đại lục, dẫn theo đó là cách người Địa Cầu thi triển ma pháp cũng khác theo luôn, cho nên Trần Tiêu không thể dựa theo quy tắc thi triển ma pháp của Cửu Châu đại lục để đối chứng lên chính mình được.
Trần Tiêu thất bại ngay từ lần đầu tiên nếm thử sử dụng ma pháp, hắn lại nhớ đến tên khốn đã có một cuộc sống mới Địa Cầu, không khỏi chửi ầm lên:
“Thằng khốn! Tên lừa đảo! Gào gào… “
Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: “Chị! Chị có ở nhà không?” Đây là giọng nói của Linh Phong Hà, em trai của Thiên Linh Hà và cũng là em rể Trần Tiêu.
Trần Tiêu nghe tiếng liền nhìn ra ngoài cửa sổ, một người đàn ông da ngăm đen, cao 1m85, dáng người vạm vỡ đang đứng dưới lầu, hình thể của người này phải hai cái Trần Tiêu cộng lại mới bằng được.
“Chị gái đẹp thế, sao lại có em trai xấu đáng sợ như vậy!” Trần Tiêu nghĩ thầm.
“Này, anh, xuống mở cửa cho tôi.”
Linh Phong thấy Trần Tiêu, biểu hiện liền rất lỗ mãng.
Hắn đúng là rất coi thường người gọi là anh rể này, chị gái là thần tượng của hắn từ nhỏ, từ nhỏ mỗi khi có người dám nói xấu Linh Thiên, hắn đều xông vào đánh nhau sống chết với người đó.
Trong lòngđiắn, chị gái là tốt nhất, không dung bất kỳ kẻ nào làm bẩn, vậy mà chị hắn lại cưới một tên rác rưởi!
Điều này là không thể chấp nhận được đối với Linh Phong, nhưng hắn cũng không thay đổi được chuyện gì.
Nhưng muốn hắn hòa hòa khí khí mà nói chuyện với Trần Tiêu là điều không thể nào, ây giờ hắn còn chưa lao lên sống mái với Trần Tiêu đã rất không tệ rồi.
Cũng may lúc trước hắn không nghe thấy Trần Tiêu mắng Linh Thiên, nếu không Trần Tiêu đã đi đầu thai lâu rồi.
Trần Tiêu vừa rồi nghe hắn gọi Linh Thiên là chị, cho nên hắn biết thân phận của người này.
Em rể Linh Phong!
Nhưng khi nghe thấy lời nói hỗn lão của Linh Phong, hắn liền giả vờ như không thấy, trực tiếp đóng cửa lại “rầm” một tiếng.
Linh Phong nhìn thấy thái độ của Trần Tiêu như vậy làm sao chịu nổi, “Này! Xuống đây cho tôi.”
“Thằng nhãi lắm mồm?”
Trần Tiêu nhỏ giọng chửi rủa, nhưng hắn vẫn xuống lầu mở cửa, hắn đắc tội với Linh Thiên rồi thì không nên đắc tội tiếp với thằng em rể này nữa.
Trần Tiêu vừa mở cửa, Linh Phong đã trực tiếp sải bước đi vào trong phòng, nếu không phải Trần Tiêu tránh nhanh, suýt chút nữa đã đụng vào người hắn.
Linh Phong vào phòng, nhìn trái nhìn phải không thấy Linh Thiên, liền quay đầu hỏi Trần Tiêu: “Chị gái tôi đâu?”
Trần Tiêu thấy thằng nhãi này ba làn bảy lượt hỗn lão với mình, dù sao mình cũng là anh rể của hắn liền tức giận nói:
“Đang tắm, ngươi có muốn nhìn không?”
“Ngươi!”
Linh Phong tức giận chỉ tay vào Trần Tiêu, trôi qua hồi lâu hắn cũng không nói được lời nào, Trần Tiêu thấy hắn như vậy liền biết Linh Phong chỉ là một tên tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, ăn nói vụng về.
“Ngươi là cái gì? Ngươi chỉ vào ta làm gì, ngươi là ý bảo ta đi xem phải không?”
Trần Tiêu mặc dù nói như vậy, nhưng người vẫn là dựa vào cửa với vẻ mặt lãnh đạm.
Lúc này Linh Thiên vừa mới từ phòng tắm đi ra, cô đã thay y phục xong, vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc, trên mi dài còn đọng lại hai giọt nước, sau khi tắm xong, làn da của cô ngày càng trắng mịn tỏa sáng khiến Trần Tiêu ngẩn ngơ một lúc.
“Các ngươi đang nói cái gì vậy? Nhìn cái gì?”
Linh Thiên hỏi.
“Không. . . . . .” Linh Phong nghĩ tới chủ đề vừa rồi, trong lòng áy náy muốn chuyển chủ đề.
Không ngờ, Trần Tiêu nói thẳng: “Hắn để tôi đi xem cô tắm rửa.”
“Ngươi. . . ” Linh Phong bị hắn làm cho tức điên, tay chỉ vào Trần Tiêu một mực ngươi, ngươi, ngươi, nhưng không nói được lời nào tiếp.
Trần Tiêu thấy hắn như vậy liền buồn cười, hắn không nhịn được cười nói: “Đùa chút thôi, cậu đừng lo.”
Linh Thiên nhìn Trần Tiêu đang cười mà nhíu mày, cô càng nhìn người chồng này càng cảm thấy kỳ quái.
Một người ngày xưa u ám, gương mặt đầy vẻ đau thương, giờ lại trở thành một kẻ ăn nói cà lơ phất phơ, còn biết nói đùa nữa?
“Cô nhìn tôi làm gì, bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc sao?” Trần Tiêu thấy Linh Thiên ngẩn người nhìn mình, không khỏi giễu cợt.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tiếp nhận thế giới này, và dần dần hiểu được tính tình của Linh Thiên, đó là kỹ năng nhìn người sau nhiều năm làm quần quật ở tầng dưới chót của xã hội.
Linh Thiên nhìn Trần Tiêu chằm chằm mà không nói lời nào.
“Haha.” Trần Tiêu cười khan.
“Sao em lại ở đây, Linh Phong.”
“Cha nghe nói chị đã trở về, để em mang đồ cho chị.”
Chị gái vừa lên tiếng, Linh Phong lập tức quên mất sự ngượng ngùng vừa rồi
“Đồ gì?” Linh Thiên tò mò hỏi.
Linh Phong không trả lời, ngược lại nhìn về phía Trần Tiêu, trên mặt đều là viết:
Đây là chuyện riêng của gia đình chúng ta, mời người không phận sự tránh đi chỗ khác.