XUYÊN ĐẾN VIỄN CỔ LÀM NƯƠNG TỬ DÃ NHÂN - Tiêu Sắt - Chương 72 - Nước Gừng
Tiêu Sắt tính toán thời gian, trời đã mưa to suốt một tiếng đồng hồ.
Nhìn trận mưa lớn vẫn đang rơi, Tiêu Sắt lo lắng nói: “Khi nào mưa mới tạnh? Nếu tiếp tục, nước sông sẽ dâng cao!”
Tầm nhìn bên ngoài chưa đến ba mét, tình hình sông nước ra sao hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Dạ Phong an ủi cô: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi mưa tạnh thôi.”
Mưa kéo dài thêm một giờ nữa vẫn không tạnh, Tiêu Sắt dù nôn nóng đến đâu cũng không dám lên tiếng vì sợ sẽ khiến Dạ Phong lo lắng.
Bởi vì lúc này Dạ Phong hẳn cũng đang lo lắng nước sông sẽ dâng cao hơn so với chỗ mình.
Dạ Phong nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, nói với Tiêu Sắt: “Anh đi xem bờ sông, Phong Niên, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Sắt lập tức ngăn cản anh: “Chờ một chút.”
Dạ Phong cau mày không nói gì, nhưng Phong Niên lại lên tiếng trước: “A Sắt, chúng ta đi xem nước sông đã dâng cao đến đâu để chuẩn bị, đừng ngăn cản chúng ta.”
“Tôi không có ý ngăn cản hai người.” Tiêu Sắt đếm ra mười thanh gỗ, nói với Dạ Phong: “Cầm những cái này mang theo, cứ mười bước lại cắm một cây, cứ như vậy sẽ tính toán được khoảng cách giữa sông và chúng ta.”
Đôi mắt Dạ Phong hơi cong: “Được.”
Anh nắm lấy mấy thanh gỗ lao vào cơn mưa lớn, Phong Niên ôm theo thanh gỗ cũng lao vào trong màn mưa.
Cứ mười bước lại cắm một thanh gỗ, khi đến sông thì mười thanh gỗ trong tay đều cắm hết sạch.
Dòng sông vốn êm đềm mênh mông lúc này đang dâng trào mãnh liệt, như muốn xé nát mặt đất lao về phía bộ lạc Thanh Long tàn phá.
Phong Niên lau nước mưa trên mặt, hét to: “Tộc trưởng, nước dâng lên cao quá.”
Sắc mặt Dạ Phong ngưng trọng: “Tôi biết, chúng ta trở về đi.”
Trở lại trong nhà, Tiêu Sắt vội vàng ra đón bọn họ, quan tâm hỏi: “Sao rồi? Nước dâng lên bao nhiêu rồi?”
“Anh đã dựa theo những gì em nói, cứ mười bước lại cắm một thanh gỗ cho đến khi đi tới bờ sông. Dạ Phong trầm giọng nói: “Nhưng tăng lên bao nhiêu anh cũng không biết. “
Tiêu Sắt bình tĩnh lại: “Không sao đâu, bước đi của anh được tính một mét, mười bước là mười mét, mười thanh gỗ chính là một trăm mét. Dòng sông hiện tại cách chúng ta một trăm mét, chúng ta chỉ cần đếm số que là biết con sông cách chúng ta bao xa.”
“Chúng ta có an toàn không?”
Tiêu Sắt siết chặt hai tay, toàn thân vì căng thẳng mà lạnh toát. Ngàn vạn đừng là hồng thủy ập đến. Đó là thiên tai, không ai có thể ngăn cản.
“Không sao, sơn động của chúng ta cao, rất an toàn.” Dạ Phong cau mày, “Gần đây có mấy bộ lạc nhỏ, địa hình của bọn họ tương đối thấp, nếu trời vẫn tiếp tục mưa, bộ lạc của bọn họ có thể sẽ bị nhấn chìm.”
Tiêu Sắt không dám lên tiếng, cô không phải Thánh mẫu, khi chính bản thân còn đang gặp nguy hiểm còn muốn đi cứu người của bộ tộc khác.
“Anh ở chỗ này chờ em và A Trà một lát.” Tiêu Sắt kéo A Trà chạy về sơn động tìm A Diệp, “A Diệp, em cần rất nhiều gừng.”
Tiêu Sắc ướt đẫm nước mưa, tùy ý lau nước mưa: “Trời mưa như thế này rất dễ bị bệnh. Đun nước gừng cho người bị mắc mưa uống có thể sẽ phòng được bệnh.”
A Diệp vừa nghe xong liền gật đầu chạy đi lấy củ gừng: “Tiếp theo nên làm gì?”
Tiêu Sắt nhìn cái nồi đá lớn bên ngoài, cau mày. Đáng chết! Mưa to quá, nước sôi cũng không có.
Cô đưa mắt nhìn về phía ống tre, bây giờ chỉ có thể dùng ống tre để đun nước, nếu có một cái nồi đất thì tốt quá!
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, đúng vậy, sao cô có thể quên được chuyện này? Cô là người đến từ Cảnh Đức trấn, quê hương của đồ sứ, từ nhỏ cô đã có hứng thú với việc làm đồ sứ. Nếu không tiếp quản phòng khám Trung y, cô nhất định đã trở thành một bậc thầy về đồ sứ.
Tiêu Sắt tát mạnh vào trán mình một cái, mắng: “Tiêu Sắt, cái đồ ngu ngốc này, thật sự là ngu muốn chết a. Sao cô lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy? Đang suy nghĩ cái gì vậy? Tại sao không ưu tiên phân biệt được cái nào nặng cái nào nhẹ chứ, đồ ngu ngốc này!”
A Trà sợ hãi khi nhìn thấy Tiêu Sắt tự đánh vào đầu mình, cô nắm lấy tay Tiêu Sắt, vừa tự trách mình vừa đau lòng: “A Sắt, tại sao chị lại đánh mình? Muốn đánh thì cứ đánh em. Em cho chị đánh.”
Tiêu Sắt cảm động véo mặt A Trà, ngọt ngào cười nói: “Em thật đáng yêu, chị làm sao nỡ đánh em. Chúng ta lấy ống tre đun nước gừng đi.”
A Trà và A Diệp đồng thanh nói: “Đun như thế nào?”
Ống tre là tre, có thể cháy, làm sao có thể châm lửa để đun nước?
Tiêu Sắt mỉm cười: “Cứ làm theo tôi.”
Tiêu Sắt cho nước vào ống tre, cho gừng đã cắt sẵn của A Diệp vào, dùng nắp đậy lại, sau đó làm ướt bên ngoài ống tre rồi dùng dây leo treo trên lửa.
“Có chút thô sơ, chỉ có thể dùng tạm thời.” Tiêu Sắt nhìn A Diệp, A Trà, “Chỉ cần làm như vậy thôi.”
A Trà và A Diệp bắt đầu đem gừng và nước đổ vào ống tre, sau đó đưa cho Tiêu Sắt, để cô buộc ống tre và treo lên trên đống lửa.
Để ống tre không bị cháy, Tiêu Sắt liên tục xoay ống tre và thỉnh thoảng làm ướt ống tre bằng nhiều nước hơn để ống tre không bị cháy.
Quá trình này hơi chậm nhưng ít nhất nước gừng đã được đun sôi.
Tiêu Sắt nói với A Diệp: “Hãy để những người già, trẻ em và những tộc nhân bị mắc mưa đến uống nước gừng trước để tránh sinh bệnh. Em đi về nhà bên kia xem xét.”
A Diệp đồng ý, sau đó do dự một chút vẫn hỏi ra miệng: “A Sắt, nhà em thật sự có thể tránh mưa sao?”
Tiêu Sắt cười: “Đương nhiên, em sẽ không lừa gạt mọi người.”
A Diệp thấy Tiêu Sắt mỉm cười, cô cũng mỉm cười theo: “Chị vừa rồi có nghe các tộc nhân nói nhà gỗ của em không bị mưa đánh sập, vẫn kiên cố đứng vững ở đó. Hơn nữa, mọi người vẫn còn ở bên trong… Ngôi nhà đó có tốt không?”
“Đương nhiên.” Tiêu Sắt kiêu ngạo nói: “Mộc thúc hiện tại đang xây nhà cho A Trà. Nếu chị muốn xây nhà thì phải nhanh chóng đi nói chuyện với Mộc thúc trước. Nếu không, khi các tộc nhân khác cũng muốn xây nhà thì phải chờ thúc ấy thu xếp, lúc đó chị phải xếp hàng chờ tới lượt mình.”
A Diệp có chút do dự, nhưng cũng có chút hưng phấn: “Ồ, được rồi, chị đã hiểu.”
Tiêu Sắt thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, cầm ống tre đựng nước gừng chạy trở về nhà, Dạ Phong và A Mộc đang trò chuyện với nhau.
Dạ Phong thấy Tiêu Sắt quay lại, vội vàng chạy tới lau nước mưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã chạy qua đó rồi thì cũng đừng chạy lại nữa, sẽ bị mắc mưa!”
Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn Dạ Phong, đưa ống tre trong tay cho anh, cười nói: “Nếu bị mắc mưa, uống chút nước gừng sẽ không sinh bệnh.”
Trong lòng Dạ Phong ấm áp, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Anh rất khỏe, anh không cần. Nhưng em đó, chạy vòng vòng như vậy, đừng để sinh bệnh, mau uống chút nước gừng đi.”
Tiêu Sắt không từ chối, uống mấy ngụm, sau đó đưa nước gừng trong ống tre cho Dạ Phong: “Uống đi.”
Ánh mắt Dạ Phong thâm thúy, chọn đúng chỗ Tiêu Sắt vừa uống, uống vào hai ngụm nước gừng.
Phong Niên háo hức tiến tới: “A Sắt, có phần của tôi không?”
Dạ Phong liếc cậu ta một cái, Phong Niên vội vàng xoay người chạy tới trước mặt A Trà: “A Trà, có phần của tôi chứ?”
“Này, là của anh.” A Trà đưa nước gừng trong ống tre cho Phong Niên, “Không quên phần anh đâu.”
Phong Niên mỉm cười nhận lấy nước gừng: “A Trà là tốt nhất. Luôn nhớ đến tôi, không giống người khác…”
Ánh mắt người nào đó phóng tới, Phong Niên giả vờ không thấy, uống nước gừng: “Ai nha, hương vị này có trong thịt nướng nhưng sao lại không ngon? Tôi không muốn uống.”
“Không được, anh nhất định phải uống.” A Trà trực tiếp cầm ống tre đựng nước gừng, cường ngạnh rót vào miệng Phong Niên, “Anh bệnh thì ai sẽ chăm sóc.”
Vẻ mặt Phong Niên nhăn nhó bị ép uống nửa số nước gừng trong ống tre, lau miệng, thấp giọng lẩm bẩm: “Hừ, có A Sắt chống lưng, cô liền dám kiêu ngạo như vậy!”
A Trà liếc nhìn Phong Niên, người kia ngay lập tức nhe ra tám chiếc răng to trắng trẻo cười một cách nịnh nọt.