Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi - Ng Pii - Chương 40: Trương Bình Lam, Cậu đang mưu tính cái gì?
- Home
- Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi - Ng Pii
- Chương 40: Trương Bình Lam, Cậu đang mưu tính cái gì?
Đó là câu nói từ chính miệng Hạo Thiên, người bạn tốt và cũng là người mà tớ thích. Gương mặt bơ phờ, khó chịu, ánh mắt lạnh tanh không xúc cảm. Cũng đã một tuần kể từ khi cô bạn tên Trương Bình Lam xuất hiện, mọi thứ dường như đảo lộn, tớ ngu ngơ không hiểu vì sao Hạo Thiên lại bắt đầu nói chuyện lạnh nhạt dần, không còn cười nói vui vẻ hay vô tư xoa đầu, nắm tay tớ nữa. Nhân tiện hôm nay mẹ tớ có gửi một ít tép tươi lên cho dì Thanh, số lượng hơi nhiều vì ở Lãnh Hà đang bội thu thủy sản, vì ăn không nổi nên dì quyết định chia cho hàng sớm xung quanh một ít, tớ cũng có xin một phần cho nhà Hạo Thiên nữa, nhà cậu ấy ở đầu con ngỏ, còn tớ thì ở tít bên trong, tuy vậy nhưng tớ vẫn muốn nắm bắt cơ hội hòa giảng tình hình căng thằng này nhưng có vẻ là bất khả thi.
Câu nói vừa dứt thì Hạo Thiên đã đóng cửa, bỏ tớ đứng bên ngoài một mình, mặc cho chuyện này có vô lý thế nào thì tớ nhất quyết làm cho rõ, chắc chắn cậu ấy không thể đột ngột thay đổi tính cách 180 độ như này được, phải có lý do gì đó, lúc đó rõ ràng là cặp mắt do dự, khó xử, không phải chán ghét hay thực sự dị ứng.
Tối đến, tớ nằm trên giường suy nghĩ không thôi, nhớ lại lúc chiều, vừa tan học, tớ có đi ngang qua một con hẻm vắng và hẹp, bên trong lấp ló bóng dáng ai đó, vì đi vụt qua nên không thể xác định rõ, nhưng tớ lại có cảm giác đó chính là Hạo Thiên, cái dáng người cao lớn ấy không nhầm lẫn đi đâu được, vậy cái bóng thấp bé còn lại bên cạnh là ai?
Từ ngày gặp lại Trương Bình Lam, cậu ấy có biểu hiện rất rõ, cho thấy giữa hai người họ chắc chắn là có chuyện gì đó, hôm đó sắc mặt Hạo Thiên không vui khi Trương Bình Lam đến bắt chuyện, vậy tại sao dạo gần đây họ lại thường ở gần nhau?
Do suy nghĩ nhiều quá dẫn đến tâm lý mệt mỏi, tớ đã thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay…
Lại một ngày nữa ở trường, Hạo Thiên không ở trong lớp học, vì thấy ánh mắt tìm kiếm của tớ nên Thanh Mai quay sang cất tiếng:
– Cậu ấy vừa đi đâu với ai đó rồi.
Nghe nói như vậy là tớ đã ngầm suy ra được một ít, tớ cũng hỏi thêm để xác định lại.
– Đi với ai? Là nam hay nữ thế?
Mắt Thanh Mai mở mắt to,không hiểu vì sao tớ lại gấp gáp như vậy.
– Là một cô bạn xinh lắm, nhưng mà bộ có chuyện gì sao?
Đã biết rõ nên tớ lập tức đứng dậy bước ra khỏi lớp, mặc cho Thanh Mai không hiều chuyện gì.
– Cho tớ đi theo với Xinh Nhi!
Thế là bọn tớ bắt đầu chiến lược theo dõi, nói vậy thu có hơi kỳ cục nhưng đúng là đang trình mò đấy.
– Cậu nghĩ là họ có chuyện gì?
Thanh Mai vừa xì xầm nói nhỏ vừa đi sau lưng tớ.
– Không biết nữa, tớ đang có làm rõ đây.
Quả không sai, Hạo Thiên đi cùng Trương Bình Lam, bọn tớ đi theo đến cuối dãy hành lang thì dừng lại nấp vào một nép tường nhỏ, cố lắng tai nghe họ đang nói gì. Trương Bình Lam đứng khoanh tay trước ngực, môi nhếch cười một bên, có vẻ là đang vui, ngược lại thì Hạo Thiên chẳng một chút hứng thú nào, chỉ dựa vào tường, cúi đầu không nói gì.
Giọng nói nhỏ dần vang lên dưới chân cầu thang, là của Trương Bình Lam.
– Cậu biết nghe lời quá, cách này có tác dụng thật nhỉ?
Tớ thực sự không hiểu cô ta nói gì, nhưng nhìn nét mặt là biết chẳng tốt đẹp, rõ ràng hôm đó tươi cười thân thiện với tớ bao nhiêu, bây giờ lại trở nên lạnh lùng, sắc bén như vậy.
– Phải như nào cậu mới chịu thôi cái trò đó vậy?
– Tôi đang vui mà, cứ từ từ đã.
Gương mặt cô ta sắc lẹm, vẫn nhởn nhơ nói với giọng điệu khiến người khác phải khó chịu.
– Cậu đúng là vẫn tâm cơ không thay đổi.
– Cậu có nhớ lúc trước chúng ta quen nhau như nào không? Hạnh phúc không?
Nói xong câu đó, cô ta phá lên cười pha chút trêu chọc, thật khó hiểu…
– Tôi không muốn nhắc lại chuyện đó.
Hạo Thiên bất ngờ trở nên khó chịu, vẫn cúi đầu mặt tối sầm lại, hơi thở dần nặng nề hơn, Trương Bình Lam cười nhẹ, vẫn khoan tay hất cằm.
– Sao thế? Cậu chưa khỏi bệnh à?
Đột nhiên tiếng chuông vào lớp vang lên ing ỏi, sực nhớ ra thời gian có hạn, nên phải lập tức quay về ngay bây giờ. Trương Bình Lam đắc ý từng bước đi về phía lớp của mình, thấy hướng về lớp học của cô ta cùng hướng nên bọn tớ đã nhanh chóng chuồng lẹ đi mất.
Ngay cả khi trong tiết học, tớ vẫn luôn suy nghĩ về cuộc hội thoại lúc đó, thực sự là không hiểu gì cả.
Lúc trước họ quen nhau, đã có chuyện gì xảy ra? Hạo Thiên bị bệnh gì mà tại sao tớ lại không hề biết? Rốt cuộc Trương Bình Lam đang mưu tính cái gì?