Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh (full) - Chương 22: CHƯƠNG 22: GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU
- Home
- Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh (full)
- Chương 22: CHƯƠNG 22: GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU
Đột nhiên nàng ta như nghĩ đến điều gì đó, đưa mắt nhìn về Dư Đông.
Chẳng lẽ bốn thị vệ mới mà con khốn này đưa đến có thế lực giang hồ nào đó phía sau?
Lại một cơn choáng váng nữa ập đến, Dạ Chí Thần đưa tay đỡ trán, cố kìm sự bất mãn lại rồi hỏi: “Bổn vương cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, thành thật khai ra đi!”
Thấy hắn nổi giận, tên bỏ thuốc lập tức bò về phía trước, như định bám lấy góc áo Dạ Chí Thần cầu xin, hắn ta gào to: “Xin Vương gia minh giám! Xin Vương gia minh giám ạ!”
“Ngăn hắn ta lại! Đừng để hắn ta chạm vào Vương gia!” Thượng Quan Ý nhảy dựng lên, thừa lúc hỗn loạn ra hiệu bằng ánh mắt với Quách Hà.
Quách Hà lập tức chạy lên, kéo hắn ta ra cùng mấy thị vệ khác, giận dữ quát: “Tên to gan điên cuồng này!”
“Cả nhà tiểu nhân từ lớn đến bé đều là con tin, tiểu nhân thật sự vì bất đắc dĩ nên mới…”
Khi sự chú ý của mọi người bị trận hỗn loạn này thu hút, ngón tay Quách Hà đã ấn vào huyệt nào đó của người này.
Đôi mắt hắn ta ngay lập tức trợn trừng, miệng sùi bọt trắng, nằm liệt dưới sự kìm kẹp của mấy thị vệ, không còn tỉnh lại nữa.
“Chuyện gì xảy ra vậy!” Thượng Quan Ý lùi lại một bước, sốt sắng kêu lên.
Quách Hà giả vờ kiểm tra hơi thở của hắn ta, lắc đầu nói: “Có lẽ đã uống thuốc độc từ trước, trúng độc mà chết rồi.”
Nhìn thấy đồng lõa của mình có kết cục này, chủ cửa hàng cỏ Ngọc Ảnh vô cùng kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu, khóc lóc nói: “Tiểu nhân thật sự chỉ mới gặp người này một lần! Tiểu nhân không quen biết hắn! Xin Vương gia minh giám!”
Toàn bộ khung cảnh hỗn loạn, chỉ có Sở Kiều Tịnh lùi sang một bên, dựa vào bình phong suy ngẫm.
Nước đi này Thượng Quan Ý đi hơi vội, một số sơ hở rõ ràng có thể tránh được. Chắc vì sợ Chính phi nàng đây thật sự chữa khỏi cho Dạ Chí Thần thì địa vị và danh tiếng sẽ tăng lên chỉ sau một đêm nên nàng ta hơi sốt ruột.
Người duy nhất có liên quan trực tiếp đến Thượng Quan Ý có lẽ chỉ có người bỏ thuốc đã chết kia.
Vì vậy, chắc nàng ta đã dụ hắn ta uống thuốc trước, đồng ý với hắn ta sau khi xong chuyện sẽ cho thuốc giải. Nhưng nào ngờ lại để lộ sơ hở nhanh như thế, vậy nên mới bảo Quách Hà nhân cơ hội điểm huyệt khiến độc tính lan ra khiến hắn ta mất mạng.
Chậu cỏ Ngọc Ảnh kia không thể nào là do Thượng Quan Ý tự mình đặt ở đó. Cho dù điều tra thì cũng chỉ tra ra được lý do hạ nhân nào đó vô tình chạm bàn tay vừa thu dọn cỏ Quyết Minh vào chậu cỏ Ngọc Ảnh để lấp liếm cho qua…
Ván này coi như hòa.
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu, lặng lẽ thở dài.
Nàng không ngờ Thượng Quan Ý lại ra tay tàn nhẫn ác độc như vậy, sau này không thể xem thường được.
Trong lúc hỗn loạn, Thượng Quan Ý đi tới trước mặt Dạ Chí Thần, quỳ xuống nói: “Là thiếp làm không tốt, không dưng vu oan cho tỷ tỷ, nhưng chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, không thể nhân nhượng!”
Nữ nhân này vì muốn nàng phải chịu tội, quả nhiên vẫn muốn điều tra đến cùng.
Dạ Chí Thần mệt mỏi day đầu mày, giọng nói mệt mỏi nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều: “Đứng lên đi, chuyện này không thể hoàn toàn trách nàng được.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Sở Kiều Tịnh, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Vương phi nghĩ thế nào?”
Nghe vậy, Sở Kiều Tịnh quay đầu nhìn hắn, cười vô tư lự: “Ngươi muốn ta nghĩ thế nào?”
Dạ Chí Thần nhìn đi chỗ khác, mệt mỏi ngã người ra sau: “Lương Nhân, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền điều tra. Ta mệt rồi, các ngươi ra ngoài hết đi.”
Người trong phòng dần lui ra ngoài, Sở Kiều Tịnh vừa định rời đi thì bị hắn gọi lại: “Ngươi ở lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Thượng Quan Ý dừng bước, lặng lẽ dùng khóe mắt nhìn Sở Kiều Tịnh với vẻ ác độc, nhưng cũng chỉ đành bước ra khỏi viện.
Căn phòng hỗn loạn ban đầu cuối cùng cũng yên tĩnh.
Sở Kiều Tịnh chờ mãi không thấy hắn lên tiếng nên nói: “Có lẽ Thượng Quan Ý không giống như ngươi nghĩ đâu.”
Dạ Chí Thần nhìn nàng: “Ngươi muốn nói gì?”
“Lần trước ngươi nôn ra máu, mạch tượng không ổn định là vì Thượng Quan Ý bôi lên người một loại hương của Tây Quận tương khắc với độc trong người ngươi nên mới khiến ngươi nôn ra máu đen. Còn chuyện cỏ Ngọc Ảnh lần này nữa, nhìn trông có vẻ rất nguy hiểm nhưng thực ra không thật sự hại ngươi. Ngươi trúng độc của Tây Quận, bây giờ lại có hương của Tây Quận…”
Giọng Dạ Chí Thần rất lạnh, hắn thẳng thừng ngắt lời nàng: “Vậy nên ý ngươi là để hãm hại ngươi mà nàng ấy hạ độc ta?”
Khuôn mặt Sở Kiều Tịnh lạnh lùng, nàng không muốn dây dưa quá nhiều: “Ta chỉ nói với ngươi sự thật thôi, còn ngươi nghĩ thế nào và làm thế nào là chuyện của ngươi. Nhưng bây giờ mạng của ngươi cũng liên quan đến tương lai của ta, vậy nên tốt nhất ngươi hãy điều tra rõ ràng.”
Nói rồi, nàng bảo Mai Anh đi bưng một bát thuốc khác đã sắc xong đến, lẳng lặng đặt ở đầu giường, không nói thêm một lời.
Dạ Chí Thần nhìn hành động bình tĩnh của nàng, trong lòng lướt qua vô số suy nghĩ.
Qua một hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng chỉ vào vết thương trên vai của mình, hỏi: “Còn bao lâu nữa mới khỏi?”
“Mười ngày.” Sở Kiều Tịnh thẳng thắn đáp.
Dạ Chí Thần gật đầu: “Vậy là đủ rồi, nửa tháng sau Hoàng hậu tổ chức tiệc, ngươi theo ta đến đó, nhớ làm đúng lễ nghi.”
Lúc này Sở Kiều Tịnh mới nhớ ra lần trước hai người thành hôn không lâu thì vào cung thỉnh an, khuôn mặt nàng bị một đám người cố ý chế giễu, thậm chí còn có người trào phúng cả Dạ Chí Thần.
Mà nguyên chủ cũng chẳng phải người có mưu mô gì, cho nên để bảo vệ Dạ Chí Thần đã cãi nhau với người ta, tình cờ bị Hoàng hậu gặp phải.
Sau đó Thần Vương phi là nàng không chỉ nổi tiếng với vết sẹo trên mặt mà còn vì chuyện “làm loạn” trong cung mà nổi tiếng khắp Quốc Thành.
Nghĩ lại những điều này, đúng là quá khứ chẳng mấy vẻ vang.
Sở Kiều Tịnh thở dài trong lòng, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ bực bội: “Có thể không đi không?”
Dạ Chí Thần cũng không ngờ nàng lại có vẻ mặt này. Sau khi sửng sốt, sự nặng nề trong lòng cũng vơi đi phần nào: “Sao? Đến bổn vương ngươi còn không sợ mà lại sợ buổi yến tiệc trong cung nho nhỏ này à?”
“Ai nói ta sợ? Ta chỉ lười thôi, đi là được chứ gì.”
Dứt lời, nàng lại kiểm tra vết thương và tình hình cơn sốt nhẹ của hắn, sau khi xác nhận lại nhiều lần rồi mới rời đi.
Chắc là trong thuốc có thêm một số loại an thần, Dạ Chí Thần dựa vào đầu giường, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Trong viện bên cạnh.
Sở Kiều Tịnh vừa bước vào ngưỡng cửa, Dư Nam đã lặng lẽ nhảy từ trên nóc nhà xuống trước mặt nàng, hành lễ xong thì cười thật tươi với nàng: “Vương phi, ta mang một thứ tốt đến cho người đây!”
Trong bốn huynh đệ, Dư Đông là Đại ca chín chắn cẩn thận nhất, Nhị ca Dư Tây trên mặt có sẹo, tính cách cũng lạnh lùng nhất, võ công cao cường nhất trong bốn huynh đệ.
Còn Dư Bắc thì dịu dàng hơn, giỏi cờ bạc và uống rượu, rất rõ những chuyện kỳ lạ trên giang hồ.
Dư Nam là nhỏ tuổi nhất, khinh công lợi hại nhất, tuổi xấp xỉ Sở Kiều Tịnh, bình thường khi tiếp xúc với nhau cũng bớt đi khoảng cách giữa chủ nhân và cận vệ, giống như tiểu đệ đi theo nàng hơn.
Quả nhiên, Dư Nam như làm ảo thuật lấy hai chiếc túi nhỏ giống hệt nhau từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Sở Kiều Tịnh như dâng hiến bảo vật: “Chủ nhân chọn một cái đi!”
Sở Kiều Tịnh bật cười, sau khi hai người đi vào cửa, nàng mới nói: “Tay trái của ngươi là dược liệu, tay phải là gà quay của tiệm Tướng quân đúng không?”
Dư Nam đưa cả hai túi cho nàng, cười hở mười cái răng: “Chủ nhân thật lợi hại!”
“Đừng lắm lời nữa, đi gác viện đi.” Tuy giọng điệu vẫn như bình thường nhưng từ câu chữ lại có sự mềm mại dịu dàng mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Tuy Dư Nam hơi ham chơi, nhưng vẫn phân biệt được điều gì quan trọng điều gì không. Hắn ta nặng nề gật đầu, một giây sau đã bay lên mái hiên, biến mất không thấy bóng dáng.
Sở Kiều Tịnh đóng cửa sổ, đi tới trước gương trang điểm trong phòng, chậm rãi mở túi thuốc ra.
Quả nhiên là Sở Thừa tướng phủ gửi tới, dược liệu cần để chữa vết thương trên mặt nàng!
Tim nàng đập nhanh hơn, nàng cẩn thận nhặt những loại thảo dược quý hiếm mà mình chỉ thấy trong y thư lên, rồi lại ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Đã lấy được thư hòa ly, đã chuẩn bị đầy đủ thảo dược, bước tiếp theo chính là chữa khuôn mặt nàng!
Nhìn mình trong gương, lông mày Sở Kiều Tịnh bỗng giật giật, nàng bỗng nhớ tới những lời Sở Thừa tướng nói với mình trong Thừa tướng phủ mấy ngày trước.
“Kiều Tịnh, y thuật của con cao minh như vậy, con chưa từng nghĩ đến việc chữa khỏi mặt mình sao?”
Khi Sở Thừa tướng hỏi như vậy, nàng nhìn thẳng vào phụ thân, không thể nói dối bèn gật đầu thật mạnh.
“Kiều Tịnh à, nếu như chữa khỏi mặt mình rồi, trừ khi thực sự cần thiết hoặc không thể bảo vệ được mình, nếu không con đừng để quá nhiều người nhìn thấy khuôn mặt thật của mình nhé.”
Khi đó vẻ mặt Sở Thừa tướng rất phức tạp.
Có đau lòng, có lo lắng.
Chỉ là khi ấy tin Dạ Chí Thần bị ám sát đã truyền ra, Sở Kiều Tịnh không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại đúng là rất đáng để nghiên cứu.
Hình như phụ thân đang che giấu điều gì đó?