Vợ tổng tài em ngoan cho anh - Tô Mục Tuyết - Triệu Nam Thiên (Truyện full tác giả: Kiêu) - Chương 17: Trong lời nói chứa đao
- Home
- Vợ tổng tài em ngoan cho anh - Tô Mục Tuyết - Triệu Nam Thiên (Truyện full tác giả: Kiêu)
- Chương 17: Trong lời nói chứa đao
Tô Lâm phản ứng hơi chậm, rốt cục cũng nghe được có điểm gì đó không đúng, “Anh rể, hai người quen nhau?”
Mặt Ngụy Bắc Minh rất âm trầm, anh ta cũng cảm thấy mấy chữ “anh rể” này chói tai không gì sánh được, thật giống như trên đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh rờn.
Sau chuyện ngày hôm qua anh ta đã bị mẹ kéo đi dạy dỗ một trận. Cân nhắc liên tục, cuối cùng anh ta cũng không xuống tay với nhà họ Tô.
Mẹ nói không sai, tuy rằng nhà họ Tô chỉ đang kéo dài hơi tàn, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Nếu không nắm chắc một kích tất trúng, chẳng khác gì đang chắp tay tặng miếng bánh ngọt lớn là nhà họ Tô cho người khác.
Mười hai năm qua anh ta đã sớm coi mọi thứ của nhà họ Tô là vật trong túi, sao có thể cam tâm bị người ngoài cướp đi?
Càng quan trọng hơn là anh ta không nỡ bỏ Tô Mục Tuyết.
Lấy ánh mắt của Tô Mục Tuyết, cho dù cô có không vừa ý với môi hôn nhân này cỡ nào cũng sẽ không tự cam đọa lạc đi theo một tên bảo vệ khu dân cư.
Cho nên chỉ cần Tô Mục Tuyết có thể hồi tâm chuyển ý, anh ta nguyện ý ẩn nhẫn, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng lúc này là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ tên bảo vệ đáng chết này đã đường hoàng xác định quan hệ?
Anh ta siết chặt nắm tay, một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ hận không thể xé xác Triệu Nam Thiên thành hai nửa!
Bà Ngụy đứng bên cạnh cũng cảm thấy trầm trọng tới cực hạn.
Cuộc náo loạn trong lễ đính hôn hôm qua không chỉ khiến nhà họ Ngụy mất hết mặt mũi, cũng khiến tất cả tính toán của bà ta trong những
năm nay trôi theo dòng nước!
Vì thế bà ta tàn nhẫn dạy dỗ con trai một trận.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không thể nhẫn thêm vài ngày?
Hết lần này tới lần khác vào lúc quan trọng nhất con trai mình lại vạch mặt với Tô Mục Tuyết, thật không biết nói nó si tình hay nên nói nó ngu xuẩn!
Chỉ cần bắt được cổ phần Tô Phong vào tay, đến lúc đó cho dù có cả nhà họ Tô có cao ngạo thế nào đi nữa, có cường thể tới cỡ nào đi nữa, không phải chỉ còn nước mặc người nhào nặn?
Vì khuyên con trai hợp lại với Tô Mục Tuyết, bà ta đã hao hết tâm tư và miệng lưỡi.
Lo lắng xảy ra ngoài ý muốn, bà ta còn đặc biệt gọi Tô Lâm tới đây từ sớm, chính vì bà ta sợ gặp được cảnh không nên nhìn thấy.
Kết quả không ngờ tới bà ta mới vừa xuống xe đã thấy được tình cảnh trước mắt!
Bà ta nén giận trừng Tô Lâm, đúng là phế vật, người nhà họ Tô tất cả đều là phế vật!
– Không muốn con trai khó xử từ đó khiến tình thể bị mất khống chế, bà ta gần như cưỡng ép mình nén giận, “Mục Tuyết, chuyện ngày hôm qua Bắc Minh đã nói cho bác biết, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Tô Mục Tuyết chau mày lại, “Hiểu lầm?”
Mặc dù chuyện hôm qua là cô đuối lý, nhưng hết thảy có thể trách tới trên đầu cô sao?
Nếu không phải ngày thường anh dung túng cho Hạ Như Ngọc, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Truy cứu tới cùng, cô cũng chỉ là người bị hại.
Ngụy Bắc Minh thì hay rồi, mặt ngoài khéo hiểu lòng người nhưng thật ra anh ta lại là kẻ tâm thần.
Cưỡng ép không thành bèn phái sát thủ truy sát?
Nếu hôm qua không có Triệu Nam Thiên, thậm chí cô còn hoài nghi rất có thể tên sát thủ kia sẽ thủ tiêu cả cô luôn!
Bà Ngụy cố nén chán ghét nói: “Không sai, hôm nay Bắc Minh cố ý tới đây để giải thích với cháu, cháu chớ để trong lòng”.
Vừa nói chuyện bà ta vừa đẩy con trai một cái, “Ngốc, con còn đứng ngây ra đó làm gì?” Thấy con trai bất động, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm. chằm Triệu Nam Thiên.
Bà ta tiến lên khuyên một câu, “Đối phó với loại người lang thang như vậy không đáng để con tự hạ thân phận. Chờ sau chuyện hôm nay cứ giao anh ta cho mẹ, mẹ nhất định có thể giải mối hận trong lòng con!”
Ngụy Bắc Minh suy nghĩ một chút sau đó lại khôi phục vẻ ung dung ngày xưa.
Anh ta chủ động tiến lên trước, “Không sai, Mục Tuyết, hôm nay anh tới để giải thích với em!”
“Chuyện ngày hôm qua em chớ để trong lòng, là do anh uống quá say nên nói sai. Hôm nay em muốn đánh muốn mắng gì anh anh cũng không nói hai lời!”
“Mục Tuyết, tình cảm anh dành cho em có trời đất chứng giám!”
“Thực sự, tất cả chuyện trước kia đều đã qua, sau này anh bảo đảm anh sẽ không tiếp tục tin mấy lời đồn đãi nhảm nhí kia nữa, anh sẽ toàn tâm toàn ý bù đắp sai lầm hai ngày vừa rồi của mình!”
Thấy Tô Mục Tuyết không để ý tới anh ta, anh ta lại tuyên thệ: “Nếu anh có nửa câu nói xạo trời đánh ngũ lôi!”
Bà Ngụy đứng bên cạnh tận dụng triệt để, “Bắc Minh, con còn sững sờ ra đó làm gì? Mục Tuyết không tỏ thái độ nghĩa là đã tha thứ cho con rồi!”
“Thế nhưng..”
Ngụy Bắc Minh không nhìn ra Tô Mục Tuyết có ý tha thứ cho mình, những lời đến khóe miệng anh ta lại nhịn được.
Bà Ngụy đẩy anh ta một cái từ phía sau, “Nhưng cái gì mà nhưng? Con gái da mặt mỏng, đây gọi là rụt rè. Con còn không màu chủ động một chút!”.
Chuyện tối ngày hôm qua là thật hay giả, trước mắt bà ta không muốn truy cứu. Nói chung chuyện bọn họ phải làm lúc này là giữ lại mặt
mũi nhà họ Ngụy trước.
Chỉ cần nhà họ Ngụy không truy cứu việc này, chuyện xấu cuối cùng cũng chỉ là chuyện xấu, qua một thời gian ngắn nữa đương nhiên nó sẽ tự nhiên biến mất.
Tô Mục Tuyết không nói chuyện, cũng không tỏ thái độ, càng không cự tuyệt, trên mặt không nhìn ra chút hỉ nộ nào. Cô thật sự không nhìn thấu Ngụy Bắc Minh. Con người rộng lượng. bao dung lúc này và con người hung tàn khủng bố hôm qua quả thực cứ như hai người!
Tới cùng đâu mới là bộ mặt thật của anh ta?
Nếu như hôm qua anh ta có thể rộng lượng như vậy, nào đến nỗi cô phải diễn trò với Triệu Nam Thiên làm gì?
Trên tình cảm, cô càng muốn tiếp nhận Ngụy Bắc Minh.
Dù cô có không quen có chán ghét mối hôn sự này tới mức nào, nhưng cô và Ngụy Bắc Minh vẫn có thể tính là thanh mai trúc mã, hai bên vốn quen thuộc tính cách của nhau, gia đình hai bên cũng hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.
Nhưng Triệu Nam Thiên thì sao?
Một người đàn ông cô mới gặp hai ngày, cô không biết bối cảnh gia đình người đàn ông này, những chuyện anh từng gặp phải, tính cách sở thích và vân vân…
Chủ yếu nhất là trước mắt nhà họ Tô đang lâm vào tình cảnh khó khăn, chỉ có Ngụy Bắc Minh mới có thể giải quyết.
Về tình về lý, cô kết hợp với anh ta sẽ là kết cục tốt nhất cho cả hai nhà Tô Ngụy.
Nếu như hiện tại cô không thuật thế xuống ngựa, chẳng lẽ cô muốn theo Triệu Nam Thiên đi vào con đường đen tối?
Nhưng đường dưới chân cô có thể chọn sao?
Đối mặt với đả kích và trả thù điên cuồng của nhà họ Ngụy, nhà họ Tô không đủ sức chống đỡ.
Vô duyên vô cớ kéo một người bình thường như Triệu Nam Thiên như vào chuyện này, đây không phải là kéo anh vào hố lửa sao?
Mấu chốt nhất là anh có thể gánh vác được sao?
Đang nghĩ ngợi, Ngụy Bắc Minh đã thâm tình chân thành ôm cô vào ngực.
Tô Mục Tuyết vốn đã chán ghét anh ta, muốn tránh ra, kết quả thoáng nhìn qua ánh mắt bà Ngụy, cô do dự một lát.
Bà Ngụy đánh nhịp nói: “Được rồi, hai con đã làm lễ đính hôn, nếu đã hòa hảo rồi vậy dành thời gian làm lễ kết hôn luôn đi”
“Những việc vặt này đợi lúc sau mẹ tìm tới thương lượng với người nhà họ Tô. Cặp vợ chồng son các con không cần phải để ý đến!”
“Còn có Bắc Minh, đêm nay con ở lại đây đi, ngày mai tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn. Mẹ còn đang chờ để ôm cháu trai đây, biết chưa?”
Ngụy Bắc Minh thâm tình chân thành, ngay cả ánh mắt cũng không rời đi dù chỉ một chút, “Con nghe Mục Tuyết”
Triệu Nam Thiên nắm chặt nắm tay. Nếu Tô Mục Tuyết có biểu hiện ra một chút không muốn nào.
Mặc kệ là cậu cả nhà họ Ngụy hay là nữ chủ nhân nhà họ Ngụy.
Cho dù là Thiên Vương lão tử ngăn trước mặt anh cũng nguyện ý bất chấp đánh cược một lần!
Nhưng sự do dự của Tô Mục Tuyết lúc này khiến ngọn lửa mới vừa dâng trào trong lòng nah lập tức tắt rụi.
Trái tim như bị người nặng nề gõ một cái, khiến anh gần như không thở nổi.
Suy nghĩ một chút cũng phải, cô và Ngụy Bắc Minh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau.
Bản thân mình thì sao? Trong mắt cô, sợ rằng anh còn chẳng được tính là lốp xe dự phòng.
Về phần duyên phận một đêm hoang đường kia, dù anh muốn có trách nhiệm nhưng người ta có cần sao?
Nghĩ tới chỗ này, Triệu Nam Thiên cười tự giễu, “Cô Tô, chúc hai người hạnh phúc!”
Tô Mục Tuyết bị ánh mắt của anh chọc đau, ngay cả trái tim cũng như đập chậm một nhịp. Cô vô thức muốn tránh khỏi vòng tay Ngụy Bắc Minh.
“Anh nghe tôi nói đã..”
Không đợi cô nói xong đã có người ngắt lời cô.
Tô Lâm bày ra vẻ mặt nịnh nọt tiến lên trước, “Chúc mừng chị họ và anh rể hòa hảo như lúc ban đầu. Em đây sẽ chờ uống rượu mừng của hai người.”
Vừa nói xong, anh ta lại bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía Triệu Nam Thiên, “Nhìn cái gì vậy, nơi này còn chuyện của mày sao? Còn không mau cút đi! Nếu không cút, cẩn thận anh rể tao lột da mày ra!”
Điển hình cho loại tiểu nhân đắc chí, ngã theo chiều gió. Triệu Nam Thiên không thèm để ý tới loại tiểu nhân này, anh bước rời
đi.
Không ngờ bà Ngụy lại rầy một câu, “Chờ một chút!”
Bà ta gọi Triệu Nam Thiên lại cũng không phải vì muốn kiếm thêm chuyện, mà bà ta lo lắng anh ra ngoài nói lung tung.
Bây giờ còn chưa phải lúc tính món nợ này, nếu không sẽ chỉ khiến người ta có cơ hội mượn cớ.
Tối thiểu cũng phải chờ thêm một thời gian nữa, Triệu Nam Thiên nhất định sẽ xong đời.
Chờ sau khi sóng gió kết thúc, đương nhiên bà ta sẽ có cách xử lý tên bảo vệ chướng mắt không gì sánh được này!
Vừa nói chuyện bà ta vừa tiện tay mở túi ra, lại tiện tay rút một xấp tiền từ bên trong, có chừng một trăm năm mươi triệu, sau đó đưa tới hệt như đang xua đuổi ăn mày.
“Cầm đi, coi như là phí khổ cực của cậu. Mục Tuyết thích hồ đồ, vậy mà cậu cũng dám hồ đồ theo!”.
“Tuy việc bảo vệ tầm thường quê mùa, nhưng tối thiểu cũng phải mười mấy triệu đúng không?”
“Cậu cũng không sợ đập mất cần câu cơm của mình!” Trong lời nói chứa đao!
Triệu Nam Thiên nghe ra ý uy hiếp trong lời bà Ngụy nói. Nếu như anh không lấy số tiền kia, anh sẽ mất việc!
Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười. Đối với anh, khoản tiền một trăm năm mươi triệu này đã có thể tính là khoản tiền lớn.
Lấy tiền lương trước mắt của anh, phải một năm không ăn không uống mới có thể tiết kiệm ra được.
Tới cùng có nên lấy hay không?
Triệu Nam Thiên tự giễu. Sợ rằng đối với cô, bản thân mình có lấy hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Đã như vậy anh cần gì phải giả vờ thanh cao?
Anh không chút khách khí nhận lấy tiền, ngoài miệng lại trêu chọc, “Vậy thì cảm ơn bà Ngụy!”
Bà Ngụy triệt để thở phào nhẹ nhõm, ban nãy bà ta thật sự sợ tên bảo vệ này không thức thời.
Tự cho là đã trèo lên cành cao, cố ý muốn nhảy ra cản trở chuyện tốt của hai nhà Tô Ngụy.
Cũng may, anh ta cũng có chút tự mình hiểu lấy. Đồng thời bà Ngụy lại cảm thấy bất ngờ. Một trăm năm mươi triệu nói nhiều không nhiều nói ít không ít.
Bà ta vốn cho rằng Triệu Nam Thiên sẽ cò kè mặc cả với bản thân mình, kết quả không ngờ tới vậy mà anh không nói hai lời.
Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải, một tên bảo vệ chưa từng va chạm xã hội, chỉ sợ trong mắt anh một trăm năm mươi triệu đã là một khoản tiền lớn rồi nhỉ?
Đúng lúc này, có người sải bước đi lên. Tô Mục Tuyết vốn còn muốn ngăn cản, kết quả cô vẫn chậm một
bước.
Tô Lâm bừa bãi la to, “Đuyt mịa họ Triệu, con mịa mày, không phải mới vừa rồi mày rất điên sao? Nếu mày có cốt khí thật thì đừng lấy số tiền
kia!”
“Còn kéo cái gì mà nghề nghiệp không phân sang hèn với ông đây?”.
“Mịa nó, loại như mày vốn là tên rác rưởi! Một tên bảo vệ bẩn thỉu, có muốn xách giày cho ông ông cũng ngại mày thiếu đẳng cấp!”
“Anh rể tạo rộng lượng không so đo với mày, sau này mày cút xa chừng nào tốt chừng nấy cho tao. Mày có nghe thấy chưa?”
Nếu không có Ngụy Bắc Minh làm chỗ dựa, anh ta thật không dám lỗ mãng.
Chẳng qua chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này anh ta làm riết đã quen, thấy Triệu Nam Thiên muốn đi, anh ta không nhịn được nhảy ra chế nhạo vài câu.
Triệu Nam Thiên dừng bước, tầm mắt chậm rãi chuyển về phía anh ta.
Tô Lâm sợ đến lui về sau một bước, “Nhìn cái gì vậy? Mịa nó cẩn thận một chút cho tao. Sau ngày hôm nay mày nhớ cho kỹ, nếu sau này mày còn để tao gặp lại mày lần nữa, mịa nó tạo nhất định sẽ bắt mày phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
Triệu Nam Thiên xoay người chậm rãi đi về phía anh ta, “Không cần sau này, cứ chọn ngay hôm nay là được rồi!”