Vô Địch Chiến Thần - Mạc Khúc Ca Hành - Chương 105: Gặp mặt
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?!”
Ngồi xếp bằng ở trên giường ngủ, da dẻ của Trần Lâm từ tái nhợt dần dần chuyển sang hồng nhuận. Nghe được âm thanh của Võ Hoàng Yến vang lên, hai mắt của anh mới chậm rãi mở ra.
Lúc này, lông mày của Trần Lâm không khỏi nhăn lại, nhìn về ấn ký hình bảo tháp đang ẩn hiện ở phía trên cánh tay của mình.
Vừa rồi, nếu như không phải Trần Lâm kịp thời vận công bảo vệ tâm mạch, khí hải của anh đã bị bảo tháp chấn động làm cho vỡ hết toàn bộ kinh mạch. Thế nên, xuất khi xuất ra một chưởng, khí tức của Trần Lâm mới trở nên hỗn loạn như vậy.
Bình thường, món đồ này cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, thỉnh thoảng còn trợ giúp cho anh tăng lên tốc độ hấp thu linh khí. Nhưng không hiểu vì sao, mấy ngày gần đây nó lại có chút dị động, để cho tâm thần của anh hơi có một chút bất an.
“Vào đi!”
Nhưng chỉ hơi thoáng suy nghĩ một hồi, Trần Lâm liền lắc đầu tự mình ngồi thẳng dậy, hướng về phía cửa phòng kêu khẽ một tiếng.
Nghe được Trần Lâm làm ra đáp lại, đứng ở bên ngoài tâm tình của Võ Hoàng Yến cũng thoáng buông lỏng một chút. Sau đó, cô nhanh chóng đem cửa phòng đẩy ra, rồi bước vào bên trong.
Còn không đợi Võ Hoàng Yến lên tiếng nói chuyện, Trần Lâm đã hỏi thăm trước.
“Việc tôi nhờ cô xử lý, cô đã xử lý như thế nào rôi?”
Nghe hỏi đến chuyện này, Võ Hoàng Yến cũng không dám do dự một chút nào, vội vàng đứng thẳng người đáp lại.
“Thưa đội trưởng, tôi đến đây tìm anh cũng là liên quan đến việc này. Con cá hiện tại đã cắn câu, mục tiêu đã bắt đầu xuất hiện!”
“Vậy bọn họ hiện đang ở nơi nào?”
Vừa nói, Trần Lâm vừa tự mình đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn nâng lên chén nước mà Võ Hoàng Yến vừa mới đưa tới, nhấp vào một ngụm.
“Ừm? Đây là nước gì?!”
Lông mày của Trần Lâm hơi khẽ nhăn một cái. Lúc này, Võ Hoàng Yến không khỏi vội vàng đi lên phía trước, giải thích.
“Thưa đội trưởng, đây là trà tĩnh tâm. Uống vào, có thể giúp anh điều tức một chút khí tức.”
“Ừ!”
Nghe thế, Trần Lâm chỉ gật gật đầu, mà không có lên tiếng nói thêm lời nào nữa. Hiểu ý, Võ Hoàng Yến liền vội vàng đi tới, từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại màn hình gập. Hơi thao tác một chút, phía trên màn hình lúc này nhanh chóng hiện ra hệ thống định vị toàn cầu.
Sau đó, Võ Hoàng Yến đưa tay chỉ về phía bên trên màn hình, chậm rãi nói ra.
“Đội trưởng, vừa rồi bọn họ đều đã xuất hiên ở nơi này. Tổng cổng có hơn mười người, đều là cao thủ cấp bậc tông sư. Hơn nữa, trên người bọn họ còn có thiết bị phản định vị. Nếu như không phải người của chúng ta đã mai phục từ trước, thật sự còn để cho bon họ trốn qua một lần!”
Nhìn lên điểm đỏ mà đầu ngón tay của Võ Hoàng Yến chỉ đến, ánh mắt của Trần Lâm liền hiện lên vô tận sát ý.
“Tốt, tất cả chuẩn bị xuất phát. Tôi muốn đêm nay, toàn bộ bọn chúng đều không thể rời khỏi thành phố này!”
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Võ Hoàng Yến rất nhanh liền đáp lại. Sau đó, cô vội vàng xoay người rời đi, liên lạc với các thành viên còn lại ở trong đơn vị.
Võ Hoàng Yến vừa mới rời đi không được bao lâu, lúc này tiếng chuông điện thoại ở trên bàn của Trần Lâm bỗng dưng vang lên.
Ring… ring…
Sau đó, lông mày của Trần Lâm không khỏi nhăn lại. Bởi vì, người điện thoại cho anh lúc này lại là Trần Tiểu Linh.
“Anh… anh hai, anh đang ở đâu? Anh… anh có thể đến đây đón em được không?”
Trần Lâm vừa mới cầm điện thoại lên gạt màn hình, giọng nói hơi có phần run rẩy của Trần Tiểu Linh đã truyền đến.
Trong lúc nhất thời, Trần Lâm có chút không biết phải trả lời làm sao. Thật sự đã rất lâu rồi, anh mới nghe được tiếng gọi quen thuộc này của Trần Tiểu Linh. Mặc dù, giọng nói của cô không còn thân mật, ngọt ngào giống như trước đây nữa. Nhưng có lẽ, khoảng thời gian ấy, thật sự là một vùng ký ức vô cùng đẹp đẽ đối với Trần Lâm.
“Em đang ở đâu?!”
Qua một hồi thật lâu, Trần Lâm mới lên tiếng đáp lại. Lúc này, từ phía bên kia điện thoại, anh có thể nghe được được một tiếng thở dài nhẹ nhõm của Trần Tiểu Linh.
“Em đang ở đường số…”
Nói qua một hồi, Trần Tiểu Linh còn gửi định vị qua cho Trần Lâm. Nhìn về phía màn hình điện thoại, trong lòng Trần Lâm hơi có một chút trầm tư. Nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định đi ra ngoài một chuyến, muốn nhìn xem Trần Tiểu Linh tìm mình là có việc gì.
Vừa mới đi liên lạc với người trong tổ chức quay lại, thấy được Trần Lâm mặc thêm quần áo, từ trong phòng bước đi ra ngoài. Lúc này, ánh mắt của Võ Hoàng Yến không khỏi lộ ra mấy phần ngạc nhiên. Cô đi về phía trước mặt của Trần Lâm, sau đó có chút thấp giọng nói ra.
“Đội trưởng, bây giờ anh muốn đi đâu?”
“Tôi ra ngoài có chút việc. Cô nói với mọi người tập hợp ở vị trí xuất phát, một lúc nữa tôi sẽ quay trở lại!”
Nói xong, Trần Lâm cũng không có dừng lại, mà bước nhanh ra khỏi phòng, đi về phía gara. Thấy thế, Võ Hoàng Yến không khỏi vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng, gấp giọng hô lên.
“Đội… đội trưởng, hay là để tôi lái xe đưa anh đi. Dù sao, tôi cũng không cần phải theo bọn họ xuất phát.”
“Không cần!”
Trần Lâm cũng không có quay đầu lại, anh chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng. Sau đó, bước chân của anh nhanh chóng đi về phía gara, đồng thời mở lên công tắc chìa khóa, bước vào trong một chiếc Porsche màu đen.
Nhìn thấy chiếc xe phóng nhanh ra khỏi nhà để xe, ánh mắt của Võ Hoàng Yến không khỏi mang theo mấy phần lo lắng, bất an. Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài, sau đó nhanh chóng quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Lúc này, ở trong một căn phòng khách sạn, nằm ở trên tầng thức mươi ba, vẻ mặt của Trần Tiểu Linh hơi có mấy phần thấp thỏm, liên tục nhìn xuống màn hình điện thoại của mình.
Mà ngồi ở một bên, còn có một người phụ nữ trung niên, khoảng tầm hơn ba mươi lăm tuổi. Người phụ nữ này nhìn hơi có phần cao gầy, hai bên gò má nhô lên, lông mày kẻ thành một đường thẳng, sắc mặt có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm về phía Trần Tiểu Linh.
“Tôi… tôi đã gọi cho anh ấy rồi. Các người… các người nhất định phải đem bạn trai của tôi thả ra. Nếu không… nếu không tôi sẽ đi báo cảnh sát!”
Nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu, cũng không nhìn ra được thứ gì. Lúc này, Trần Tiểu Linh hơi có chút do dự, hướng về phía người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng, run giọng nói ra.
Đối với mấy lời đe dọa của Trần Tiểu Linh, ngươi phụ nữ trung niên cũng không thèm để ý đến. Ngược lại, con dao ở trên tay cô ta xoay nhanh một vòng, sau đó nhanh chóng găm thẳng xuống mặt bàn.
Rầm!
Bị động tác này của người phụ nữ trung niên làm cho giật mình, trong ánh mắt của Trần Tiểu Linh lộ ra một vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Chớ có ồn ào, chỉ cần cô làm theo yêu cầu của chúng tôi, thì bạn trai cô, nhất định là sẽ an toàn!”
Thấy bộ dáng của Trần Tiểu Linh bị dọa cho sợ hãi như vậy, từ trong đáy mắt của người phụ nữ trong niên không khỏi lộ ra mấy phần khinh thường. Nhưng ở trước mặt của Trần Tiểu Linh, người phụ nữ này vẫn không có ý định trêu chọc, mà chỉ lạnh lùng liếc mắt trừng qua một cái.
Cuối cùng, Trần Tiểu Linh chỉ có thể ngoan ngoãn cúi thấp đầu, cũng không dám nói thêm một lời nào nữa.
Mà lúc này, chiếc xe Porsche của Trần Lâm đã rời khỏi thành phố, đang đi trên đường đến địa chỉ khách sạn mà Trần Tiểu Linh vừa mới gửi định vị qua cho anh.
Két…
Ầm!
Ngay lúc chiếc xe của Trần Lâm đang lao đi vun vút, đột nhiên một chiếc xe ô tô bán tải từ một chỗ đường rẽ lao nhanh tới, để anh không kịp phản ứng, chỉ có thể đạp mạnh lên chân phanh.