Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên - Chương 260
Chương 260: [Kết] Viên mãn
Tại nhà họ Sở, Sở Chấn Hải đang ngồi trên sofa uống trà, Sở Thành thì ngồi cạnh nịnh nọt bưng cơm rót nước cho bố mình, Vương Cầm ngồi cạnh con gái mình là Sở Di, hai mẹ con thì thầm to nhỏ về chuyện của Sở Vân Mộng: “Con có tin gì về Sở Vân Mộng chưa?”
Sở Di bĩu môi nói: “Chưa ạ! Đường Thủ cũng không hỏi han ra được gì!”
Vương Cầm còn tặc lưỡi đầy tiếc nuối: “Tiếc ghê! Hôm trước suýt đá nó ra khỏi nhà được rồi, thế mà lại lỡ mất. Mấy người kia làm lớn mà rảnh rỗi quá, cứ thích xen vào chuyện nhà người ta!”, bà ta ngứa mắt Sở Vân Mộng lâu rồi, không phải vì cô là con riêng chồng bà ta mà là vì cô và mẹ chiếm vị trí của hai mẹ con bà ta.
Chuyện này phải kể từ lúc hơn 20 năm trước, bố ruột của Sở Vân Mộng là anh trai của Sở Thành, mẹ và bố của Sở Vân Mộng đính hôn với nhau từ năm 18 tuổi, hai người rất yêu nhau nhưng khi sắp làm đám cưới, bố ruột của Sở Vân Mộng lại gặp tai nạn, tử vong ngay tại chỗ.
Khi ấy, mẹ của Sở Vân Mộng đã mang thai, vốn dĩ bà định một mình nuôi con nhưng Sở Thành lại nằng nặc đòi cưới bà thay anh trai, cộng thêm việc Sở Chấn Hải cho rằng Sở Thành cũng yêu mẹ Sở Vân Mộng nên ra sức khuyên nhủ, thế nên một năm sau, Sở Vân Mộng ra đời, mẹ cô đồng ý gả cho Sở Thành. Dù không làm việc vợ chồng nhưng mẹ của cô cũng cố gắng làm một người vợ đúng nghĩa, nào ngờ, Sở Thành lại dan díu với Vương Cầm khi Sở Vân Mộng được tròn một tuổi. Từ đó mọi thứ dần trở thành bi kịch đối với cô. Đây cũng là lý do vì sao Sở Chấn Hải biết cô không phải con Sở Thành nhưng vẫn thương yêu đứa cháu gái này.
Khi mọi người trong nhà đang làm việc của mình, người làm từ bên ngoài đi vào, lắp bắp nói: “Ông chủ, ông… chủ… Trấn Bắc Hầu tới… tới nhà chúng ta!”, người này lắp bắp mãi mới nói được hết câu.
Sở Chấn Hải đứng bật dậy, vội vàng dẫn người nhà họ Sở ra đón tiếp, ông ấy biết gia tộc mình chưa đủ đẳng cấp để gặp Võ Uy Hầu chứ đừng nói chi tới Trấn Bắc Hầu.
Tổng tư lệnh Trấn Bắc Trình Thế Bình bước vào sân, mặt mũi hồng hào, dáng người lực lưỡng. Lúc Sở Chấn Hải định quỳ xuống làm lễ thì ông vội đỡ đối phương lên: “Ông sui, đừng khách sáo thế, sắp thành người một nhà mà!”
Nghe Trình Thế Bình nói thế, trong lòng người nhà họ Sở giật thót, hiện giờ nhà họ Sở chỉ còn mỗi Sở Di là con gái của gia chủ đại diện Sở Thành và là cháu của Sở Chấn Hải, đâu còn ai khác nữa, họ tự động bỏ quên Sở Vân Mộng. Nhưng mà không phải Sở Di đã đính hôn với Đường Thủ của nhà họ Đường, chẳng lẽ Võ Uy Hầu muốn cướp dâu?
Sở Chấn Hải vội hỏi, ông ấy sợ mình đoán sai sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng, đâu phải ai cũng có thể chọc tới Tổng tư lệnh Trấn Bắc!
“Tổng tư lệnh, ý của ngài là sao?”
Trình Thế Bình thản nhiên đáp: “Ơ kìa ông thông gia, sao ông mau quên thế! Hôm trước Vân Mộng có dẫn thằng nhóc nhà tôi đến ra mắt ông rồi!”
Giờ thì người nhà họ Sở không chỉ kinh ngạc trong lòng mà họ đã thể hiện ra bên ngoài, miệng há hốc, mắt trợn tròn, trong đầu nhớ lại cái ngày Sở Vân Mộng dẫn Lâm Triệt về ra mắt Sở Chấn Hải. Đường Thủ từng hỏi Lâm Triệt là nghề gì, anh đáp gì nhỉ? À là quân nhân xuất ngũ… Quân nhân xuất ngũ Bắc Thương Long Kỳ? Phải rồi, hôm đó cậu ta đã nhắc tới cái này. Vì họ không biết nên họ cứ đinh ninh là Lâm Triệt bịa ra để lấy le. Giờ thì… Người ta cần gì lấy le chứ…
Sở Chấn Hải cảm thấy hơi choáng, trong lòng vừa lo vừa mừng, còn sắc mặt hai mẹ con Vương Cầm thì không khác gì màu của tờ giấy. Họ rất sợ hãi, họ biết mình còn ngồi đây được là vì mình đang là người nhà họ Sở. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Vì thế, dù ai nghĩ gì trong lòng, họ vẫn kính cẩn nói chuyện với Trình Thế Bình. Những người từng có xích mích với Sở Vân Mộng đã bắt đầu tự nhắc nhở bản thân là sau này không được làm mích lòng cô. Còn cả nhà Sở Thành thì biết rõ, có lẽ trừ phi Sở Vân Mộng và Lâm Triệt ly hôn, nếu không họ sẽ phải rụt đầu vào mai sống hết quãng đời còn lại.
….
Còn trong phủ Võ Uy Hầu, Lâm Triệt đang ôm Sở Vân Mộng ngồi trên giường, ngày đầu tiên cô đến đây, sau khi thăm Lâm Triệt, Sở Vân Mộng được dẫn tới gặp Tổng tư lệnh Trấn Bắc. Khi biết đây là bố nuôi của Lâm Triệt, cô còn cảm thấy lo lắng hơn khi biết ông là Trấn Bắc Hầu, dù vậy, nhờ sự hiền hòa của người bề trên, Trình Thế Bình đã khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hiện giờ, khi người lớn hai nhà đang bàn bạc, Lâm Triệt và Sở Vân Mộng cũng đang thảo luận về đám cưới của họ. Sở Vân Mộng là nhà thiết kế nên có yêu cầu khá cao về việc trang trí, vì vậy Lâm Triệt quyết định để cô thiết kế theo sở thích của mình. Hai người đang trò chuyện rôm rả thì Trương Thông gõ cửa phòng: “Cậu chủ, cô Sở, đã tới giờ cơm, tôi kêu người mang đồ ăn lên được chưa ạ?”
Sở Vân Mộng giãy giụa một chút, Lâm Triệt buông cô ra rồi đáp: “Được, vào đi!”
Tuy là Hầu gia nhưng một bữa ăn của Lâm Triệt cũng không quá phô trương, chỉ hai món mặn, một món xào, một canh và cơm mà thôi. Hôm nay họ ăn canh cá, tô canh vừa được bưng lên bàn thì Sở Vân Mộng vội quay mặt đi nôn ọe…
Lâm Triệt lo lắng hỏi: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu? Bị bệnh mà sao không nói anh biết?”
Sở Vân Mộng thì xua tay liên tục, miệng thì cứ nôn ọe, chẳng nói được gì, Trương Thông thấy vậy thì gọi bác sĩ ngay. Bác sĩ Trung y bắt mạch trước, còn Tây y thì đang xét nghiệm; sau một hồi lâu, bác sĩ Trung y nói: “Cô Sở đã có thai một tháng”, cặp tình nhân trẻ tuổi nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, đúng lúc này, kết quả xét nghiệm cũng đã có: Sở Vân Mộng đã mang thai!
Lâm Triệt vội ôm người yêu vào lòng, thì thầm: “Cuối cùng anh cũng có một gia đình đầy đủ của riêng mình!”
…
Ba năm sau.
Trên con đường mòn của phủ Võ Uy Hầu, một bé trai và một bé gái nắm tay nhau đi dạo, bé trai có gương mặt bầu bĩnh, mắt cong như đang cười, bé gái thì có vẻ mặt lạnh lùng, hai đứa nhỏ đều có ngũ quan tinh xảo.
Bé trai hỏi: “Vạn Tuế, em biết mẹ đi đâu không?”
Bé gái lạnh lùng nói: “Em không biết, nhưng em biết bố đi đâu”.
Bé trai lại cười hỏi: “Đi đâu hả Vạn Tuế?”
Bé gái dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc như đang báo cáo đáp: “Bố đi hưởng thụ thế giới hai người rồi, Ngô Hoàng à!”
Trương Thông đi theo phía sau nghe thế thì bật cười.
Anh ta nhìn lên vòm trời xanh thẳm, cảm thán lần thứ 352: Cuộc sống thật tuyệt vời!