Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý (full) - Chương 23: CHƯƠNG 23: VÔ T M, VÔ TÌNH, VÔ NGHĨA
- Home
- Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý (full)
- Chương 23: CHƯƠNG 23: VÔ T M, VÔ TÌNH, VÔ NGHĨA
Du Giai Ý không hề muốn đối mặt với cơn giận không thể hiểu này của Phó Quân Hạo một chút nào. Dù sao những gì muốn nói cũng nói rõ hết rồi, cô cũng không ở lại nữa mà quay người rời đi luôn.
Phó Quân Hạo tức giận vươn tay kéo cô lại rồi ép chặt vào xe, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm trên người của nhau.
Thời điểm bốn mắt chạm nhau, không hiểu sao Phó Quân Hạo lại cảm thấy hô hấp mình hơi rối loạn.
Thật ra dung mạo ngũ quan của Du Giai Ý rất ưa nhìn, mỗi một nét đều đẹp một cách duyên dáng và tinh tế vừa phải.
Hôm nay cô trang điểm, kẻ eyeliner mảnh làm đuôi mắt của cô khẽ cong lên, tăng thêm cho cô vài phần phong tình khác.
Phó Quân Hạo cũng không biết mình bị sao nữa, rõ ràng khi chưa ly hôn thì anh nhìn chỗ nào của cô cũng thấy chướng mắt, nghĩ đến những thủ đoạn ti tiện mà cô đã gài anh là anh liền vô cùng chán ghét cô. Ai ngờ vừa mới ly hôn được một năm, bây giờ anh lại cảm thấy cô có sự quyến rũ khiến trái tim người ta rộn ràng.
Đúng là quái lạ thật.
Trái ngược với sự hỗn loạn trong lòng của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý lại rất bình tĩnh, hàng lông mày hơi nhíu lại càng làm lộ ra mấy phần không kiên nhẫn của
Cô.
“Tổng giám đốc Phó, anh đang làm gì đây? Chơi dồn xe vợ trước à?” Giọng nói hơi giễu cợt của cô vang lên làm Phó Quân Hạo lập tức tỉnh táo lại.
Anh đè sự lúng túng và cảm giác khác thường xuống đáy lòng, mở cửa xe nhét cô vào ghế phụ bằng một tay: “Lên xe!”
Anh đã như vậy rồi, Du Giai Ý cũng không thể phản kháng tiếp nữa, sau khi cô thắt dây an toàn xong liền hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.
Anh vẫn ngang ngược độc đoán như vậy, chưa bao giờ quan tâm đến cảm giác của cô.
Phó Quân Hạo lấy một chai nước khoáng ướp lạnh từ tủ lạnh trong xe đưa cho Du Giai Ý: “Cô chườm lên đó trước đi.”
Du Giai Ý nhận lấy rồi hờ hững nói: “Cảm ơn.”
Phó Quân Hạo khởi động xe chạy đi, hai người cũng không nói chuyện, không khí trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Khi xe ngừng đèn đỏ, Phó Quân Hạo nghiêng đầu nhìn Du Giai Ý, đúng lúc nhìn thấy cô cụp mắt xuống nhìn vết thương trên cánh tay, đôi mày thanh tú khẽ nhíu
lại.
Anh cho rằng cô đang nhíu mày vì đau, vậy là không tự chủ được mà lên tiếng hỏi: “Đau lắm à?”
Sau khi hỏi câu này xong, chính anh cũng giật mình ngạc nhiên, từ khi nào mà anh lại chủ động như vậy?
Sau đó anh lại tự an ủi mình, vết thương trên cổ tay cô là do em gái anh làm ra, anh quan tâm cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Anh chủ động quan tâm làm lông mày cô càng nhíu lại chặt hơn, cô buông lỏng mắt ra rồi trả lời: “Cũng ổn.
Chút đau ấy trên cơ thể thật sự đã thấm vào đâu so với những cơn đau lòng khắc cốt ghi tâm mà anh đã từng gây ra cho cô.
Vừa nãy sở dĩ cô nhìn chằm chằm vào vết thương mà ngẩn người là vì nghĩ đến việc bây giờ mình ngồi chung xe với Phó Quân Hạo mà cảm thấy phiền, bực bội vì bản thân mình không cứng rắn tự bắt taxi đến bệnh viện.
Hai từ “cũng ổn” của Du Giai Ý đã giết chết cuộc trò chuyện, đúng lúc đèn xanh cũng sáng lên, Phó Quân Hạo chỉ đành chuyên tâm nhìn về phía trước để lái xe.
Sau khi chạy xe được một lát, anh lại mở miệng hỏi: “Quen với cô Trang à?”
Trang Ý Lan là biên kịch lớn lão làng, ngay cả Phó Quân Hạo cũng phải tôn trọng gọi một tiếng cô Trang.
Vừa nãy Trang Ý Lan quan tâm Du Giai Ý, hiển nhiên quan hệ giữa hai người rất gần gũi, điều này làm cho Phó Quân Hạo cảm thấy kinh ngạc, trước giờ anh không hề biết Du Giai Ý và Trang Ý Lan lại có quen biết.
Du Giai Ý miễn cưỡng lên tiếng: “Ừ.”
Thật sự cô không hề muốn nói chuyện với Phó Quân Hạo dù chỉ một câu, quan hệ giữa bọn họ cũng đâu thân thiết đến thế.
Du Giai Ý đang cầu nguyện cho Phó Quân Hạo im miệng lại nhanh đi, thì lại chợt nghe anh không chịu làm theo ý cô, không từ bỏ mà hỏi tiếp: “Tại sao lại quen biết?”
Du Giai Ý mím môi, dứt khoát im lặng không trả lời lại.
Lần trước bọn họ gặp nhau tại Chung Đỉnh, nếu như có lòng thì anh chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết được bây giờ cô đang ở đâu và làm gì.
Rõ ràng là anh vô tâm, vô tình, vô nghĩa.