Việt Tộc Khai Giới Tiên Quân - Q.1 - Chương 29: Tôi là một công dân tốt
Chương 29: Tôi là một công dân tốt
Tác : Thôn Phu Dã Lộc
………
Hội trường Nguyễn Tất Thành..
Nông lão trò chuyện với Trầm khá vui vẻ, ông như đang ngắm nghía cháu rể vậy dù sao ông cũng không muốn cháu gái mình dính líu đến chính trị, quân sự nên hắn là đối tượng ông thấy hợp nhất..đương nhiên là Tuệ Như phải thích nữa..
Trầm rất khó sử..cũng không vui lắm khi bị một ông lão nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn tủm tỉm trêu trọc.
Cũng có khá nhiều người không vui, trong đó có một kẻ lòng đang nộ khí xung thiên a..Trương Hào lòng đang gào thét mắng 18 đời tổ tông tên mặt trắng trước mặt”Aaaa..con kì đà cản mũi, lần trước vô tình thì thôi, lần này định cóc ghẻ ăn thịt thiên nga”.
Trương Hào hăn cất công bao năm như vậy, nếu có Tuệ Như hắn sẽ được “ông ngoại quân nhân” giúp đỡ sự nghiệp sẽ như diều gặp gió a.. thứ trưởng bộ y tế sao..không xa vời..
Lòng đầy phẫn nộ Trương Hào cố gắng bon chen tới trước Nông lão:
“Lão quân nhân, cháu là Trương Hào..chúc lão phúc như đông hải thọ tựa nam sơn, đây là lễ vật cha cháu hiếu kính ngài”
Trương Hào nâng hộp lên mở ra, là một gốc nhân sâm..khẽ liếc Trầm khiêu khích:
“Dạ đây là gốc nhân sâm 300 tuổi hôm trước vừa thu hoạch, tác dụng bổ thận tráng dương tăng cường tuổi thọ..rất tốt cho người già ạ”
Mắt Trầm lóe sáng, hàng tốt a.
“Tiểu tử, tiên khí nồng đậm lại bổ thận tráng dương a…”Huệ lão chép chép miệng.
Nông lão tủm tỉm nhìn Trầm :”Đại bổ thận, tráng dương a…”lão không muốn nhận, ý tứ dùn đẩy
Mặt Trầm hơi đổi, hít sâu:
“Khụ khụ..loại bổ thận tráng dương có lẽ không hợp lắm với Nông lão, mạn phép thay đổi lễ vật giúp vị Trương Hào đây, anh đồng ý không?”
“Tốt..nếu anh đổi được bảo vật khiến Nông lão và mọi người hài lòng thì đây là vinh hạnh của tôi”Trương Hào hào phóng xua tay, Hừ để xem..mày có gì đòi sánh được với lễ vật của tao”.
Trầm khẽ tháo chiếc nhẫn đang đeo ra..cung kính đưa Nông lão
“Đây là lễ vật cháu muốn thay để hiếu kính lên ngài, mời ngài đeo thử”
Nông lão hơi nhíu mày nhưng cũng thử đeo..
Bắt cơ hội Trương Hào cao giọng:
“Nguyễn Trầm cậu đang nghĩ gì lại tặng vật mình đã dùng cho trưởng bối..
Chưa kịp hết lời Nông lão vội khoát tay, nhìn Trầm nghiêm nghị:
“Ta chân thành cảm ơn cháu, đây có lẽ là lễ vật quý hiếm nhất trong bao năm qua..có lẽ ta không dám nhận”
“Nông lão đừng nói vậy, đối với một người cả đời công hiến cho đất nước như ngài món quà này không đáng là bao, với lại có lẽ nó rất hợp với ngài”.
Nông lão duỗi tay nắm lấy tay Trầm, lại tủm tỉm cười:
“haha..nhẫn này rất hợp với ông, còn “bổ dương” có lẽ hợp với cháu..haha.. cháu có thể cho ta biết lai lịch của nó ?”
Trầm hướng về mọi người đang hiếu kì nói sơ qua:” Nó được một vị ẩn sĩ tặng lúc cháu còn nhỏ, công dụng cháu không rõ lắm nhưng nó có thể hút độc, điều hòa cơ thể người đeo, có lẽ sẽ tăng thêm tuổi thọ..”
Trước sự nghi nhờ mọi người Nông lão gật đầu:” Đúng như ta đoán, chiếc nhẫn không phải vật phàm..”
“Tiểu Trầm, ông lão kia là kết đan đại viên mãn, cơ thể nội thương chồng chất.. vừa nãy nắm tay thăm dò cơ thể ngươi, ta đã ẩn dấu được, đừng ba đông tiên lực” Thần Mộc lên tiếng.
“Tiểu tử ngươi thật chịu bỏ à, nhẫn làm từ cành khô của Thần Mộc cũng dám mang tặng, với nó chắc tiểu Nông sẽ sống thêm mấy chục năm..điều quan trọng..hí hí nhớ cầm gốc “bổ dương” nha đừng quên mất tiểu tử kia vẫn cầm”Huệ lão chen lời.
“khụ..khụ..ta đã biết”.
Lễ hội gần tan…
Tên húi cua tóc trắng vội vã rời khỏi..
“Uhm..cậu sắp xếp cho cô ấy, tôi có việc gấp, chút về nhà xử lý sau..” Trầm nhìn tiểu Nam nhờ hắn trông coi Lệ Quyên, dù sao cũng đã giúp thì nên giúp cho chót.
Nói xong hắn thoát ẩn lẩn vào dòng người để lại tiểu Nam đang suy tư:
“Lão đại muốn “xử lý” kiểu gì đây, là ăn một lần tại khách sạn hay dẫn về nhà lão đại ăn dài dài..”
Tiểu Nam miên man suy nghĩ vừa đánh giá cô gái đang ngơ ngác tìm hình bóng lão đại mình. Hắn khẽ nhếch mép cười đểu:” Vóc dáng tạm ổn, mặt tạm được, da hơi xấu..kém hoàn mỹ.. một lần khách sạn” hắn đã có đáp án..
….
Khu hẻo lánh trong chợ x..
Đàm Văn Mạnh đứng chặn một đám người đang phân chia hàng hóa, phía sau hắn hơn chục tên đàn em. Hắn rất tức giận, hắn căm ghét Trịnh thị, khi nhận được điện thoại báo Trịnh thị lại vượt mức cho phép không coi luật cha hắn ra gì..hắn muốn lấy máu tế luật.
Nhìn đám người trước mặt, Văn Mạnh gằn từng chữ:
“Thằng nào quản lí chỗ này?”
“Là ta.. nơi này của Trịnh gia, các người nên đi đi”người đàn ông trung niên vest xanh đen đi ra.
“Ô la la, Trịnh gia sao? Các ngươi vi phạm thiết luật cha ta ban bố, xem thường lời nói Nông lão quân nhân..Vậy..chẳng còn gì để nói.”
Dứt lời, Văn Mạnh rút mã lao thẳng về phía tên trung niên, chỉ chớp mắt đã áp sát trung niên vung mã chém thẳng vào vai.. Tên trung niên né sang phải thuận thế xuất cước xé gió nhắm thẳng mặt Văn Mạnh.
Thấy mình chém hụt, hắn vội thu đao đỡ đòn, cú đá cực mạnh đánh cong mã táu dư lực chấn tới mặt Văn Mạnh khiến hắn khẽ lui về…
Song phương rơi vào tình trạng hỗn chiến..
“Uầy..lại đấm quá lực rồi..tấn không vững loại xuất quyền quá mạnh mất đà..ây ây..cước đá kiểu gì lộ liễu vậy..gặp ta thì cái giờ heo đó bay mất rồi..”
Ở một góc Trầm đang theo dõi diễn biến, Huệ lão bình phẩm 2 “con gà chọi”..
“Huệ lão, ta cảm ứng tóc húi cua trắng luyện khí viên mãn, còn tên vest xanh đen đã trúc cơ sơ kỳ..sao đánh đấm lâu vậy..lại không tung chiêu pháp?”
Vừa nhìn gà chọi vừa bĩu môi xem thường Trầm:”Không phải ai cũng như ngươi, bọn họ một thân linh khí lại chưa trúc cơ hoàn thành.. việc vận dụng linh khí đến các đại chiêu khó khăn và rất mất thời gian..
“Tên trung niên mà đứng vận pháp thì bị tóc trắng chém trăm nhát đao rồi..ngươi à..là tiên thể, tiên khí vận chuyển thông suốt nên dùng pháp tốc độ nhanh chứ thời mạt pháp tu luyện linh khí, chưa đả thông toàn bộ kinh mạch huyệt vị muốn dùng pháp rất khó khăn, như kiểu ống nước tắc nghẽn chưa thông vậy, dù cố vặn vòi đi nữa thì nước chảy ra nhỏ giọt mà thôi…”
Huệ lão thấy 2 con gà chọi đến đoạn gây cấn:” tiểu tử chú ý, tên vest xanh đen nãy giờ tay trái giữ nguyên, hiện đã vận đủ pháp thuật sắp ra đại chiêu..”
Dứt lời Trầm thấy trung niên tay trái hỏa diễm tụ lòng bàn tay, dần cháy lan ra cánh tay bốc lên nửa mét.
“Hỏa trảo” Trung niên vung tay hóa trảo kéo theo vệt lửa dài móc thẳng vai tóc trắng, Văn Mạnh đưa đao chặn đòn
“Đinh!” tiếng va chạm sắt thép vang lên, trảo bao bọc hỏa linh không ngừng đốt nóng đao thép, thế lửa lan đến gần mặt Văn Mạnh đành bỏ đao lui về, trung niên thuận thế bẻ gãy đao, hỏa trảo lao về Văn Mạnh.
Đúng lúc này…
“Tít tít..A lô.. a lô.. 113 à.. cô 113 ơi tôi sợ quá, chỗ tôi hơn chục người đang đánh nhau…làm sao bây giờ cô 113..”
Giữa đống hàng, một thanh niên đang ngồi xổm bên trên, tay cầm điện thoại, giọng run run…
Tất cả đều ngưng chém giết, nhìn về phía thanh niên…
Trầm nở nụ cười tươi,ngây ngô nhìn xung quanh ,buông điện thoại xuống:”Tôi là một công dân tốt, không nỡ nhìn mấy người đánh nhau, ui chắc đau dữ lắm.. nên đến bệnh viện..”