Việt Tộc Khai Giới Tiên Quân - Q.1 - Chương 27: Ngón tay cái tán thưởng cho sự ngốc nghếch
- Home
- Việt Tộc Khai Giới Tiên Quân
- Q.1 - Chương 27: Ngón tay cái tán thưởng cho sự ngốc nghếch
Chương 27: Ngón tay cái tán thưởng cho sự ngốc nghếch
Tác : Thôn Phu Dã Lộc
…………..
Trước của một salon gần cạnh trường Nguyễn Tất Thành.
Lệ Quyên vẫn bị chàng trai không biết tên nở nụ cười tỏa nắng nói cho nàng “cơ hội”. Nàng còn nghĩ tưởng hắn dắt nàng đi nhà nghỉ hay chỗ nào đó văng vắng.. nhưng từ bàn tay ấm áp cùng khí tức ôn hòa tự nhiên khiến nàng loại bỏ ngay suy nghĩ đó để mặc hắn dắt đi.
Đến cửa salon sang trọng, Trầm quay đầu nhìn nàng:
“Uhm.. Lệ Quyên tiểu nữ..em hiện tại muốn bay thì phải có đôi cánh, anh chấp cánh cho em, còn việc bay thì phải xem tài năng của em..”
Không đợi nàng trả lời, hắn dắt nàng bước vào:
“Xin chào quý khách”
“Uhm..chúng tôi chỉ có 30p, lễ hội sắp bắt đầu, hãy thay đổi cô gái để phù hợp với lễ hội”
Trầm dắt tay Lệ Quyên đến trước nữ nhân viên.
“Cần thay đổi thế nào thưa quý khách”
“Tất cả những gì cần để dự hội, chỉ cần em nhìn thấy cái gì không hợp thì thay đổi, em còn 29p.. làm tốt sẽ có thưởng”
Trầm chân thành nhìn cô tiếp viên.
“Dạ..như ngài mong muốn… mời chị đi theo em”
Lệ Quyên bước theo tiếp viên trước sự hâm mộ, ganh tị của rất nhiều cặp mắt. Hiện tại họ biết nàng là công chúa lọ lem gặp được hoàng tử trong mộng, ở đây nhân viên và nhiều vị khách cũng từng mơ ước gặp được hoàng tử. Đối với nơi này tình huống không hề hiếm khi gần ngôi trường kia. Họ đã nhìn thấy vài lần, lần nào cũng hâm mộ vận may của các cô gái nhưng lần này thật quá sốc. Hầu hết hoàng tử nếu không béo, lùn, thì gầy như ma đói, kẻ thì đáng tuổi chú, ông nội…còn bây giờ là Trầm, một nam thần, hoàng tử chính hiệu.
Thấy mọi người kể cả khách đều đổ dồn về hắn, Trầm cười nhẹ:
“Tôi không phải là hoàng tử, tôi là “ông bụt”, nàng ấy là “cô Tấm” đang được bụt giúp đến lễ hội mà thôi”.
Họ tin, con người luôn ích kỉ, cái họ không được thì người khác đừng nên có được. Nghĩa là chàng hoàng tử của chúng ta đang “độc thân”,có cơ hội:
“Mời anh uống nước”
“Anh muốn đọc báo không?”
“A..em bị trật chân..cảm phiền anh dìu em qua ghế được không?”
………..
Rất nhiều cô gái, cả nhân viên cũng lần lượt “thả thính” Trầm, thi triển tài năng à…
Trầm lặng cười khổ” Biết vậy nên giữ im lặng”
“haha..tiểu tử ngươi còn non lắm, mà mấy thứ bổ mắt này thích thật, thời đại của ta chưa có phô trương cỡ này…hít hà…nõn nà..” Huệ lão đang được chứng kiến một em nhân viên chân dài mặc váy ngắn “lỡ” rớt bút, cúi đầu nhặt vừa khoe hàng”nội địa” cho Trầm thưởng thức.
“Tiểu tử ngươi sống trong thời đại diễm phúc này mà không biết hưởng..ài thật bất công à”
“Huệ lão à… ài..” Trầm cũng thở dài, Huệ lão vẫn không bỏ bản tính phong lưu a.
Tự cổ đa tình nan di hận, người như Huệ lão chôn chặt lòng mình cô độc tưởng niệm, bề ngoài thể hiện vui vẻ.
….
Qua một thời gian, Lệ Quyên đứng trước mặt Trầm, nàng mặc váy đến đầu gối, trắng tinh khiết, tóc đen đã chuyển màu hạt dẻ uốn xoăn đuôi đây vẻ thùy mị, gọng kính cũng đã thay sang màu đỏ, trang điểm phớt nhẹ khuôn mặt trở nên hài hòa.
“Ngài thấy thế nào?”
“Tốt, cảm ơn sự tận tâm của em”
Trầm nắm tay Lệ Quyên ra khỏi salon.
“Tốt rồi, cánh đã có, giờ đánh lúc cố gắng vẫy đôi cánh, cố lên..”
Đoạn đường như một giấc mơ với Lệ Quyên, qua cánh cổng trường quyền quí, đến quảng trường đông người, lúc Trầm thả tay nàng ra nói lời cổ vũ. Nàng mới tỉnh lại trong giấc mộng, bàn tay ấm áp đó đang rời xa. Bản năng nắm lấy gấu áo hắn, cúi đầu không nói được nên lời, nàng bắt đầu sợ, nàng không thuộc về nơi này…
Trầm ngỡ ngàng quay đầu, hơi khó hiểu.
“Tiểu tử ngươi thật không biết phong tình, ta thấy cô gái này hướng nội , ngươi để lại nàng ta giữa biển người này à… tiễn phật thì tiễn đến tây thiên chứ..
“Nhìn vẻ thùy mị, ánh mắt bối rối muốn khóc ta liền biết cô nàng này bước tiếp theo chả biết làm gì.. chỉ dựa được vào ngươi”
Trầm khẽ nghĩ, đành vậy..
Trầm dẫn theo Lệ Quyên tìm kiếm bàn tụ họp lớp cuối cấp của mình.
“Lão đại…lão đại..”
“Hử..tiểu Nam? Cậu cũng ở đây à”
Trầm quay lại nhìn thấy tên đệ mới thu của mình.
“Dạ, em cũng vì việc lão đại dặn dò, em đang đi móc nối tìm kiếm địa điểm…
“Anh đang tìm bàn lớp niên khóa à, anh theo em..”
Tiểu Nam dẫn Trầm đi đến bàn họp khóa, ở đây rất đông các niên khóa tụ hội về, mỗi niên khóa sẽ được sắp xếp một bàn lớn có biển tên niên khóa năm nào tốt nghiệp, mọi người cùng nhau tụ hội nâng ly ôn lại chuyện.
“Cậu có vẻ khá quen thuộc nơi này?”
“Dạ.. tại cha em là người đạo diễn toàn quyền buổi lễ này nên em cũng biết đôi chút”.
“Oh..nhà cậu rất có bề thế..”
“Em không thích nghệ thuật.. em chỉ muốn theo chân anh”
Tiểu Nam nhìn Trầm đầy nhiệt huyết đáp lời, nói đến đây hắn hơi lúng túng:
“Lão đại, anh có thể cho em sửa khuôn mặt giống anh không?”
“Khụ…Không thể”
Trầm sặc rượu van, hắn không nghĩ tên cuồng hoàn mỹ lại ngắm đến mình.
Tiểu Nam thất vọng gãi gãi đầu, họ cùng nhau đến chỗ niên khóa Trầm.
“Oh..là ai đây..Trầm Trầm học giỏi đã trở lại sau cơn bệnh…”
“A..lâu quá không gặp..nghe nói cậu bị bệnh nặng..thật may đã khỏi”
Hầu hết những người cùng lớp đều lên tiếng hỏi thăm Trầm, tuy hắn không chơi thân với ai nhưng hắn là một “lớp phó học tập” gương mẫu luôn chỉ bài giúp đỡ bạn trong lớp nên đều có ấn tượng tốt với Trầm.
Mọi người ấn tượng với hắn nhưng không chơi thân vì gia đình hắn lúc đó chỉ tầng lớp trung lưu đang kinh doanh một nhà hàng mà họ hầu hết đều gia thế mạnh. Có lẽ điều mà Trầm để lại ấn tượng sâu nhất trong lòng họ là lúc Trầm thổ lộ với “Lớp trưởng”, thậm chí có người giơ ngón tay cái tán thưởng cho sự ngốc nghếch của hắn vì dũng cảm tán tỉnh con gái độc nhất tập đoàn Trịnh thị.
Trầm khẽ gật đầu chào hỏi đáp lễ.
“Chào lớp phó học tập gương mẫu”
Một giọng nói êm dịu vang lên, Trầm cùng toàn thể lớp quay đầu lại nhìn người con gái đang đến…là Lớp trưởng.