Việt Tộc Khai Giới Tiên Quân - Q.1 - Chương 30: Đàm Gia Thất Nguyệt
Chương 30: Đàm Gia Thất Nguyệt
Tác: Thôn Phu Dã Lộc
……
Khu chợ x…
Trầm ngồi trên đống hàng, hắn thử mở ra, bên trong thùng giấy xếp kín các bịch màu trắng..
Trầm cầm một bịch lên vẻ mặt hoài nghi nhìn xung quanh:
“Ai ui, các ngươi thật rảnh rỗi à, tranh nhau đống bột mỳ làm gì..chém nhau tè le máu vậy mai ai dám ra chợ nữa..thiệt là..”
Văn Mạnh có chút buồn cười, cũng may tên này hồ nháo đúng lúc nếu không mình phải nằm lại đây rồi, hắn cũng nhớ được Trầm vừa gặp ở lễ hội, không nghĩ lại xuất thủ cứu mình. Văn Mạnh thiện ý nhắc nhở:
“Huynh đệ, bột mì thì ta đã không phải động mã táu rồi.. là hàng trắng.. ta nghĩ ngươi phải gọi lại cho cô 113 lần nữa..”
Trầm giả bộ giật mình làm rớt bịch “bột mỳ”:
“A..ta đang mơ sao?.. chỗ này có đến cả tấn “hàng trắng”, tóc húi trắng..ngươi nói là ta mơ đi..thôi ta về ngủ tiếp..các ngươi tiếp tục à”.
“Hừm..giả thần giả quỷ, thằng nhóc..”
Trầm ngây ngốc lên tiếng, định nhảy xuống đống hàng. Đúng lúc tên trung niên vest xanh đen hừ lạnh một tiếng, xuất thủ lao tới, hỏa trảo kéo lướt về cổ họng Trầm.
“A.. giết người à..” Trầm hoảng sợ gào thét nhưng khuôn mặt tiếu tiếu mỉm cười nhìn trung niên.
“Hây..phi ưng trảo”cách Trầm khoảng 5m trung niên bay người lên thi triển tuyệt kĩ thành danh của mình, phi ưng săn mồi…Ưng thế hung mãnh lao nhanh từ trên không xuống nhắm thẳng cổ họng Trầm…
Văn Mạnh kinh hoảng, tên trung niên hành động quá nhanh, hắn không kịp cứu viện, mắt thấy ưng hảo trảo cách Trầm 2 mét.. thật không kịp cứu rồi.
2s sau đó, Văn Mạnh há hốc mồm, không biết lúc nào tên thanh niên đã giơ chân trái lên cao, chân phải trụ vững đúng chuẩn ngón đòn karate đá cao…chiếc giày đánh si sáng bóng đang chờ cái hôn thân thiết.. trung niên nhân ở trên không trung không kịp ngừng thế dòn, hắn trơ mắt nhìn đế giày đen sì chầm chậm tiếp xúc với khuôn mặt mình…
Thiết trảo nóng rực đến gần mặt Trầm, rất không may nó chỉ tiến đến cách cổ Trầm chưa tới 30cm thì ngưng lại.. trung niên nhân ăn nguyên một đạp rớt chếch về phía đống hàng sau lưng Trầm, lửa từ tay hắn lan đến số hàng.
Trung niên nhân nộ khí xung thiên, hắn không quan tâm số hàng hắn chỉ muốn băm xác tên nhóc khốn nạn này..tiếc thay vừa ngóc đầu dậy, hình ảnh chiếc đế giày lại to dần trong mắt hắn..
“Gà què đạp phân..”
“Chân chó dẵm cút”
“Móng heo đụng phịa”
Liên tiếp 3 lần drama tình cảm đế giày thân mật khuôn mặt trung niên.. hắn ngất đi..
Văn Mạnh há hốc mồm nhìn đoạn hành động tình cảm..”huynh đệ à, chiêu thức võ học của ngươi quá cờ mờ nờ rờ xúc phạm à”…
“Tiểu tử, ngươi học đâu ra tâm lý chiến và tác chiến quyết tuyệt à?”Huệ lão tò mò hỏi.
“Từ ngài đó”
“Ta dạy ngươi hồi nào?”
“Trong mộng”…
Trầm không còn nghe tiếng Huệ lão nữa, chỉ để chuỗi khóc dài”huhu..xác của ta..xác của ta…ngươi thảm quá bị tiểu tử kia xàm sỡ chiếm đoạt a…”
Trầm cười khổ, hắn kinh nghiệm chiến hầu hết từ “Cố Luân mộng”, đối với một kẻ lộ nhiều sơ hở thế này, đơn giản giải quyết nhanh thay vì dây dưa..
Dám người Trịnh thị hỗn loạn, Trầm lên tiếng bảo bọn chúng mang trung niên đi, hàng thì đừng nghĩ..cháy rồi..ở lại có tích sự gì.
Sau mười phút, mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ…
Trầm đứng nhìn lửa cháy, nhẽ nhếch miệng lên giọng:
“Đã đến rồi sao còn do dự, đây không giống tác phong một vị lão đại thế lực ngầm a…Đàm cửu gia”
“haha..nào dám nào dám..ta cũng vừa mới đến thôi”
Đàm Văn Cường hay còn được gọi Đàm Cửu gia, người trưởng trống thế lực ngầm khu bắc. Hắn không nghĩ tới thiếu niên trẻ này phát hiện ra mình, từ lúc nhận điện của đàn em hắn đã âm thầm có mặt, chứng kiến thấy thiếu niên này giải quyết nhanh gọn một tên trúc cơ sơ kỳ”là thế gia nào cho người nhúng tay chuyện Trịnh thị?” hắn âm thầm cho người điều tra diễn biến gần đây các đại thế gia..
Không nghĩ thanh niên lại phát hiện…
“haha..cảm ơn đã giúp đỡ con trai tôi..Đàm Cường tôi là người có ân báo ân, không biết thiếu gia cần tôi giúp gì?”
Đàm Văn Cường híp mắt cười cười, vết sẹo má phải dữ tợn hơi ửng đỏ lên theo điệu cười khá giống joker phản diện.
“Nơi này thích hợp nói chuyện sao?”Trầm nhìn thẳng Cửu gia không thèm để ý đàn em cửa hắn đang tụ thành từng nhóm chặn các lối ra khỏi chợ.
Liếc nhìn lũ đàn em đang khẩn trương cầm mã, Cửu gia thở dài, bọn họ đều là anh em sông chết bao năm với hắn, rất hiểu ý lão đại.. trông thấy vết sẹo đỏ lên là hiểu Cửu gia đang vận công đề phòng..
“Lui ra hết đi”
“Cửu gia!”
“Lui..”
Dám đàn em dần tản..chỉ còn Đàm Văn Mạnh ở cạnh bên cha hắn.
Không khí trở nên yên tĩnh, hai bên không ngừng thăm dò nhau..
Đàm Văn Mạnh nhịn không được:” Huynh đệ..à không..vị thiếu gia này, ta không biết gia tộc các ngươi có ân oán tranh đoạt gì với Trịnh thị nhưng xin đừng lôi bọn ta vào, chúng ta không thể chịu nổi lửa giận giáng xuống của các người..”
Trầm vẫn không nói gì”Thì ra vẫn không có dung nhập cùng Trịnh thị hay gia tộc nào, có cơ hội”, hắn suy tư một hồi, tìm kiếm cách thuyết phục.
Một lúc lâu, Trầm nhìn Cưu gia nghiêm nghị thủ thế:
“Nếu đã vận công xong xuôi rồi, ta nghĩ chúng ta nên giao lưu một chút..”
Cửu gia thấy Trầm thủ thế, hắn không do dự hai tay chắp tại ngực đọc chú Kim Cương Kinh, bàn tay dần phủ một màu thép đen dần lan ra đến cánh tay.
“Kim cương bát nhã ba la mật đa”.
“Oh.. có thiên phú, tiểu tử mặt sẹo rất khôn ngoan, tu luyện kim cương phật gia lại không dùng kim thuộc tính hóa vàng(vàng thời đại này hầu hết đã mất tiên khí bên trong, dùng vàng luyện kim thân rất yếu), Kim hóa đồng nhân cũng vậy, tên mặt sẹo này dùng thép tinh luyện thay thế, luyện hóa một thân cứng như thép, nhược điểm là thép không dẫn được linh khí nên hắn không dùng được pháp thuật gì trên 2 tay nữa”Huệ lão trầm trồ tán thưởng.
Nếu Cửu gia nghe được chắc cười khổ, hắn là người đồng bào Tày nhà rất nghèo khổ lấy đâu ra vàng với chả đồng, hắn xin vào làm ở xưởng thép nên tiện tu luyện thử, ai dè thành công thật..
“Trúc cơ hậu kỳ” chiến ý nóng rực nơi mắt, Trầm lao thẳng tới vung quyền do thám.
“keng” tiếng gõ vào sắt vang lên..
“Tốt”..lại liên tiếp những tiếng leng keng vang vọng, quyền cước không lưu tình, ăn miếng trả miếng liên tục…
“keng..keng..Haha..thống khoái à..keng ..keng.. tiếp nào..keng keng..”
Đàm Văn Mạnh nhìn cha mình cùng tên thiếu gia từng quyền từng quyền va chạm thân thiết nhau, hắn ớn lạnh”Đúng là SM mà, quá thích bạo hành..”
Trầm cảm thấy thử nghiệm đủ về giới hạn chịu đựng thân thể, cánh tay tê rần vừa quyền chạm quyền nhanh chóng được thủy thuộc tình phục hồi..hơi khẽ lui lại nhìn Cửu gia:
“Ta nghĩ..ngài nên dùng toàn lực đi”
“Được”Cửu gia không từ chối, hắn chưa bao giờ khinh thị người trẻ tuổi, bởi chính hắn tận mắt nhìn thấy một tên thiếu niên giết chết sư phụ của mình. Hắn nhớ ngón tay út bị thiếu niên đó dẫm nát”Muốn thu xác sao, giá một ngón tay”. Đúng cái gì cũng có giá của nó, hắn trả giá bằng xương máu để lăn lộn đến ngày nay… Đã ra tay phải xuất toàn lực..
Nắm đấm duỗi ra ,trừ 2 ngón cái, 7 đầu ngón tay còn lại không thép hóa, đây là cách cửu gia sáng tạo ra, hắn có thể dùng linh khí mà vẫn thép hóa.
Từng đầu ngón tay run run như vẫy gọi, bao đeo sau lưng Cửu gia bay ra 7 lưỡi đao, chúng đều không có chuôi chỉ có lưỡi nhìn như 7 đạo trăng khuyết lơ lửng sau lưng Cửu gia.
“Đây là tuyệt học ta sáng tạo”Đàm Gia Thất Nguyệt”.