[Việt Nam] Cơ Giới Khách - Chương 195: Bánh bao càn khôn
Vùng không gian bên ngoài hiên bỗng xuất hiện một vòng xoáy không gian, từ bên trong bước ra một lão nhân lực lưỡng tay xách theo chiếc nôi. Bên trong nôi là một lão nhân khác, còn lại chưa đến một nửa thân hình.
Chính là Bá Đỉnh đại nhân cùng tiên sinh kể chuyện Bàn Tử.
Dù sao muộn cũng đã muộn rồi, Bá Đỉnh đại nhân thong thả bước tới, đặt cái nôi xuống ghế, dựng đứng tiên sinh kể chuyện lên rồi thong thả ngồi xuống, tất cả chăm chú nhìn quả bóng bay Vương Lang đang lơ lửng.
Tiểu nhị lầu ba giật mình tỉnh dậy, lập tức vác vò trà cùng mấy cái chén đặt lên bàn, chưa kịp rót đã đứng ngơ ra nhìn Vương Lang, ánh mắt suy tư khó tả.
Bá Đỉnh đại nhân rót chén trà đầy, uống cạn, khà một cái rồi lắc đầu nhìn Vương Lang:
_ Tên tiểu tử thật không biết trời cao đất dày, bánh càn khôn của tiểu muội phải mấy năm ta mới dám ăn một cái, mỗi lần phải chia ra cả chục phần nhỏ, vậy mà vẫn thấy khó tiêu, ngươi lại dám nuốt chửng, chết là đáng mà.
Tiên sinh kể chuyện vẫn còn một tay, nên tự uống trà rồi gõ nhịp nhịp lên bàn, nói:
_ Vấn đề ở đây là tại sao hắn vẫn chưa chết, ta thấy mắt hắn vẫn láo liên thế kia, chứng tỏ vẫn còn tỉnh táo lắm, hắn không phải cá nóc, tại sao phồng lên như vậy rồi mà vẫn sống. Ta bỗng có một ý tưởng rất thú vị, liệu có nên lấy cái gì nhọn đâm hắn một cái không? Tiểu muội, cho ta mượn cái nĩa.
Bá Đỉnh đại nhân gật gù, ý tưởng này không tồi, ông cũng muốn tự tay thử một chút.
Tiểu nhị lầu ba đang đứng cũng rút trong tay áo ra đôi đũa, cầm lăm lăm mỗi tay một chiếc, rõ là có cùng ý tưởng.
Tô bà bà đút đến cái bánh cuối cùng cho Mỹ Mỹ, nhìn nó vừa ngủ vừa chóp chép, cảm giác đã thoải mái hơn lúc đầu nhiều. Bà cũng tiện tay rút cái nĩa đang cắm trên búi tóc, đưa cho Bá Đỉnh đại nhân đứng gần đó.
Vương Lang lúc mới phình ra thì mặt có màu trắng hồng, rõ là béo tốt quá mức. Còn bây giờ khi chứng kiến đám lão nhân lăm lăm vũ khí trên tay, thì chuyển màu, trắng xanh cả ra, cổ họng bị phình không nói được, nhưng truyền âm thì không sao, hắn hoảng hốt:
_ Từ từ, từ từ đã, tiền bối mấy vị xin buông vũ khí xuống, có gì từ từ nói được mà, đâm là sẽ lủng thật đó.
_ Ồ, có vẻ trạng thái tinh thần vẫn rất tốt. _ Bá Đỉnh đại nhân cầm nĩa nhá nhá mấy cái. _ Độ đàn hồi cũng rất tốt, tiểu tử, có chỗ nào bất tiện không? Cứ nói đi,đừng ngại.
” Có, ngài để cái nĩa xa ra một chút có được không? Lúc này ta chỉ ngại mình nó thôi.”
Vương Lang đương nhiên chỉ nghĩ chứ không dám nói thẳng ra như vậy. Hắn ngoại trừ như cái bong bóng ra, mọi thứ có vẻ vẫn ổn, Vương Lang vào chủ đề chính:
_ Đây là đâu, mọi người là ai, và ta tại sao như vậy?
Người trả lời chính là chú tiểu nhị lầu ba, người sau cơn xung động chọt chọt, đang ngại ngùng dấu đi đôi đũa của mình:
_ Đây là tầng ba của đại nhất lâu, Tô bà bà đây là chủ quán, ta là tiểu nhị, hai vị này là khách. Vừa rồi có người mang ngươi đến, ta cũng không biết đó là ai. Còn ngươi như thế kia là vì đã ăn bánh bao càn khôn của bà chủ.
Chú tiểu nhị nhìn có vẻ lừ đừ lười biếng, nhưng lúc làm việc thì hiệu suất khá tốt, vừa trả lời Vương Lang vừa nhanh chóng dọn bàn, bày chén, rót bình rượu mới.
Vương Lang không rõ vì sao hắn vừa nhắm mắt thì lại chuyển từ phòng chế tạo chỗ Donna sang đây, nhưng người ta cũng không biết rõ, hỏi thêm bằng thừa, việc Vương Lang quan tâm nhất lúc này, đó chính là:
_ Bánh bao càn khôn? Là bánh gì,? Tại sao Mỹ Mỹ ăn mấy túi mà không sao, còn ta chỉ mới cắn có một cái, lại thành ra thế này.
_ Ngươi gọi ngài ấy là Mỹ Mỹ? Tên thật hay. _ Vị bà bà chủ quán tiếp lời Vương Lang.
_ Bánh càn khôn của ta, nếu là ngài…Mỹ Mỹ đây ăn, thì đương nhiên không sao rồi, chỉ là tráng miệng thôi. Còn nhóc tỳ ngươi ăn,.. Nếu quy đổi bình thường một cái bánh càn khôn, thì vừa rồi ngươi vừa mới nạp một lượng năng lượng, tương đương với 500 con heo sữa quay đó. Nói thử coi, mập vậy có đáng hay không?
_ 500 con heo sữa quay? Lợi hại. Mà đó là năng lượng gì, nếu là năng lượng tinh thuần thì tại sao không nạp thẳng vào vùng chứa?
Tô bà bà:
_ Không phải, chỉ là năng lượng sống bình thường thôi, vừa rồi nghe về bài học kế thừa sự sống, chắc ngươi cũng hiểu rồi chứ. Ta ngạc nhiên đấy, ngươi biết nếu người khác mà ăn nguyên một cái bánh càn khôn, thì chắc chắn đã nổ chết rồi không.
Vương Lang rùng mình:
_ Thứ nguy hiểm như vậy tại sao lại để lung tung trên bàn, ta chỉ là vô tình bỏ miệng thôi, bà bà cũng thật thiếu trách nhiệm đó.
Ha ha ha…
Lên tiếng chính là Bá Đỉnh đại nhân:
_ Trên đời này cũng chỉ có ngươi là vô tình bỏ bánh càn khôn vào miệng thôi. Ngươi có biết phản ứng của người bình thường sẽ là gì không, chính là chủ động tránh xa ra đó.
Ném một cái bánh bao càn khôn vào giữa bầy tinh thú, hay là ném xuống giữa đám người, phản ứng duy nhất chính là tất cả bỏ chạy. Việc này ngươi chưa thể hiểu, nhưng là sự thật, đó là ” pháp tắc ” tự nhiên, giống như mặt trời mọc lặn, chuột sợ mèo… Cho nên nói trong chuyện này, về tình về lý, hoàn toàn là lỗi của ngươi.
Vương Lang bắt đầu thấy chậm hiểu:
_ Nhưng Mỹ Mỹ nó…
_ Ngài…Mỹ Mỹ chính là pháp tắc. Không nói chuyện này nữa. Bây giờ ngươi thấy trông người thế nào, có chỗ nào ngứa cần gãi giúp? Có cần ta đi đặt quan tài cỡ lớn cho không? Hay là..
Bá Đỉnh đại nhân lại bắt đầu nhấp nhấp cái nĩa, Vương Lang tiếp tục la hoảng lên, cảnh này trong phim hoạt hình hắn thấy nhiều rồi, bây giờ mới biết là không vui.
_ Thôi, đừng dọa nó nữa. _ Tiên sinh kể chuyện giải cứu cái bong bóng Vương Lang kia.
_ Vương Lang, ngươi có biết là ai đưa ngươi đến đây hay không?
Tiên sinh kể chuyện lên tiếng, thì Bá Đỉnh đại nhân cũng thôi đùa nữa, ngài bắt đầu uống rượu, chú tiểu nhị lầu ba rót rượu, còn Tô bà bà chủ quán thì vuốt ve Mỹ Mỹ đang gáy khò khò.
_ Vương Lang không biết.
_ Ừ, nhưng ta biết, nếu người đó không muốn nói thì ta cũng sẽ không nói, ngươi có vấn đề gì hay không?
_ Không.
_ Tốt, bây giờ nói về vấn đề lúc này của ngươi, có lẽ ta đã đoán được chuyện giữa ngươi và bánh bao càn khôn là gì.
_ Vương Lang xin lắng nghe.
_ Vừa rồi Bá Đỉnh kia nói là thật, chính ta cũng e ngại khi tiếp xúc với nguồn năng lượng lớn chứa trong bánh bao càn khôn kia, đó là pháp tắc tự nhiên, còn ngươi có thể không đề phòng mà nuốt xuống, ta có một cách giải thích.
Đó là trên trong ngươi, tồn tại một thứ rất tham lam, có dục vọng cắn nuốt rất lớn, đến bánh bao càn khôn cũng không làm nó e ngại. Vừa rồi chính là một khoảng khắc, thứ đó khống chế hành động của ngươi. Ta chỉ phân vân một việc, đó là liệu ý thức của ngươi, có bị thứ đó khống chế hay không?
Vương Lang suy nghĩ, bản thân hắn 100% lương thiện, không biết tham lam là gì, mẹ hắn có thể làm chứng, nhưng tâm ma, hắc kiếm, vòng sáng xanh dương, hay hạt giống sinh mệnh. Mấy con hàng này thì sao đây.
Đúng là gần đây, Vương Lang có rất nhiều việc mà bản thân hắn không hiểu nổi, cảm giác như đi trên băng, mỗi bước chân đều không rõ ràng, nhưng có một việc Vương Lang chắc chắn, cũng là nguyên tắc sống của hắn.
_ Không, tôi có thể đảm bảo một việc, mỗi phút giây đều làm chủ được suy nghĩ của mình.
_ Tốt, hãy nhớ vừa rồi ta đã nói, mọi thứ đều lấy ý thức làm chủ. Cái gọi tốt xấu, đều do đó mà quyết định, người ngoài không thể tùy ý phán xét, tự ngươi giải quyết đi.
Bây giờ ta muốn hỏi, ngươi thích như vầy, hay là muốn giảm cân.
_ Đương nhiên là muốn bình thường lại rồi, nếu không lúc Mỹ Mỹ ngủ dậy, chắc chắn nó sẽ chọc quê đó.
Tiên sinh kể chuyện vuốt râu, hơi liếc mà nói:
_ Ngươi muốn giảm cân dài hạn hay giảm cân cấp tốc, nên chuẩn bị tinh thần trước, hậu quả bánh bao càn khôn gây ra, không dễ giải quyết đâu.
Vương Lang cẩn thận:
_ Thế nào là dài hạn, thế nào là cấp tốc, nói rõ chút được không?
Tiên sinh kể chuyện nhấp ngụm rượu, từ từ nói:
_ Giảm cân dài hạn là để ngươi làm việc ở đây, phụ bưng trà rót nước, ta sẽ thường xuyên châm cứu rút năng lượng ra khỏi người ngươi, nhanh thì mười năm, chậm thì hai ba mươi năm, đảm bảo sẽ hóa giải hết, không để lại di chứng nào. Đây là cách tốt nhất.
Còn cách nhanh chóng cấp tốc thì chỉ mất chừng nửa buổi, nhưng mà sẽ rất nguy hiểm, nhiều di chứng….
_ Khoan đã, _ Vương Lang ngắt lời,: “làm việc ở đây có lương hay không, đãi ngộ thế nào? “
Chú tiểu nhị lầu ba vui vẻ trả lời câu hỏi này:
_ Ta làm việc ở đây ba năm rồi, mà chưa nghe trưởng quầy nói gì tới lương cộ, thấy đôi giày này không, kim chỉ không có nên ta lấy kẽm xỏ tạm đó.
Vương Lang nhìn xuống đôi giày của chú tiểu nhị lầu ba, hắn dứt khoát:
_ Ta chọn giảm cân cấp tốc, không cần nói thêm.
_ Ngươi chắc chứ, có rủi ro đó nha.
_ Chắc chắn.
Nói xong bỗng Vương Lang lại rùng mình.
Bởi lúc này tiên sinh kể chuyện nhìn hắn cười cười, Tô bà bà chủ quán cũng che miệng cười, Bá Đỉnh đại nhân không che giấu, hung tợn mà cười, chú tiểu nhị thì cười lén lút, kể cả Mỹ Mỹ trong cơn mơ cũng hé miệng cười.
Một cảm giác bất an hiện lên.