[Việt Nam] Bí Mật Biển Đông - Chương 16: xxx
Nguyễn Hải mơ màng tỉnh dậy cả cơ thể bỗng nhận thấy khác biệt hơn trước rất nhiều, người hắn lâng lâng tưởng chừng trút bỏ được gánh nặng bao bọc toàn thân, cái cảm giác tựa như bó bột lâu ngày bây giờ tháo ra thoáng chốc chưa kịp thích ứng nổi. Thằng nhóc chớp chớp đôi mắt nhìn khuôn mặt của ai đó đang đối nhãn với mình, tâm hồn giật thót xém tý nữa lâm vào tình trạng hôn mê.
Miệng khẽ nở nụ cười rạng rỡ, Nguyễn Hải siết chặt đôi tay tận hưởng luồng sức lực dào dạt mạnh mẽ vô cùng, sau đó ôm lấy người trước mặt, nói:
– Cưng biết không, đêm qua anh nằm mơ thấy em. Khung cảnh thơ mộng…ây, sao lại khóc?
Nguyễn Hải vỗ nhè nhẹ lên lưng Lộ Lộ, tuy biết bản thân có sức hút khủng bố nhưng ai ngờ nó lớn tới chừng này. “Mẹ kiếp!” Thằng nhóc quan sát cơ thể mình, băng gạc trắng bóc thậm chí hai chân còn bị quấn vào nhau y chang ngày xưa trang trí “xác ướp Lê Khiêm”. Đánh giá sơ qua căn phòng tỏa mùi thuốc nồng đậm cũng đoán đây là đâu rồi nên quay về chăm sóc người đẹp, hắn luyên thuyên:
– Ngoan, cưng yêu anh điên đảo thế này anh đỡ chẳng nổi đâu.
– Chết đi cho rảnh nợ!
– Anh đã nói mười mấy hai, ba lần rồi…Anh không nợ ai hết.
“Mười mấy hai, ba lần?” Lộ Lộ tiếp thu cụm từ mới này, ánh mắt liếc xéo thằng nhóc quát:
– Buông tôi ra, hơn hai tuần chưa tắm khó ngửi quá.
– Oát đờ f… à nhầm. Hai tuần? Thật hay giỡn đó? – Nguyễn Hải vịn hai bả vai Lộ Lộ, hoảng hốt hỏi.
– Hừ. Hôm nay anh mà không tỉnh, chắc chắn tôi sẽ chuyển anh tới “Đồi Kim Cương*”.
(*Tên nghĩa trang ở Hồng Kông)
Không biết cái “đồi” kia có gì nguy hiểm mà nghe giọng điệu ớn lạnh thế nhưng hắn chẳng để tâm thêm, mau lẹ gỡ đống bầy nhầy nơi thân ra. Thời gian trôi nhanh ngoài dự đoán của Nguyễn Hải, e rằng những tính toán ban đầu phải sắp xếp lại đôi chút.
– Để tôi gọi bác sĩ. – Lộ Lộ luống cuống cản thằng nhóc, khuôn mặt gần như sắp khóc năn nỉ.
– Ừ! Thằng ranh con nào quấn anh thế? Gọi nó vào đây luôn để anh dạy dỗ! – Nguyễn Hải đồng ý nhưng vẫn tiếp tục tháo băng, trong trí óc lóe sáng hình ảnh cơ thể bị gã một đàn ông sờ mó, máu nóng ào ạt dồn tới não như muốn bùng nổ.
– Cậu nói ai? – Nguyễn Hải vừa phát biểu xong đã nhận được lời đáp trả, giọng nói ngọt ngào từ ngoài cửa truyền đến cùng lúc ba bóng người xuất hiện trang bị “vũ khí” đầy đủ.
Cái xe đẩy chứa đựng dụng cụ y tế và các loại thuốc được gã to cao, lông mày xếch bên trái đẩy. Bên phải có một cô gái dáng người nhỏ nhắn tay cầm tập hồ sơ khá dễ thương, nhưng nổi bật nhất là bà phụ nữ dẫn đầu, ánh mắt sắc xảo tựa đao kiếm tóe lửa bắn vào Nguyễn Hải. Cả ba đều mặc áo trắng, đeo khẩu trang xem chừng thấy mục tiêu thích hợp sẽ xử lý ngay tức khắc.
– Hả? – Nguyễn Hải ngoái cổ trông bọn họ, mau lẹ vơ quả cam ở chiếc bàn liền kề ném thẳng vô mặt gã đàn ông đẩy xe.
– Ngu ngốc, chú dám nhìn thân thể ngà ngọc của anh sao? – Thằng nhóc thuận tay nhặt con dao gần đó cắt dứt đống băng gạc, sau đó trần truồng đứng dậy lắc lắc eo rũ sạch xuống.
– A… – Một.
– A… – Hai.
Tiếng hét khẽ của hai cô nàng nhỏ tuổi trong căn phòng vang lên, Nguyễn Hải từ từ nâng tấm chăn che chắn tầm mắt mọi người, con ngươi láo liên tìm kiếm quần áo. Nơi đây gồm năm thành viên nhưng chỉ còn bốn có thể suy nghĩ, gã đàn ông kia đã ngất xỉu do “ăn” cam. Điều đáng ngạc nhiên là bà phụ nữ nọ không chút phản ứng, vẫn hiên ngang chăm chăm quan sát bệnh nhân của mình.
Do Nguyễn Hải quay mặt vào tường nên mấy người vừa xuất hiện chỉ nhìn thấy phía sau lưng hắn, riêng Lộ Lộ nhận được vé ưu tiên xấu hổ hết mức muốn đào lỗ chui xuống đất ẩn náu. Tay nàng vứt cái bì nilon cho Nguyễn Hải, đầu cúi gằm đỏ ửng trông dễ “đi tù” vô cùng.
Triệu Phi Yến năm nay ba mươi hai tuổi, hiện làm việc tại bệnh viện Songziniao. Cô khá hứng thú với ca bệnh Nguyễn Hải này, tóc con người là phần “chết”, chẳng có trao đổi hóa sinh điều ấy đồng nghĩa với việc “tự dưng hóa trắng” không thể xảy ra, thế nhưng bây giờ nó đang hiện hữu trước mặt.
– Cậu nằm xuống cho tôi.
– Em là ai? – Nguyễn Hải vuốt vuốt nếp nhăn trên bộ đồ mới, hoài nghi hỏi.
– Bác sĩ. – Triệu Phi Yến tiến tới quát:
– Nhanh.
– Em uống thuốc chưa? – Thằnh nhóc đánh giá bà chằng, khuôn mặt đeo khẩu trang không rõ dung mạo, thân hình đầy đặn ngập tràn sức sống, tổng thể khá ổn vừa vặn đủ điều kiện qua đêm.
– Cậu đang bị bệnh rất nặng, nếu điều trị không đúng cách có lẽ cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào.
– Kinh khủng vậy à? – Nguyễn Hải làm hành động khiếp sợ, cười nhạt trả lời:
– Chắc phải hiếp dâm vài em “ra đi” cho nó thanh thản quá.
– Tôi không lừa cậu đâu. – Nét mặt Triệu Phi Yến không đổi, lạnh tanh giải thích:
– Ung thư da là biến đổi bất thường của da, ví dụ như: một vết loét đau, chảy máu, đóng mài trên bề mặt, lành rồi sau đó tiếp tục loét trở lại ngay vị trí ấy. Đồng thời các nốt ruồi bị biến dạng hoặc thêm mới đáng nghi ngờ có thể dính dáng tới ung thư tế bào hắc tố, những trường hợp tôi vừa nêu đều xuất hiện tại cơ thể cậu.
– Ực. – Nguyễn Hải ngó làn da của mình, quả thật mấy đốm đen dày đặc bao trùm toàn bộ, hơn nữa còn vài chỗ rỉ máu rất khác thường nhưng tất cả đều bắt nguồn từ lỗ chân lông.
“Tắm” Nghĩ đến đây hắn mau lẹ chạy vèo vào WC, cởi đồ hành sự mặc cho tiếng kêu gào lo lắng phía ngoài.
Nguyễn Hải khẽ nhắm mắt, cả người tỏa sáng ánh xanh nhàn nhạt khiến mấy đốm đen cùng tơ máu tiết ra như suối, trên đầu chiếc vòi hoa sen liên tục nhả nước gạt đống tạp chất này trôi đi hết. Sự việc kéo dài khoảng mười lăm phút, hắn thay bộ quần áo khác sau đó tự tay thắt mái tóc dài phía sau rồi xé miếng vải làm dây buộc, xem xét tình trạng bây giờ tương dối ổn liền rời khỏi đây với tâm trạng vui vẻ.
– Cậu không nên bi quan, những phương pháp điều trị tiên tiến nhất bệnh viện chúng tôi đều có: Từ “đông lạnh” cho tới “laser”, “phẫu thuật Moh” hay “xạ trị”, “nạo và đông khô tế bào bằng xung điện”… cậu đã tắm? – Triệu Phi Yến kinh sợ, đang giảng giải liền mất sóng, miệng thốt lớn:
– Máu và nốt ruồi đâu cả rồi?
– Nhận vé bay thẳng đến đồi Kim Cương! – Nguyễn Hải nhớ cái “đồi” nghe tên rất nguy hiểm này, cũng không lằng nhằng thêm liền ẳm Lộ Lộ biến mất sau cửa chính.
– Ơ! Họ bắn pháo hoa mừng anh tái xuất à? Thế này quá long trọng đi mà.
– Anh im miệng giùm cái, hôm nay là ngày “hai tám tháng một”* rồi. – Lộ Lộ bắt thằnh nhóc cõng khi biết hắn không bị gì, hai người cùng nhau ngắm những cơn sóng “rì rào” giữa buổi đêm tĩnh lặng.
(*28/1/2017 dương lịch. Trùng ngày 1/1/2017 tết âm lịch.)
– Chết! Thế bà chị Lý Mỹ Hạnh về Việt Nam chưa? – Nguyễn Hải giật mình, ánh mắt nhìn ngoài khơi vô vàn cảm xúc.
– Hạnh sao? Em ấy đi rồi. – Lộ Lộ khó hiểu hỏi:
– Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi? Hạnh nhỏ hơn tôi mà anh gọi bằng chị, còn tôi… hừ, theo như tôi biết anh và nó không có chút quan hệ máu mủ nào, thế sao “nhất bên kính, nhất bên dìm” như vậy?
– Do cưng dễ thương mà. – Nguyễn Hải nghiêm túc đáp, tiếp tục hỏi:
– Bữa giờ hai cưng có vẻ thân nhau nhỉ?
– À, Hạnh định chở xác anh về Văn Điển nên thúc trực tại bệnh viện chờ tin chết của anh, ai ngờ ở nhà xảy ra chuyện gì đó nên phải đi gấp. – Lộ Lộ ranh ma cười, nàng được biết cái nghĩa trang Văn Điển này nổi tiếng không kém Đồi Kim Cương, dùng để đả kích người đúng là tuyệt vời.
– Reng. – Nguyễn Hải chưa kịp hỏi mấy danh từ rùng rợn kia thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên phá vỡ khung cảnh tình yêu, đồng thời giọng nói của Lộ Lộ phát ra nhận máy.
– Tiểu Tâm à?
…
Nghe xong cuộc điện thoại, Lộ Lộ hối thúc thằng nhóc rời đi, ngồi trên xe nàng không ngừng tính toán tình huống ở đó. Nhân vật giết và ăn thịt người hàng loạt trong gần một tháng qua đang bị vây hãm tại phía nam đảo, đồng thời màn đấu súng tràn ngập máu tanh khiến số lượng thi thể tăng cao đột biến.
Không ngoài dự doán lắm, vòng vây khép chặt những ai không có liên quan được lệnh tránh khỏi khu vực nguy hiểm. Cái ngõ nhỏ chỉ có duy nhất một lối vào nhưng ngã rẽ bên trong thì vô số, đồng thời mấy con đường ấy đều cụt, cảnh sát phải nhờ tới đội khoan cắt bê tông can thiệp để tiếp cận mục tiêu và di dời dân bằng nhiều vị trí khác nhau.
Lộ Lộ đeo trên cổ thẻ ngành cùng Nguyễn Hải vô trong hiện trường, một gã to béo thấy thế liền tiến lại quát:
– Ai cho cô ở đây? Về ngay không thì bảo?
– Chú Kiều, cháu là Cảnh sát phải phục vụ cho dân chứ, nơi nào có tội phạm tất nhiên cháu liền có mặt. – Lộ Lộ nũng nịu khoác cánh tay gã to béo khiến thằng nhóc nghẹn họng chăm chăm nhìn. “Mặt nạ bà chằng?”
– Đi về, không thể tùy tiện như thế. Bố cô gửi gắm cô cho tôi, nếu như…
– Chú Kiều, cháu có làm gì quá phận đâu! – Lộ Lộ hai mắt long lanh nài nỉ nhưng vẫn bị chối từ, nàng liền mặc cả:
– Cháu đứng đây quan sát được không? Chú Kiều!
– Thôi được rồi, nhớ là theo sau ta. Quái vật bên trong vượt ngoài tầm xử lí của Cảnh sát, những người đủ khả năng đối phó sẽ tới liền. – Kiều Quán Hoa gật đầu đáp ứng, thuận tay đưa cho Lộ Lộ khẩu súng rồi hỏi:
– Đây là đứa bạn trai của cháu hôm nọ đánh nhau với con bé họ Lý à? Tuổi còn trẻ mà đã khá thế rất có tiềm năng, hôm nào dẫn nó qua nhà ta cùng ăn cơm với gia đình.
– Không phải, hắn chẳng liên quan gì tới cháu. – Lộ Lộ xua tay, mắt liếc xéo thằng nhóc nói:
– Tên điên này chưa đủ trình đâu chú ạ.
– Gọi tất cả trinh sát rút về, bít hết mấy lối vừa mở lại. – Kiều Quán Hoa lớn giọng, nói:
– Máy đo nhiệt từ xa và cả rađa mang tới chưa?
– Rồi thưa sếp. – Một gã đàn ông đeo mặt nạ kín mít, tay xách súng nghiêm trang đáp.
– Dẫn tôi đến đó.
– Rõ thưa sếp. – Gã ấy trả lời xong mở đường đưa Kiều Quán Hoa tới thùng sau một chiếc xe, bên trong đang có năm sáu người loay hoay với máy tính đặc biệt nổi bật với hai cái màn hình rời bự.
– Sếp, có điện thoại.
– Nối máy cho tôi. – Kiều Quán Hoa chỉnh tai nghe cùng mic nhỏ trên cổ áo, bắt đầu trò chuyện.
– Hạ Lan, cô tới phía bên phải vòng vây tìm người mặc áo đỏ tên Vương Kiếm mời ông ta vào, nhớ khách sáo chút.
– Mạnh Nam, căng dây cản hết cho tôi, đứa nào muốn chen cứ thẳng tay xử lí. Tiểu Đồng, dẹp mấy chiếc xe chỗ đó đi, chỉnh lại hàng lối đứng nghiêm trang chút…
Nguyễn Hải ngưỡng mộ ông to béo này quá trời, tay chỉ năm ngón oai phong chưa từng thấy. Kiều Quán Hoa miệng thét ra lửa, ánh mắt dữ dằn quát:
– Mang hai màn hình kia xuống đây, tôi nói cậu đó, bám theo tôi làm con mẹ gì?
Một gã đàn ông kế bên bị ấn mạnh đầu xuống xém tí nữa ngã nhào, hắn mau lẹ tuân lệnh được giao.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, Hạ Lan đã quay trở về nàng còn dẫn theo năm người khác, ba lớn, hai trẻ tuổi. Mấy tên này ánh mắt cao ngạo, nhất là thằng thanh niên mặc áo da màu đen, miệng nhai kẹo cao su, nói:
– Cảnh sát Hồng Kông toàn ăn lương ngồi chơi chẳng được trò trống gì, có mỗi con chó bé xíu mà cũng phải nhờ đến chúng ta. May mắn cho bọn họ chúng ta đang có nhiệm vụ ở đây chứ nếu không…hừ, e rằng…
– Cậu bớt lời đi. – Người cao lớn áo đỏ dẫn đầu chợt xen ngang, nhưng cũng không dám to tiếng mà chỉ khẽ nhắc nhở.
Kiều Quán Hoa đang định chào hỏi thì nghe mấy câu xàm ngôn của thằng kia, máu nóng sôi trào cố tỏ ra bình tĩnh, phán:
– Mày cút ra ngoài! – Dừng chút rồi tiếp tục:
– Ông là Vương Kiếm?
– Hả? Ông nói tôi? – Lý Dục Tài bước tới gặng hỏi.
Kiều Quán Hoa chờ thời khắc này đã lâu, chân tùy ý đạp một cước ngay bụng thanh niên nhai kẹo khiến nó bay về sau vài mét.
– Hạ Lan, cho người xích thằng đó lại.
– Anh Kiều. – Vương Kiếm cười khổ trình bày:
– Cậu ta còn trẻ, mong anh nể mặt tôi và Lý gia mà bỏ qua cho.
– Lý gia? Được, Hạ Lan treo ngược nó lên, tý nữa ta về thẩm vấn. – Kiều Quán Hoa bừng tỉnh, đám người trong danh sách “ghét” của mình tất nhiên phải chiêu đãi cho tốt, nói gì thì nói việc trước mắt là xử lí quái thú được xếp lên hàng đầu:
– Chuẩn bị mấy cái màn hình nhỏ, kêu Ngô Trinh ra đây.
– Anh Kiều, chuyện Lý Dục Tài…
– Tôi biết rồi! – Kiều Quán Hoa cắt lời Vương Kiếm, đôi mày nhíu lại nói:
– Các anh có hai giờ, nếu sau chừng đó thời gian các anh chưa bắt được quái thú người của tôi sẽ xông vô triệt hạ nó. Ngô Trinh, giới thiệu chút về tình hình một lượt đi.
– Rõ thưa sếp. – Gã đàn ông đeo kính vừa mới tới đến gần hai cái màn hình lớn, trình bày:
– Đây là sơ đồ khu nhà, còn quái thú ở bên này, các anh có thể đi theo hướng trái tiếp cận mục tiêu, người của chúng tôi bố trí ngay trên nóc nhà chỗ đó hỗ trợ. Nếu cần thêm gì cứ nói chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Tai nghe, mic, màn hình thu nhỏ, các anh muốn xem vị trí cụ thể liền nhắn cho chúng tôi, sẽ có người chuyển dữ liệu qua.
– Cho hỏi, thòng lọng đoạn đầu cáp, sau xích sắt đã chuẩn bị chưa? – Vương Kiếm gật đầu đáp ứng, thận trọng nhận dụng cụ từ tay Ngô Trinh.
– Đã xong, các anh theo tôi. – Gã đeo kính đang định quay đầu thì chợt thấy trên màn hình đo nhiệt từ xa xuất hiện bóng dáng sinh vật sống, hắn mau lẹ quét rađa tới đó liền thốt lớn:
– Thưa sếp, có hai người lạ mặt xuất hiện gần khu vực trung tâm.
– Mẹ kiếp, điểm danh quân số cùng người dân sống ở đây xem thử có ai tới đó không? – Kiều Quán Hoa nóng mặt, phân phó cấp dưới rồi nhìn Vương Kiếm hỏi:
– Người của các anh?
– Không phải. – Vương Kiếm khẽ lắc, trong đầu lóe sáng xem chừng việc này lằng nhằng ngoài dự tính của hai bên.
– Vậy… các anh cứ làm việc của mình, nhớ không cho quái thú vượt quá phạm vi ngã rẽ này. Còn hai tên kia, chẳng quen biết thì chắc là địch, nếu như “quân ta” chiến thắng “quân mình” chỉ trách chúng ngu ngốc lạc lối chiến trường. – Kiều Quán Hoa trầm ngâm, nói:
– Đội bốn theo tôi, lâu ngày bia bọt nặng bụng hôm nay thư giản gân cốt phát.
– Cô đứng im đó, cấm được đi lung tung!
– Không phải chú nói cháu phải luôn theo sát chú sao? – Lộ Lộ ranh ma cười, hai tay giang ngang tỏ ra vô tội.
– Hừ, đừng bắt bẻ câu chữ, nếu còn lằng nhằng tôi tiễn cô về nhà luôn và ngay có tin không? – Kiều Quán Hoa khinh thường trả lời.
– Cháu…
– Không có cháu chắt gì hết. Thế nhưng,… – Hai mắt Kiều Quán Hoa lóe sáng quan sát Nguyễn Hải, rồi gật đầu hỏi:
– Biết dùng súng không?
– Không biết. – Nguyễn Hải nhàn nhạt đáp, suy nghĩ nhảm nhí trong cái đầu to béo kia hắn liếc cái là ra ngay, “Mẹ, đực rựa mà muốn anh bỏ sức à?”.
– Quá kém. – Kiều Quán Hoa thất vọng tràn trề, bỏ mặc hai người trẻ tuổi, mau chóng rời đi.
– Cháu biết dùng súng. – Lộ Lộ gấp gáp giới thiệu bản thân, hai tay thành thạo lên đạn khá chuyên nghiệp.
– Cô ở lại đây, tôi chỉ cho thằng nhóc đi thôi. Thế mà nó lại…
– Anh theo sau bảo vệ chú ấy. – Lộ Lộ dúi khẩu M4A1 vào tay Nguyễn Hải, hạ lệnh xuất quân.
– Thằng cha kia hả? Xấu xí, theo sau hắn mất hết thể diện của anh. – Nguyễn Hải từ chối, chẳng thèm ngó ngàng tới khuôn mặt đen thui của gã to béo.
– Anh… – Lộ Lộ nghẹn họng, cố gắng bình tĩnh hỏi:
– Thế anh muốn sao mới chịu làm?
– Một lới hứa!
– Nói rõ xem? – Lộ Lộ khó hiểu.
– Cưng phải đáp ứng anh một việc! Ok? – Nguyễn Hải thò ngón út ra chờ đợi.
– Không. – Lộ Lộ lè lưỡi, nhăn nhó trả lời:
– Nhưng anh phải giúp.
Dứt lời nàng mau lẹ móc ngoéo, chân khẽ nhón phả hơi thỏ nóng bức vào tai thằng nhóc, thì thầm:
– Đi đi, em sẽ suy nghĩ “chuyện kia”.
Thói đời thường bất công, cha mẹ dạy dỗ có thể còn suy nghĩ chứ riêng gái nói thì tin và làm theo răm rắt không lời dị nghị. Nguyễn Hải, Kiều Quán Hoa cùng hai thành viên nữa xông vào ngõ hẻm, phía trước bọn họ đám người do Vương Kiếm dẫn đầu đã quẹo qua ngã rẽ bên trái tiếp cận quái thú.
– M4A1 cải tiến? – Nguyễn Hải khinh thường khẩu súng cùi nhưng bỗng nhận ra điều khác lạ, hắn hứng thú hỏi vu vơ.
– Ừ. – Kiều Quán Hoa giật mình, nghi ngờ nhìn thằng nhóc:
– Sao bảo không biết gì về súng?
– Tất nhiên… – Nguyễn Hải đang định chém gió thì chợt phát hiện điều khác thường, ánh mắt sắc bén xoáy vào cửa một ngôi nhà gần đó:
– Ai?
– Quét hướng ba giờ? – Kiều Quán Hoa cũng nhận ra âm thanh kỳ quái kia, vội vàng nói vào mic.
– Không có điều khác thường.
Ngô Chinh đã chỉnh máy đo nhiện tới đó, chẳng phát hiện sinh vật sống nào nên nhanh nhẹn trả lời. Thế nhưng tiếng “róc rách” vẫn truyền đến, tuy mọi người xung quanh nhận định là nước chảy vậy mà Nguyễn Hải cứ đi vô, mặc kệ ánh mắt tức giận chiếu tới.
Căn nhà ngăn nắp, gọn gàng vô cùng ấm cúng, từ trong nhà tắm vọng lại âm thanh nước chảy đồng thời đám người thận trọng tiến đến. Nguyễn Hải khẽ phủi cái áo chống đạn nặng nề do Lộ Lộ bắt mặc, chân sải bước đạp nhanh cánh cửa gỗ, chỉa súng xém tí nữa bóp cò.
– Đây… – Kiều Quán Hoa hối thúc cấp dưới:
– Lôi hắn ra ngoài.
Trong phòng tắm một người đàn ông thân thể ốm yếu ngồi co ro nhìn dòng nước chảy, miệng lẩm bẩm như đọc kinh trông nhợn gai óc. Tròng mắt hắn lỏm sâu tầm nhìn không có tiêu cự, tay chân nổi đầy gân xanh thiếu sức sống vô cùng.
– Sao máy đo nhiệt không phát hiện ra thằng cha này? – Kiều Quán Hoa quay sang hỏi Nguyễn Hải.
– Antipsychotics. – Nguyễn Hải nhặt hộp thuốc trên kệ gần đó, nói:
– Sặc, ma túy? Gã kia vừa uống thuốc chống loạn thần lại còn dùng cái này, thêm vào thân hình suy dinh dưỡng… mấy thứ đó đều làm giảm khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể. Hơn nữa hơi thở nông chắc rằng bệnh “giảm thân nhiệt” rất nặng, và quần áo đang mặc ướt sũng cho nên máy đo chỉnh nhiệt độ không phù hợp chẳng thể phát hiện.
– Cậu học y? – Ánh mắt Kiều Quán Hoa quan sát thằng nhóc ngày càng quái dị.
– Chỉ tìm hiểu qua lí thuyết, mấy đồ này lần đầu chạm tay vào. – Nguyễn Hải vứt hộp thuốc đựng ma túy, xoay người bước ra ngoài đường.
– Hai cậu nhẹ nhàng thôi, kẻo hắn đứng tim chết thì phiền. – Kiều Quán Hoa sắp xếp xong cùng Nguyễn Hải đi tìm hai kẻ lạ mặt kia, do có máy móc hỗ trợ nên không lo lắng điều gì.
***
Trên nóc ngôi nhà năm tầng hai người mặc đồ đen, áo choàng có mũ chùm đứng quan sát con hẻm phía dưới. Gã đàn ông khuôn mặt lạnh tanh tay cầm chiếc máy nhỏ đánh giá, trong màn hình bốn inch đốm đỏ ở trung tâm lấp lóe sáng không ngừng.
Albert bấm nút tròn góc trái chiếc máy, hình ảnh bên trong đổi sang hiển thị biểu đồ cột cao thấp khác nhau, đồng thời chúng nhấp nháy liên tục như báo hiệu điều gì đó.
– Nhanh, “thú vật” gặp địch.
Cơ thể Vương Kiếm bất động đứng giữ thòng lọng, người hắn cứ như khối thép ngàn cân không tồn tại sự sống. Con chó kêu rú giằng thoát trong vô vọng, đoạn cáp tròn tròn ở đầu chỉ cần nó nhúc nhích quá sức là cổ sẽ bị siết chặt gây ra tắc nghẽn đường hô hấp. Đồng thời hai gã đàn ông dùng xích sắt luồn dưới bụng quái thú, rồi ném vòng qua lưng đổi chiều tạo thành dây cột quanh thân hợp sức níu nhau, thế hình tam giác vững chắc.
Thành viên cuối cùng thận trọng mở ống thuốc màu tím nhỏ bé, hắn dùng ngón tay búng búng ở đầu sau đó bẻ mạnh đoạn thủy tinh cái “rắc”. Loại dung dịch gây mê này tác dụng rất mạnh, vừa tiếp xúc với môi trường ngoài nó đã bốc hơi không ngừng, thế nên gã kia chẳng dám chậm trễ mau chóng dùng bơm kim tiêm hút hết vào.
Vội vàng áp sát mục tiêu, thành viên cuối cùng tên Thiết Hổ cầm kim tiêm đâm mạnh vào mông quái thú nhưng chiếc đuôi dài bỗng phẩy mạnh khiến thằng thanh niên ngã nhào xuống đất, kèm theo ống thuốc vỡ vụn. Thứ dung dịch màu tím chảy tràn ra, thoáng chốc bốc hơi bay biến hoàn toàn mất tung tích như chưa từng tồn tại.
Vương Kiếm nhìn Thiết Hổ khẽ gật đầu, miệng ngậm thinh không nói câu nào. Riêng phần hai gã đứng bên trái, phải nháy mắt với nhau liền xông tới co chân đạp mạnh lên sợi xích sắt đang nắm ghì người quái thú bắt nó khụy gối.
Con chó “khò khè” thở, từng ngụm khí khó nhọc chui vào cống họng khiến bản tính điên cuồng trong sâu thẳm trỗi dậy. Hai chân sau run run chống đỡ lực ép từ trên xuống, cổ nó lắc nguầy nguậy cho cái thòng lọng dồn tới sát mép tai, hàm răng sắc nhọn chớp thời cơ ngậm lấy, đâm sâu vào dây cáp.
Quái thú nhếch mép gầm gừ, liên tiếp giằng co với Vương Kiếm, do thòng lọng đã được giữ ở phần trên nên khúc cổ không còn bị siết như trước nữa.
Đầu ngã rẽ bên trái, mấy tầng chắn bằng thép được dựng lên cách ly khu vực trận chiến. Phía trên nóc nhà xung quanh chỗ đó, bảy, tám khẩu đại liên sáu nòng xoay sáng bóng lấp ló sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào. Mọi người quan sát tình huống trong căng thẳng, ai nấy đều đề cao cảnh giác chuẩn bị tinh thần xuất quân.
Tại ngã rẽ bên phải, Nguyễn Hải xách súng nhả đạn khắp nơi, bóng dáng con vượn thập thò trên nóc nhà di chuyển khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế rất nhiều. Đằng sau lưng thằng nhóc, Kiều Quán Hoa cũng muốn nổ não với kẻ địch, người cứ như ma quỷ thoắt ẩn, thoắt hiện kỳ dị vô cùng.
“Hèn gì xin cả bao đạn!” Kiều Quán Hoa nghẹn họng, Nguyễn Hải thay băng nhanh hơn ăn gỏi, quả nhiên tiền chùa có khác.
– Hiển thị hình anh và cả đối phương nữa. – Nguyễn Hải khẽ nói. Tuy vị trí kẻ địch hắn thấy rất rõ nhưng bản thân đang ở đâu lại thành ẩn số, phải xem tổng quát tất cả chứ thế này thì bó tay.
– Anh màu xanh lá cây, sếp Hoa vàng, còn đỏ là địch. – Ngô Trinh múa phím một lúc rồi trả lời.
Nguyễn Hải âm thầm mỉm cười hài lòng, mau lẹ chạy vài bước lấy đà nhảy lên dùng chân đạp cái gờ trên bờ tường nhẹ nhàng bật cao đáp xuống lan can tầng hai một ngôi nhà gần đó.
Ngã rẽ này người ta chỉ xây “nhà cấp bốn*” đủ để ở, nhưng đại đa số toàn một, hai lầu đổ bê tông làm sân thượng khá thoáng rộng. Thậm chí có năm, sáu nhà cao ngang nhau, sân thượng không có rào chắn tách riêng mà để trải dài trông cứ như cái sân rộng rất thú vị.
(*Cấp IV: Là nhà ở có tổng diện tích sàn dưới 1.000m2 hay có chiều cao bé hơn hoặc bằng 3 tầng [≤ 3 tầng].)
Xác định vị trí Người Vượn đang ở trên mái nhà mình đứng, Nguyễn Hải trèo tiếp lên tầng ba áp sát mục tiêu. Những làn gió lạnh thổi khiến thằng nhóc càng thêm tỉnh táo, mắt hắn liếc qua Kiều Quán Hoa thấy ông ấy vẫn đang chơi trốn tìm với gã kia thì tạm yên tâm, tay thay nhanh băng đạn chuẩn bị giải quyết kẻ địch.
Thân hình Nguyễn Hải lao vọt tới sân thượng liền kề, đồng thời giơ cao súng khai hỏa bắn xối xả vào mặt quái thú. Cơ thể con vượn khá cứng rắng, khẩu M4A1 cải tiến cũng không làm nó bị tổn thương mấy, cái đầu nòng nóng ran nhưng vẫn chưa hạ gục được mục tiêu lông lá. Nguyễn Hải dùng hết ba mươi viên thì mau chóng vứt súng, người nhoáng lên phóng thẳng vào đối phương.
Thằng nhóc đạp mạnh xuống sàn, nhảy cao hơn bốn mét hạ cánh đến sân thượng ngôi nhà ba tầng lúc trước. Con vượn gầm gừ vung hai nắm đấm đánh tới, cả người nó loang lỗ vết máu trông tởm kinh khủng.
Đôi bên mạnh mẽ va chạm như hai khối thép húc trúng nhau, Nguyễn Hải thở hồng hộc nhận thấy thân thể mình đem so sánh với Người Vượn thì kém quá nhiều, nếu tiếp tục e rằng không sớm thì muộn cũng phải thua. Tính toán sơ một lượt, thằng nhóc cười nhạt nắm tay tỏa sáng ánh xanh cộng thêm tốc độ gia tăng tối đa đấm hùng hục vào quái thú.
Âm thanh “ầm ầm” phát ra mỗi lúc một lớn, Nguyễn Hải lên gối, xuống trỏ chẳng khó khăn tí nào đã đánh con vượn gần chết. Thấy mọi chuyện êm đẹp, hắn nhờ Ngô Trinh kết nối với Kiều Quán Hoa rồi hỏi:
– Bắt sống hay giết?
– Nhanh vậy à? – Kiều Quán Hoa xấu hổ, trầm ngâm trả lời:
– Hỏi thử nó thuộc tổ chức nào và thêm chút ít thông tin về con chó quái thai kia, sau đó giết.
Nguyễn Hải không nói gì mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông vừa thu nhỏ lại thành hình người gần mình, cặp mắt hắn khẽ híp kèm theo cái lạnh thấu xương, hỏi:
– Chú thuộc tổ chức nào? Con chó kia là sao? Mà khoan, để anh tiếp sức cho.
Thằng nhóc nện một quyền như chày giã gạo khiến bắp chân Victor bẹp dí, nát bấy dán sát mặt sàn đau đớn tột cùng. Cơ thể gã đàn ông giật thót lên, vô thức gập thân lại ôm cái chân xui xẻo, đầu óc choáng váng xém xíu nữa ngất đi.
– AoG!? – Nguyễn Hải nhíu mày quan sát hình xăm đôi cánh sau lưng Victor, mau lẹ dở đầu hắn dậy nhưng chợt hoảng hốt.
Mắt, mũi, mồm và tai gã đàn ông trào máu đen ngòm, thân thể co giật liệc tục như bị động kinh chết ngay tức khắc. Trên tay Victor còn kẹp chặt chiếc răng màu vàng hôi thối, từ bên trong thứ ấy dòng dung dịch xanh biếc còn đọng lại vài giọt nhỏ tí ti, xem chừng thuốc độc được giấu ở đây, hắn nhân cơ hội cúi đầu ôm chân mà bẻ để tự sát.
Trái ngược hoàn cảnh chỗ này, Vương Kiếm đang dùng tay ôm cổ quái thú níu giữ không cho nó chuyển động. Người hắn vẫn như ban nãy, ít nói, hạn chế nhúc nhích nhưng sức lực dồn vào to lớn vô cùng, đủ để kìm hãm con chó trong một khoảng thời gian ngắn.
Thiết Hổ đã ba lần đánh rơi ống tiêm, lọ thuốc thứ tư cầm trên tay mà khiến tâm trạng buồn bực rất nhiều. Đợi hai tên đồng đội nắm nốt chân sau quái thú Thiết Hổ mới bẻ ống thủy tinh, sau khi chuẩn bị thuốc xong hắn hướng mủi kim đâm nhanh tới.
May mắn thay dòng dung dịch màu tím kia đã bơm vào cơ thể con chó, chỉ cần chờ vài phút cho thuốc phát huy tác dụng sẽ ổn.
Quái thú gầm rú đứt quãng, miệng nhỏ dãi không ngừng, đôi mắt đỏ ngàu long sòng sọc điên cuồng ngọ nguậy, cảnh tượng khá giống chọc tiết heo. “Xoẹt” Con chó ngoạm vào hông Vương Kiếm nhưng chỉ trúng phần áo, nó xé rách miếng vải này sau đó hất tung hai thằng giữ chân ra, chồm tới người thằng cha ôm cổ mình ban nãy.
Vương Kiếm dùng tay đỡ lấy cái mỏm dài ngoẳng đang táp đến, vẻ mặt nhăn nhó hoảng sợ cực kỳ. Mấy thành viên xung quanh mau chóng lôi kéo quái thú tránh xa đồng đội mình, Thiết Hổ bật cao cưỡi lên lưng nó tay bám chặt chiếc sừng nhấn xuống.
– Buông tay ra mau.
Thiết Hổ nghe tiếng nói của Vương Kiếm thoáng biểu hiện nghi ngờ, nhưng trời không cho hắn thời gian suy nghĩ, chiếc sừng bỗng tỏa ánh vàng, một luồng nhiệt nóng rực mau chóng bao phủ chỗ đó làm đôi bàn tay thằng thanh niên tỏa mùi thơm nức giống thịt nướng.
Miệng Thiết Hổ rên lớn, hai bàn tay dán sát chẳng tài nào rút ra được, ánh mắt tuyệt vọng đầy căm phẫn chứa đựng nỗi đau khổ lóe sáng rồi từ từ nhắm lại.
Trở về với Nguyễn Hải, thằng nhóc thay băng đạn mới rồi nhảy qua mấy ngôi nhà áp sát gã đàn ông quái dị.
Trái tim Albert đập loạn nhịp, cơ thể gã không mạnh mẽ như Victor để trực tiếp đối mặt với M4A1. Sau vài lượt rượt đuổi, người hắn dần dần thấm mệt, biết rằng đối phương có thiết bị hỗ trợ cho nên việc ẩn, núp là hành động hoàn toàn vô nghĩa.
Kiều Quán Hoa bắn xối xả chẳng thèm e dè nữa, con ngươi liếc sang màn hình khẽ cười mỉm. Kẻ địch thục mạng bổ trốn nhưng đời nào ông ta cho phép điều đó xảy ra, nhỏ giọng tâm sự cùng Nguyễn Hải bày trận tìm cách kết thúc chuyện này.
Albert đang chạy chợt sửng người vì tràng tiếng súng ở ngay phía trước truyền tới, thấy con đường đã bị chặn gã mau chóng quẹo qua hướng khác tìm kiếm lối thoát.
Nguyễn Hải đứng chờ đã lâu, mắt thấy đối phương đến gần, tay hắn siết cò bắn ào ạt từ đầu xuống chân tặng nguyên băng đạn cho thằng đàn ông kèm theo lời chúc đi thanh thản.
– Gừ… – Con chó rên rỉ cả cơ thể tê liệt không cử động nổi, đôi mắt to lớn trợn trừng vẫn điên cuồng khó tả.
Vương Kiếm nhờ Cảnh sát giúp đỡ đưa Thiết Hổ tới bệnh viện chữa trị, đồng thời chỉ huy mấy thành viên khác dùng dây trói buộc quái thú ngược lên trời qua một thanh kim loại lớn sau đó gọi xe chuyên dụng chuyển đi. Hắn cũng không quên rọ mõm nó, kèm theo ống đồng che chắn chiếc sừng kỳ dị kia tránh trường hợp gây nguy hiểm cho mọi người.
Sự việc êm đẹp kết thúc, con chó sau khi dùng sừng làm ngất Thiết Hổ thì cũng là thời điểm thuốc gây mê phát huy tác dụng, vì thế cái mạng nhỏ nhoi còn giữ lại được. Về phần Nguyễn Hải cùng Kiều Quán Hoa, tiện tay vứt xác của hai gã nọ xuống đường rồi ngồi chờ đợi mấy thằng lính lác tới di dời.
– Có biết vì sao ta phải giết họ không?
– Không. – Nguyễn Hải chẳng quan tâm nhiều, giọng bình thản trả lời.
Kiều Quán Hoa rút gói thuốc mời Nguyễn Hải, sau đó tự thưởng cho mình một điếu, khẽ rít hai hơi dài:
– Hút đi, mấy nhà chính trị tài ba đa số đều nghiện thứ này cả. – Người đàn ông cười nhạt, khẽ liếc qua thi thể dưới đất, nói:
– Mà cậu cũng đừng nên biết làm gì, Hồng Kông vẫn mãi là khu tự trị ít nhất cho đến “ba mươi năm*” nữa.
(*Tuyên bố chung Trung – Anh và Luật Cơ bản của Hồng Kông quy định rằng Hồng Kông được hưởng một quy chế tự trị cao cho đến ít nhất là năm 2047 – 2050 sau khi chuyển giao chủ quyền.)
– Ý ông là mấy kẻ này nếu bắt sống được sẽ do đám người vừa nãy quản lí, chứ không phải Cảnh sát Hồng Kông? – Nguyễn Hải nhớ lại thái độ của Lý Dục Tài lờ mờ hiểu ra vấn đề.
– Dù có chết cũng vậy. – Kiều Quán Hoa đứng dậy vứt điếu thuốc, dùng mũi giày chà sát vài cái, vẫy tay hướng về đầu ngõ gọi:
– Chỗ này.
Một đám gồm chục thành viên nam, nữ lộn xộn bước đến gần, bốn gã to cao mau chóng nhận lệnh cấp trên lấy hai bao tải đựng xác sau đó chất lên giá đỡ khiêng đi. Nguyễn Hải định ôm Lộ Lộ vào lòng nhưng bị người đẹp tránh xa, quả thật cơ thể hắn đang bốc mùi máu tanh nồng nặc chẳng khác nào đao phủ từ pháp trường trở về.
Chào tạm biệt Kiều Quán Hoa, bọn họ bắt đầu rời khỏi nơi đây quay về nhà Lộ Lộ tại căn hộ rách nát hôm bữa. Trên đường đi Nguyễn Hải có hỏi thăm thông tin đồ đạc của mình quan trọng nhất là viên ngọc màu xanh hôm nọ lấy được, may mắn thay cô nàng đã cất giữ kín đáo giùm hắn sau khi thấy giá trị vật tương tự thế này ở lễ mừng thọ Đường Thiên Phong.
Thằng nhóc biểu diễn khả năng lái xe điên cuồng sau hai tuần vắng bóng, tay đua rồ ga lao vun vút giữa phố xá đông đúc trật ních người qua lại. Nguyễn Hải nhàn nhã đạp phanh gấp, âm thanh chà sát khiến ôtô trượt ngang rồi tiếp tục phóng xuống tầng hầm khu trung cư.
– Tao giết mày…ầm, ầm…ầm.
Một cô gái xách thanh gỗ tròn đập vào cửa xe, đồng thời chửi bới quá trời khiến Nguyễn Hải ngồi bên trong hoảng hốt rúc đầu vào lòng Lộ Lộ tìm chỗ trốn. Người đẹp há hốc mồm quan sát tình huống, bà chị bên ngoài vẫn làm việc như đánh trống gọi hồn còn thằng nhóc thì đang bận bịu cởi nút chiếc áo khoác trông khá tự nhiên.
– Chát. – Tay Lộ Lộ dứt khoát vả ngay mồm Nguyễn Hải, ánh mắt chán nản liếc xéo một cái rồi từ từ mở cửa chào hỏi người lạ mặt kia.
– Chào chị, không biết lí do vì sao chị đập xe tôi?
“Gần tới nơi!” Nguyễn Hải lầm bầm trong miệng, bản thân bắt gặp hai ngọn núi hùng vĩ đỉnh cao vun vút, nếu trốn tại đó thì đúng là tuyệt vời. “Quân tử không đặt mình ở nơi nguy hiểm” từ nhỏ hắn đã được học câu này nhưng vì bố mẹ, vì hòa bình thế giới… thằng nhóc nguyện hy sinh tất cả.
– Quên nhau nhanh thế!? – Tôn Lệ cởi mũ, kê thanh gỗ lên vai, bộ dạng ngông ngênh tiến tới đối diện Lộ Lộ, nói:
– Tưởng cảnh sát mà to à? Con này tuy chưa chém ai nhưng đánh người cũng thử qua vài lần…
– “Cưng là? Là cưng?” đây sao? – Nguyễn Hải gập thân tựa ngực xuống xe, tay chống cằm quan sát cô nàng nhân viên bán điện thoại kiêm chạy bàn quán mì đầy nghi ngờ. Người đẹp chân dài khi xưa thùy mị, nết na cỡ nào thì bây giờ lụi tàn, điêu ngoa cỡ đó, mất hết hình tượng trong trái tim thằng nhóc khiến hắn thương tiếc quá trời.
– Mẹ mày chết với chị.
– Ây, chơi thật hả? – Nguyễn Hải ngập tràn cảm xúc, vội vàng thụt cổ tránh né thanh gỗ đang bổ vào đầu. “Ầm” âm thanh va chạm phát ra đồng thời vài đường xước hiện rõ trên lớp sơn chỗ hắn vừa dựa dẫm, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, lòng than trách số phận nghiệt ngã: “Hồng nào mà chẳng có gai?”.
– Tưởng mày đánh nhau giỏi lắm mà? Chị xem thử mày làm gì được chị? – Tôn Lệ xắn tay áo, liên tục quơ trái, đập phải nhưng thằng thanh niên đều tránh thoát, nàng buồn bực chống nạnh chửi tiếp:
– Mày không phải đàn ông!
– Chị hơi quá rồi đấy. – Lộ Lộ bình tĩnh, nói:
– Tôi biết vì sao chị ở đây, và hiểu lí do chị xử sự như vậy nhưng điều gì cũng có giới hạn của nó, đừng để mọi chuyện rối thêm sẽ gây bất lợi cho chị mà thôi.
– Im đi, việc ấy là chuyện giữa gia đình tôi với hắn. – Tôn Lệ nhếch mép khinh thường, phán:
– Đừng có lên mặt dạy đời.
– Chị nên suy nghĩ trước khi nói. – Lộ Lộ lắc đầu giải thích:
– Tuy anh ta sai nhưng chị công nhận với tôi rằng ba bên đều có lỗi không? Nếu như chúng tôi không can thiệp vào e rằng hậu quả sẽ chẳng nhỏ như vậy, tình huống trước đó ra sao tôi và chị đều rõ, mong chị hãy bình tĩnh xem xét vấn đề!
– Đáng buồn cười. Nó ném cha tôi tới chỗ nguy hiểm chưa kể tới việc sức lực tác động lên cơ thể ông rất lớn chỉ riêng va chạm, tạo cơ hội cho Lý Nguyên Hạo ra tay là đủ chém ngàn nhát rồi. – Tôn Lệ giận quá hóa cười, tay run run chỉ mặt Nguyễn Hải, đáp trả:
– Nó mà là người à? Cô muốn nói tới hậu quả? Tình trạng cha tôi bây giờ sung sướng không? Cô trả lời tôi xem, trả lời xem!
Tôn Lệ phát biểu xong hai mắt rưng rưng khóc, nàng cầm vũ khí xông tới đập túi bụi vào người thằng nhóc.
Lộ Lộ đang định nói nhưng sợ đả kích tâm trạng đối phương nên cắn răng im lặng nhìn sang theo dõi diễn biến. Về phần Nguyễn Hải, đầu óc hắn rối tung, rối mù chẳng hiểu gì mấy, tuy lờ mờ biết lí do nhưng bản thân thấy quá đỗi bình thường làm sao gây xích mích cỡ này cho được.
– Dừng. – Thằng nhóc tiện tay tóm chặt thanh gỗ, buồn bực hỏi:
– Có nhất thiết phải tuyệt tình thế không?
– Dám láo với chị. – Tôn Lệ buông vũ khí, mạnh mẽ bóp cổ thằng thanh niên nhưng chẳng có tác dụng, nàng ngó xuống dưới, đầu gối thúc mạnh nhằm vào vị trí đặc chưng của đàn ông.
– Ực. – Nguyễn Hải đắng họng, vội vàng cản đòn tấn công cực kỳ nguy hiển kia, đồng thời đá nhẹ chân trụ đối phương làm ả ngã nhào, cặp mông chạm đất nhức nhối vô cùng.
– Huhu… – Hành động ngay sau đó của Tôn Lệ khiến thằng nhóc mở mang kiến thức, tiếng khóc rên rỉ kèm theo thân hình rũ rượi, mái tóc lòa xòa đang úp trên đôi bàn tay nhỏ nhắn giấu kín trong lòng, nghẹn ngào khó tả tạo cho người nhìn sự đồng cảm khôn siết.
– Ngoan, anh thương.
– Mày cút đi. – Chân Dài hất tay thằng nhóc ra, quát:
– Chị cần mày thương sao? Mày thương mà nỡ làm thế với cha chị à? Đầu óc mày toàn bã đậu, cố mua tí óc heo về đắp vào để tăng chút IQ nhé!
– …
– Mày biết không, một con chó trung bình có thể hiểu 165 từ, đếm được tới 5 và tìm ra lỗi trong các phép tính số học đơn giản. Về trí tuệ, chúng tương đương với một đứa trẻ khoảng hai tuổi. Còn mày, chị không so sánh mày với chó, vì căn bản mày chẳng bằng đứa trẻ hai tuổi.
– …
– Mày vẫn chưa hiểu cái độ ngu của mình sao? Vậy nhé, chị ví dụ cho mày nghe, con bọ hung hành động…
Tôn Lệ tạm hoãn màn diễn thuyết do đôi môi của thằng nhóc chặn kín bít miệng nàng lại, ánh mắt trợn trừng cộng thêm một dòng điện chạy dọc sống lưng làm tê liệt bộ não. Cảm giác thật khó nói thành lời, nó thổn thức, có tiếc nuối thoáng chốc đã trôi qua nhưng cô gái vẫn chưa hoàn hồn, nhịp tim, hô hấp tăng cao ngập tràn hồi hộp.
Nguyễn Hải khá hài lòng với biểu hiện đặc sắc này, hắn chẳng thích ví mình với con bọ hung làm gì, thôi đành xan lấp nguồn cảm xúc yêu thích động vật, côn trùng của đối phương. Về phần Lộ Lộ, chỉ có thể hình dung…chua và cay!
– Mày chết đi. – Tôn Lệ bừng tỉnh, thanh dao sắc bén bỗng xuất hiện trên tay nàng, không chút đắn đo đâm mạnh hướng mủi nhọn ngay ngực thằng thanh niên.
– Hự. – Nguyễn Hải chụp lưỡi dao, toàn thân run rẩy chỉ mặt Chân Dài, ngáp ngáp vài cái rồi ngã ngữa ra đất “chết” ngay tại chỗ.
Lộ Lộ khinh thường trò hề của thằng nhóc, lưỡi dao dài có năm phân bàn tay Nguyễn Hải cũng đủ nắm trọn rồi, làm gì còn dư chút nào để xuyên vào da thịt cơ chứ. Thế nhưng Tôn Lệ đâu biết chuyện đó, cô chăm chăm quan sát từng vết máu dính trên quần áo đối phương, nó thật nhiều ngập tràn màu đỏ trên lớp vải trắng. “Mình giết người?” Cô run rẩy lết lùi tránh xa cái xác, đầu óc bấn loạn lấp lóe hình bóng nói nói, cười cười của người ấy… thật kinh khủng.
– Cô đã bị bắt. – Nét mặt Lộ Lộ không chút biểu cảm lạnh tanh rút còng số tám xông tới:
– Cô có quyền giữ im lặng.
– Tôi…tôi… – Nước mắt Tôn Lệ chảy dài, miệng đớp đớp không khí nấc lên nghẹn ngào sau đó ngất xỉu.
Mặt trời lấp ló đằng sau ngọn dừa, từng luồng hơi thở của tia nắng tỏa ra dần dần xua tan những giọt sương đêm lạnh giá. Không khí trong lành, mấy áng mây trắng gợn bay giữa bầu trời xanh báo hiệu một ngày tuyệt đẹp nếu dành để đi chơi. Mùa xuân đã về.
Nguyễn Hải ngáp dài thức giấc, thân thể bật dậy vặn vẹo vài lượt cho giãn gân cốt rồi khẽ than. Lộ Lộ nhốt hắn vào gian phòng trật hẹp, đồng thời chỉ mặt cảnh cáo, làm đủ mọi cách uy hiếp tính mạng nếu như thằng nhóc lén lút dở trò bậy bạ trong lúc nàng ngủ. Ngậm ngùi gõ cửa, Nguyễn Hải biết ngoài kia đang có ít nhất ba loại khóa khác nhau trang trí bắt mắt, tuy âm mưu và thủ đoạn bản thân tự nhận không kém ai, thế nhưng lần này đành phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói chỉ vì một người điên lên cơn vật vã.
Cú sốc giết người trôi qua, Tôn Lệ ngất khoảng ba mươi phút rồi tỉnh lại, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mới chấp nhận nổi thực trạng thằng thanh niên còn sống. Màn chiến tranh kéo dài gần tới sáng tái diễn trong nhà Lộ Lộ, nàng cố gắng thuyết phục kèm theo bảo đảm sẽ chữa khỏi cho cha Tôn Lệ đồng thời cách ly thằng nhóc thế nên cuộc chơi tạm thời ngừng bấm máy.
– Kịch. – Cánh cửa gỗ dần dần hé mở làm lộ ra khuôn mặt, đầu tóc rối bời đầy mệt mỏi của Lộ Lộ. Bộ dạng ngái ngủ trông sexy kinh khủng, nàng liêu xiêu quay về phòng tiếp tục nằm xuống giường tìm kiếm giấc mơ.
– Đừng đánh thức chị ta. – Lộ Lộ dụi dụi con mắt trình bày:
– Cả đêm chị ta không ngủ rồi, vừa mới thiếp đi không lâu. Báo hại tôi cũng vậy.
Nói xong người đẹp cũng lâm vào tình trạng mê man, hơi thở đều đều truyền đến xem chừng đã gặp Hằng Nga tại cung trăng. Nguyễn Hải ngập tràn cảm xúc, hắn chợt nhận ra rằng vị trí bản thân đứng thuộc “khu căn cứ nghiêm ngặt”…cũng chẳng biết đối phương có bị mộng du hay không mà dẫn mình vào đây? Ngẫm nghĩ đôi chút, thằng nhóc luồn lách nằm giữa hai khúc thịt mềm, gia nhập biệt đội tìm kiếm giấc mơ buổi sáng.
Đầu năm 2017 theo lịch âm, mấy con phố ở Hồng Kông đa phần vẫn giữ truyền thống tốt đẹp đón tết của người dân Trung Quốc. Những khách du lịch đổ về đây cùng thưởng thức mùa xuân trên đảo khá đông, đủ để khuấy động bầu không khí vốn đã nhộn nhịp, sẵn sàng bùng nổ trước mọi tình huống.
Trong khu trung cư rách nát, Nguyễn Hải thức giấc lần hai sau bốn tiếng triều miên ngủ lại. Chiếc kim đồng hồ khẽ nhúc nhích đè lên số mười hai báo hiệu thời gian bước sang buổi trưa, hắn khẽ cảm nhận mấy khúc thịt riêng rẽ áp sát hai bên người đầy hưởng thụ.
– Chát. – Nguyễn Hải đang cởi nút áo thì lại ăn tát, vẫn vậy người xuất đòn là Lộ Lộ, nàng hung hăng lườm thằng nhóc rồi rời khỏi giường kèm lời cảnh cáo:
– Sao anh không làm thế với cô ta kìa? Hôm qua hôn nhau tình cảm lắm mà, lần sau đừng bao giờ đụng vào tôi.
– Điều đó chứng tỏ anh quan tâm cưng nhất. – Nguyễn Hải buồn thiu, đáp:
– Còn ả, nếu cưng thích anh sẽ “làm” luôn và…
– Chát. – Tôn Lệ vung tay vả mồm thằng thanh niên, nhếch mép khinh thường quát:
– Mày cởi của ai? Chị à? Cút, nhanh lên cùng chị tới bệnh viện, nếu không… hừ hừ.
– Mới sáng! – Nguyễn Hải lầm bầm trong miệng, hắn chẳng thể hiểu nổi hai người này tại sao cùng lúc tỉnh dậy, hơn nữa “gài” kèo khiến bản thân ăn đòn oan uổng.
– Okie, anh đi.
***
– Bệnh viện Songziniao hôm trước anh nằm đó!
– Biết rồi!
Nguyễn Hải trút giận xuống chiếc xe cùng những người xung quanh, lâu lâu hắn rồ ga vượt lên sau đó đạp thắng khiến tắc đường chơi, thậm chí vài tên không kịp trở tay gây tai nạn giao thông quá trời luôn. Lộ Lộ nhận điện thoại chỉ trích, khuyên can nhiều tới nổi phải nói chuyện bằng cả tháng dùng từ trước kia, quả thật ai ai cũng đều căm ghét, chửi rủa thằng tài xế ngu xi.
– Tới nơi.
– Tốt lắm, bữa nào nhớ dạy chị. – Tôn Lệ đang chán đời, thấy điều thằng thanh niên làm khá hợp tâm trạng bản thân, cô quên mất mối thù hại cha khẽ vỗ vai khen thưởng.
– Cưng có tin anh cởi đồ cưng ra ngay tại đây không?
– Mày hù chị à? – Chân Dài ưỡn bộ ngực của mình thách thức.
– Ngon, kẻ dám xưng chị với anh còn chưa đẻ đâu cưng ạ! – Nguyễn Hải bấm nút gập ghế, do xe không phải loại mui trần cho nên hành động bị giảm tốc độ rất nhiều, nhưng cũng vì thế mà nét tinh tế được gia tăng tối đa.
Nguyễn Hải nắm chặt cổ tay Tôn Lệ, đồng thời hai bắp đùi ghì chân cô gái, mạnh mẽ xé chiếc áo như một con mãnh thú săn mồi. Mặc kệ tiếng thét, kêu gào từ phía Chân Dài lẫn người đẹp, thằng nhóc điên cuồng hãm hiếm trắng trợn giữa ban ngày.
Tầng hầm bãi đỗ xe bệnh viện, Lộ Lộ rút súng ấn sát vào đầu thằng nhóc quát:
– Ngừng lại, nếu không tôi bắn.
– Hừ. Caracal F nặng 750g, chiều dài súng 178mm, nòng 104mm, rộng 28mm…đạn 9x19mm. À quên, năm sản xuất 2006 do Wilhelm Bubits thiết kế. – Nguyễn Hải liếc mắt trả lời:
– Thứ đó vô dụng, chẳng thể làm tổn thương anh.
– Anh… – Nước mắt Lộ Lộ chảy dài, tay nàng run rẩy miệng nói không thành lời. “Thế mà trước đây mình còn lo lắng cho hắn!” Nàng quẹt lệ, nghẹn ngào than:
– Được, vậy anh thử xem đầu anh cứng hay đạn đồng lợi hại.
– Bùm. – Âm thanh chói tai trong khoảng không gian trật hẹp ầm vang, ôtô xịn có ưu điểm cách âm rất tốt nhưng trong trường hợp này đành phải xem xét lại. Nguyễn Hải giật mình, bên trái thái dương hắn bị lún sâu vào gần nửa phân, một cục kim loại hình trụ ẩn hiện dính trên da trông khá thú vị. Dòng máu đỏ tươi khẽ trào rơi rớt xuống sàn xe, thằng nhóc gỡ viên đạn rồi nhìn người bắn mình bằng ánh mắt khác lạ.
– Dám láo với anh à?
Nguyễn Hải tinh trùng tràn não, tiếp tục hành động xé áo cả hai cô gái cùng lúc. Lộ Lộ thấy dòng máu chảy ra tâm trạng có đôi chút không nỡ, nàng cắn răng ngồi xuống ghế thả lỏng cơ thể cam chịu dày vò.
“Quả nhiên của cưng này to hơn!” Thằng nhóc ngồi xoa nắn, đo kích cỡ tỉ mỉ, nếu ý định ban đầu chỉ muốn hù dọa, so sánh vòng một thì bây giờ chính bản thân cũng chẳng biết có nên tha cho con mồi tươi mát trước mặt không.
– Mày giết chị đi. – Tôn Lệ mệt mỏi, bù lu bù loa hét.
– Cả tôi nữa. – Lộ Lộ cũng ngừng khóc, kiêm quyết nói.
– Ừ. – Nguyễn Hải hết hứng thú, nhàn nhạt trả lời:
– Đi, vào chữa cho thằng cha kia rồi chúng ta tiếp tục.
– Chị biết mày ứ phải đàn ông mà.
– Thử nữa không? – Nguyễn Hải luồn tay xuống cạp quần, hỏi thách thức.
– A…chị xin lỗi mày. Chị lỡ lời. – Tôn Lệ lúc này mới thật sự tin thằng thanh niên bỏ qua cho mình, mau lẹ cởi luôn chiếc áo sơ mi bị xé mặc mỗi áo khoác kéo tới tận cổ rời khỏi xe.
Hành động của Lộ Lộ y chang không khác chút nào, nàng trầm mặc im lặng bước theo Tôn Lệ. Còn Nguyễn Hải mạnh mẽ ôm hai người đẹp đi giữa đường ngông nghênh vô lối, chẳng ai dám phản kháng, nhất là Lộ Lộ cứ như hồn vía bay biến mất rồi vậy.
– Anh là quái vật à? – Tôn Lệ bị ép buộc gọi anh, cô cũng thấy hợp lý, người mà súng bắn không chết một chữ “anh” có khi còn hơi thiếu muối ấy chứ.
– Im đi.
Tôn Kế Hải bị máu tụ dưới màng cứng hình thành vỏ bao, may mắn không có chèn ép mô não cho nên đang trong thời gian theo dõi. Tổn thương này chẳng đáng lo ngại thế mà Tôn Lệ cứ nhặng cả lên bắt thằng nhóc chịu trách nhiệm, gặp phải bác sĩ chuyên ngành “gái học” thì đúng là quá chuẩn rồi.
– Né. – Nguyễn Hải gạt người phụ nữ ngồi gần giường, hai mắt lừ lừ phán:
– Đừng cản bác sĩ làm việc, miễn phỏng vấn.
Bà San mẹ của Tôn Lệ ngơ ngác chưa hiểu vấn đề, may mắn cô con gái tới giới thiệu qua loa về “bác sĩ Hải”, đại khái rất giỏi và nhiều hiểu biết. Nguyễn Hải vạch mắt, móc mồm…xem xét tình huống bệnh nhân, tay hắn áp lên trán một luồng năng lượng tràn vào thăm dò bộ não.
– Phim MRI đâu?
– Dạ đây thưa anh. – Bà San nghi ngờ Nguyễn Hải, nhưng dưới sự khuyên nhủ của con mình cuối cùng cũng tin tưởng đi lấy. Đầu mỗi giường bệnh đều có một hộp hồ sơ, giấy tờ liên quan đến khám và điều trị bình thường bác sĩ đều tự tay lấy thế mà thằng thanh niên này lại ra lệnh…kỳ quái.
– Đúng là chỗ này mà. – Nguyễn Hải tự sướng phát, tay rút kim tiêm đang đâm vào ven truyền dịch mạnh mẽ xuyên qua lớp da đầu trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
– Anh/bác sĩ làm gì đó?
– Nín. – Nguyễn Hải chỉ mặt cảnh cáo:
– Im lặng là vàng.
Dung dịch trong ống truyền dần dần thấm đẫm màu đỏ rồi lan tràn tới chiếc bình treo trên cao, thật khó hiểu về sự chảy ngược trái với định luật vạn vật hấp dẫn của Niu-tơn.
– Xong. – Thằng nhóc rút kim dừng động tác hút máu, nhìn người phụ nữ lớn tuổi hỏi:
– Bà có mấy đứa con gái?
– Một. – Bà San nhăn mặt trả lời.
“May cho bà, nếu có hai đứa con gái cũng chỉ có một thằng con rễ thôi.” Nguyễn Hải đánh giá cao nhan sắc người này, đã gần sáu mươi mà còn cuốn hút thế.
– Cha tôi sao rồi? – Tôn Lệ gấp gáp hỏi.
– Ra viện luôn và ngay.