[Việt Nam] Bí Mật Biển Đông - Chương 18: Loạn Giáo
– Cô có sao không?
– Ừ, vẫn còn sống. – Tiếng thở dài nặng nề, đan xen sự hoảng hốt đáp trả.
– Kẻ này là ai được nhỉ? – Gã đàn ông dùng hai đầu ngón tay gõ xuống bàn, ánh mắt nhìn người phụ nữ đối diện khó hiểu.
– Chắc họ muốn giết tôi thôi, đừng nên bận tâm nhiều. – Kim Hye Won cầm lược chải mái tóc dài, khuôn mặt trắng hồng hiện rõ dưới ánh đèn trông quyến rũ vô cùng.
– Hai thằng Hùng đi chơi rồi. – Lâm Mạnh mập mờ phát biểu.
Kim Hye Won ngẩn ngơ, hỏi:
– Là sao?
– Thì…nơi đây chỉ còn đôi ta chứ gì nữa.
Lâm Mạnh nói xong từ từ nhích người áp sát Kim Hye Won, gã ôm sầm lấy như một con dã thú bắt gặp miếng mồi ngon đang nhởn nhơ trước mặt. Ả phụ nữ giãy giũa cự tuyệt nhưng cảm nhận bàn tay xộc thẳng vào tà áo thoáng chốc nỗi sợ hãi thay thế bằng dục vọng, cả hai quấn lấy nhau trao tặng nụ hôn dài trên đôi môi thắm thiết.
– Cửa kìa! – Kim Hye Won cố sức đẩy Lâm Mạnh ra, một rạng mây đỏ bao trùm nét mặt, hờn dỗi trách móc.
Đứng tại sân thượng khách sạn phía Đông đảo Lantau, Nguyễn Hải dõi mắt quan sát khu nhà cách đây khoảng hai cây số. Ở dưới tầng tám đang ồn ào bởi tiếng còi Cảnh sát và người dân, một vụ đấu súng đẫm máu vừa mới chấm dứt còn vương lại dư chấn của âm thanh kêu gào thảm thiết.
– Đi đi chứ ngồi đó làm gì? – Thằng nhóc thấy không có ai trả lời bèn tiếp tục:
– Trên đấy gió mát không?
Hình bóng mặc đồ đen tuột xuống từ nóc chảo ăng-ten, cơ thể cao ráo che chắn kín mít, cắn răng cùng gằn giọng đáp khiến người nghe chẳng phân biệt được đây là nam hay nữ:
– Mày muốn sao?
– Chú biến nhanh. – Nguyễn Hải không thèm quay đầu, nhàn nhạt nói.
– Hừ. – Âm thanh lạnh buốt phát ra, bóng đen thoăn thoắt rút thanh đao ngắn nhằm thằng nhóc đâm tới, tốc độ xuất đòn và di chuyển cực nhanh, thoáng chốc đã áp sát mục tiêu rồi.
Nguyễn Hải rùng mình, mau lẹ xoay người duỗi tay chờ đợi. Cảm nhận vũ khí sắc nhọn của đối phương đâm ngay ngực, hắn vội vàng thò ba đầu ngón tay giống chiếc kìm sắt kẹp cổ kẻ địch hơi nâng lên.
– Choang. – Bóng đen nghe âm thanh khác lạ bỗng hoảng hốt, thanh đao va chạm trúng thứ gì đó cứng hơn thép, mặc cho dùng sức thế nào cũng không xuyên qua được.
“Khả năng đặc biệt?” Người ấy buông vũ khí, một tay giữ chặt cuống họng mình, tay kia thò xuống hông tìm kiếm khẩu súng.
Nguyễn Hải trợn mắt quan sát diễn biến, cơ thể kẻ địch chợt thay đổi đột ngột, bàn tay tưởng chừng đi tìm vũ khí hóa thành chưởng chạm mạnh vào ngực hắn cái “rầm”. Đôi chân lùi liên tục gần năm bước mới trụ vững, cách vị trí thằng nhóc không xa, một cô gái ăn mặc sexy đang hằn học tức giận, bộ đồ kín đáo hơn bikini đôi chút thuộc dạng “đặc thù” mát mẻ kinh khủng.
Nguyễn Hải thầm chửi bản thân, sự đề phòng hiện rõ trong con ngươi đề cao cảnh giác. Cơ thể lẫn năng lượng đều là “khả năng đặc biệt?”, hắn sợ hãi không dám tin vào điều ấy, thể loại này…còn từ nào tả nỗi?
Chưa hết ngạc nhiên, Nguyễn Hải xém nữa té xỉu, luồng năng lượng đánh vào mình thuộc tính “Phong”, không màu sắc y chang diễn viên tuồng đội mũ chóp nhọn tại bữa tiệc mừng thọ Đường Thiên Phong hôm bữa. E rằng cô nàng đấm từ xa bản thân cũng đủ chết rồi, nghĩ tới đây thằng nhóc mau lẹ giải hòa:
– Đủ chưa, đi đi chứ, coi như anh và cưng chưa từng chạm mặt.
– Điều này không thể. – Sexy cười lạnh, vung tay đánh vào không khí.
Nguyễn Hải tức giận, “tưởng lợi dụng “gió” ngoài trời mà anh sợ à?”, chân hắn đạp mạnh khẽ nghiêng người tránh thoát đòn tấn công cùng đối phương so găng.
– Ầm…
– Mẹ, hóa ra cưng bị thương. – Nguyễn Hải liếc mắt mừng rỡ, song quyền đấm về bên phải nhằm cánh tay trái đang rỉ máu kia.
Cơ thể Sexy ngày càng quyến rũ, thằng nhóc thoáng say nắng bởi vẻ đẹp ấy, chẳng biết “khả năng đặc biệt” biến thành loài vật gì mà mê người đến vậy.
– Bịch, bịch, bịch… – Tiếng bước chân dồn dập hướng tới nơi đây, cả hai đình chỉ động tác nghe ngóng tình hình. Sexy quơ đống quần áo đen rách phía dưới, cũng kỳ lạ cơ thể cô ta vẫn như cũ chẳng lớn thêm phân nào mà có thể phá nát bộ đồ ấy, sau đó biến mất trên trụ ăng-ten lúc trước.
– Chào anh, không biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì?
– Tập thể dục. – Nguyễn Hải nhìn gã Cảnh sát, nhàn nhạt nói:
– Có cần kiểm tra giấy tờ nữa không?
– À, điều này thì khỏi. – Tên Cảnh sát cười xin lỗi, ánh mắt nghi ngờ quan sát xung quanh.
Ngay sau vụ ám sát Kim Hye Won, tên thanh niên mới vào tòa nhà và cũng chính gã kiểm tra giấy tờ hắn, khách sạn bị phong tỏa khoảng chừng gần một giờ đồng hồ mà vẫn chưa tìm ra hung thủ nên Cảnh sát đành mở lối cho người dân tiếp tục làm ăn. Mấy thành viên khác chia nhau lần mò, hỏi thăm chút manh mối hy vọng gặp may nhưng cuối cùng đều chán nản thu quân, gã Cảnh sát còn xót lại đây đang định rút về thì bỗng nghe tiếng động lạ trên sân thượng truyền tới liền vội vàng lao đến xem xét. Tại chỗ này gã ta bắt gặp tên thanh niên lúc trước, tuy nghi ngờ lắm nhưng chứng cứ không đủ…khẽ thở dài bỏ đi.
– Cưng là sát thủ à? – Nguyễn Hải chăm chăm quan sát cột ăng-ten hỏi.
– Dù sao tao cũng cảm ơn mày. – Sexy nhảy xuống đứng đối diện thằng nhóc, đáp.
– Câu hỏi với câu trả lời liên quan quái gì tới nhau! – Nguyễn Hải lầm bầm khó chịu:
– Đi được chưa?
– Kệ tao. – Sexy xé miếng vải băng bó vết thương, ánh mắt cảnh giác chú ý cử động của tên thanh niên.
– Ừ. – Nguyễn Hải chép chép miệng thầm nghĩ: “Ít nhất không phải một mình bản thân muốn giết Kim Hye Won!”, tuy biết rõ tất cả nhưng hắn chẳng quan tâm quá nhiều, cùng kẻ thù chắc gì đã là bạn.
– Anh đi ngủ! – Thằng nhóc chào từ biệt quay về căn phòng mới thuê, người hắn thấm đẫm nước mưa cùng mồ hôi ngứa ngáy vô cùng.
– Sao rồi? – Cô gái ngoảnh mặt nhìn tên thanh niên rời đi, khẽ nói một câu.
– Bà ta đang ở nhà Lâm gia cách đây khoảng hai cây số. – Từ trong tai nghe vang lên giọng người đàn ông khản đặc nhắc nhở:
– Đã an toàn, có thể xuống dưới.
Cô gái không nói năng gì, thân hình men theo lối cầu thang thận trọng di chuyển. Đến trước căn phòng tầng dưới, nàng áp tai lên cửa nghe ngóng, sau đó dùng một cọng sát mảnh giấu ở đế giày chọc ngoáy ổ khóa.
– Kịch. – Sexy lách mình bước vào, âm thanh nước chảy phía nhà tắm truyền ra khiến tâm thần cảnh giác, mắt đảo quanh phát hiện chiếc túi xách lớn mở rộng hé lộ đồ vật ẩn chứa trong đó. Cô ta tự tiện lục lọi lấy bộ đồ hợp với mình, mau chóng mặc vào người rồi nhẹ nhàng rời khỏi, những việc vừa làm chưa đầy năm phút đúng là “siêu trộm”.
Khổ thân vị khách mất quần áo, cô ta vừa nhận chìa khóa phòng liền đi tắm rửa sau gần tám giờ đồng hồ vi vu trên máy bay, chỉ kịp lấy khăn bông rồi lao vào tìm nước nhưng ai ngờ bên ngoài vừa có trộm ghé thăm. Cũng chẳng biết là may mắn hay xui xẻo, lỡ như gặp phải tên trộm…e rằng tính mạng khó mà bảo toàn.
Mái tóc đang búi cao của Sexy được xõa ra, nàng dùng cái mặt nạ da buộc chúng lại mấy việc này đều làm trong lúc di chuyển chưa từng ngừng nghỉ. Nhan sắc Sexy tương đối ổn, tuy không quá mức nổi trội nhưng ẩn chứa sự quyến rũ lạ lùng, chỉ riêng thân hình nóng bỏng cũng đủ giết chết đàn ông rồi chứ đừng kể thêm giọng nói hơi khàn càng khiến dục tính sôi trào.
– Chị Thy!
Sexy gật đầu chào cô gái vừa gọi mình, mau lẹ nhận chiếc túi nilon cởi bỏ đôi giày thay bằng guốc cao mang vô chân, hai người xong việc tiếp tục đi xuống dưới.
Khi bước ngang qua cánh cửa sổ, Thy tiện tay vứt đôi giày cũ rồi cùng bạn mình nhằm hướng cầu thang máy chờ đợi. Bọn họ cười cười, nói nói, thoáng chốc đã tới căn phòng tầng chín liền đi vào, bên trong đang có hai người đàn ông cùng một phụ nữ trung niên ngồi trước máy tính bàn tán gì đó.
– Kiểm tra giùm tôi. – Thy ném cái ví về phía bọn họ, tự rót cho mình ly nước tu ừng ực.
– Bút dạ, kem, phấn…dụng cụ trang điểm, điện thoại, tai nghe và một máy mp3. – Gã đàn ông đeo kính thống kê đồ vật, nhăn mặt nói:
– Hết rồi.
– Điện thoại với máy mp3 đặc biệt chú ý, còn mấy thứ kia gỡ từng chi tiết xem thử có xót gì không. – Thy bỏ lại một câu sau đó tiến vào phòng tắm.
Khoảng mười lăm phút sau nàng bước ra, lập tức nhận được báo cáo:
– Điện thoại ngoài film AV đáng lưu ý thì không có gì đặc biệt. – Người phụ nữ nghiêm túc, nói:
– Trong máy mp3 có hai file ẩn được mã hóa, anh Phùng đang tìm cách xử lý.
– Mấy thứ kia hoàn toàn bình thường. – Gã đeo kính gật đầu khẳng định.
Thy trầm ngâm, nói:
– Kêu Can và Lu rút về, tạm thời ngừng theo dõi. Long, cậu tra thông tin đám Lâm gia tiện thể nhờ “Sky” giúp tìm hiểu ngày và chỗ Loạn Giáo tổ chức tụ họp.
Buổi trưa ấm áp với những cơn gió nhè nhẹ thổi trong sự ồn ã, nhộn nhịp giữa mùa xuân. Mấy ngày qua ngoài ăn và ngủ Nguyễn Hải chẳng làm gì thêm, hôm nay nhận cuộc hẹn đến Đường Viên lấy giấy tờ, tuy khá khó hiểu về chuyện này nhưng hắn vẫn quyết định đi.
Thông thường lão già vẫn gửi đồ cho hắn, khi vài cái bánh, lúc thêm hộp cơm vậy mà có mấy tờ giấy cũng không nhờ ai mang sang giùm lại kêu mình qua. “Ài” khẽ thở dài, Nguyễn Hải bắt taxi mau lẹ hành động, thôi thì sớm hay muộn đều phải gặp, trực tiếp cảm ơn một tiếng cho đúng phép lịch sự vậy.
Ngồi trên xe đầu óc thằng nhóc mông lung suy nghĩ về Lộ Lộ và mọi chuyện diễn ra ở Hồng Kông, đã lâu rồi bản thân chưa thấy cô ta hay nói cách khác rằng từ lần cuối cùng sau cơn mưa đêm ấy hai người lãng tránh nhau, kể cả điện thoại cũng không liên lạc. Tay rút gói thuốc lá, hắn chẳng nhớ nổi bản thân ghiền cái thứ quỷ quái này từ lúc nào, tự đốt một điếu rồi rít hai, ba hơi liền Nguyễn Hải nhả ngụm khói trắng bay khỏi ôtô biến mất trước tầm mắt.
Khẽ lắc đầu, tiện thể ném điếu thuốc xuống đường trao trả cho môi trường sự trong lành vốn bị ôi nhiễm nặng nề bởi đô thị hóa. Tính tiền xong, Nguyễn Hải bước ung dung tiến vô Đường Viên dưới lời chỉ dẫn của ông Lý.
Mang theo đầy dãy những tâm trạng khó nói, thằng nhóc chẳng thèm để ý tới ai mà chăm chú nhìn màn hình điện thoại rồi tự cười một mình như người điên trong bệnh viện. Vẻ mặt hắn vui buồn thất thường, e rằng từ ngữ chuyên môn ngành y mới có thể diễn tả nổi.
Ngồi xuống ghế chờ đợi, Nguyễn Hải lắng tai nghe hai con chim trong chiếc lồng lớn ríu ra, ríu rít với nhau khiến hắn chợt chạnh lòng, ngay cả chúng khi bị nhốt còn có đôi, có cặp trong khi bản thân là người thông qua hình thức giao tiếp của động vật cấp cao thế mà chỉ lẻ bóng một mình. Khẽ đảo mắt qua hành lang dài sâu hun hút, một thân hình già nua bắt đầu xuất hiện tiến tới nơi đây, thằng nhóc âm thầm đánh giá người này. Vẫn vậy, nét mặt rạng ngời kèm theo nụ cười hé nở trên đôi môi thật từ ái, nhưng nó lại làm Nguyễn Hải đề cao cảnh giác rất nhiều, ở ông hắn không thấy được hơi thở đồng cảm của người thân, ví dụ như bố hắn hay Lê Khiêm.
– Haha. – Thiên Phong bị tên thanh niên nhìn thoáng ngây người, miệng cười lớn vài tiếng gây chú ý:
– Bữa nay cháu sao rồi?
Nguyễn Hải khẽ cười đáp trả, vội vàng đè nén tâm trạng cùng Thiên Phong trò chuyện. Hai người đề cập tới những việc xưa kia của Lê Khiêm rồi quay về thực tại với mấy ngày ở Hồng Kông Nguyễn Hải sống thế nào, đại khái toàn ba lăng nhăng tán nhảm không đáng lưu ý. Thấy thời gian trôi qua gần hai tiếng, Thiên Phong chợt đổi giọng:
– Cháu biết gì về Loạn Giáo?
Nguyễn Hải do dự, đáp:
– Tổ chức chuẩn bị thành lập, quy mô theo phỏng đoán của cháu ắt hẳn không nhỏ!
– Ta vừa nhận được tin báo, Trần Hà Linh lần này tới Hồng Kông tham gia cùng mấy tổ chức nhỏ lẻ khác thành lập Loạn Giáo. Bữa nay tại đây rất loạn, AoG và phía bên “đại lục” cũng mò sang, mục tiêu là địa điểm Loạn Giáo tụ họp.
– Vậy à? – Nguyễn Hải trầm ngâm, hỏi:
– Thế ông có biết bọn họ tụ họp ở đâu không?
– Có hai khả năng, một ở phía Đông, một ở Đông Bắc đảo. Khả năng phía Đông khá cao vì đang có dấu hiệu Lâm gia thắt chặt bảo vệ tại đó, nhích lên hướng Bắc cũng thấy sự chuẩn bị của họ nhưng mờ nhạt hơn. – Ông Đường nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói:
– Điều ta nghĩ lại hoàn toàn trái ngược, nếu một tổ chức cỡ bự thành lập chẳng thể lộ liễu thế được, e rằng phía Tây Lantau mới là sáng suốt. Tưởng chừng sân bay quốc tế ồn ào nhưng ngoài “Chek Lap Kok*” còn có một số đảo khác, tuy nguy hiểm nhưng nếu biết cách tận dụng thì quá chuẩn cho một “bữa tiệc” đông người.
(* Đảo phía Tây Lantau thuộc Hồng Kông, có sân bay Quốc tế nằm trên đó!)
Nguyễn Hải cầm giấy tờ Thiên Phong đưa rời khỏi Đường Viên, ông ấy giảng giải tỉ mỉ về tám hướng khác nhau xung quanh Lantau, xem chừng đã bỏ không ít công sức cho việc này. Thằng nhóc lắng nghe nhưng điều hắn quan tâm là Kim Hye Won chứ không phải Loạn Giáo, bản thân chẳng rảnh dây dưa với tổ chức khủng bố kia làm gì.
Về tới khách sạn, ánh mắt Nguyễn Hải thoáng lóe sáng khi bắt gặp hai cô nàng mặc áo đỏ, nhất là thân hình nóng bỏng bên trái nó có sức hút kinh người. Đứng trong thang máy ngắm nhìn phía sau lưng bọn họ, thằng nhóc trầm ngâm nhớ đến vài khuôn mặt đã từng gặp qua nhận thấy khá nhiều người có đặc điểm tương tự thế này. Khẽ thở dài, cánh cửa thang máy cũng từ từ khép lại che khuất tầm mắt, Nguyễn Hải lắc đầu trút bỏ ưu tư.
Nằm xuống giường tại căn phòng mình thuê, hai con ngươi Nguyễn Hải in bóng chùm đèn treo lơ lửng phía trên lặng lẽ suy nghĩ miên man. Kim Hye Won thăm thú Hồng Kông hết đông tới tây, chẳng có địa điểm nào cụ thể cứ như tùy ý quyết định vậy, điều này càng làm những ai quan tâm về chỗ Loạn Giáo tụ họp rối tung, rối mù đoán mò.
– Tít tít…
Âm thanh tin nhắn khiến thằng nhóc giật mình tỉnh giấc, ánh mắt chuyển tới chiếc điện thoại đầu giường tìm hiểu. “Tối mai tại hòn đảo số sáu phía Đông, trước kia là khu resort thuộc sở hữu của Lâm gia sẽ tổ chức một buổi tiệc kín, khả năng Loạn Giáo tụ họp ở đây khá cao. Cậu nên chú ý!” người gửi “Đường Tiểu Uyên”, Nguyễn Hải nhăn mày tính toán, nếu dễ dàng thế này e rằng đám Loạn Giáo toàn người ngu, hắn đồng ý với quan điểm của Đường Thiên Phong: “sẽ là nơi khác”.
– Ầm, ầm, ầm…
– Lộ Lộ, em ở đâu?…
Tiếng đập cửa đan xen với giọng đàn ông ồm ồm bên ngoài rất gấp gáp, nó cứ lặp đi lặp lại theo một chu kỳ định sẵn. Nguyễn Hải vội xóa dòng tin nhắn, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu bước ra mở cửa.
Bốn gã đực rựa cùng một người đẹp xuất hiện trước mặt Nguyễn Hải, ả đàn bà lạnh lùng lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, còn mấy tên kia vây quanh chiếc xe lăn ngồi trên đó là một thằng bó bột toàn thân, miệng lải nhải không ngừng.
– Muốn gì nói mẹ nó luôn đi.
– Lộ Lộ của tao đâu, thằng chó? – Thằng thanh niên ngồi trên xe lăn rướn cổ gầm rú.
– Cút. – Nguyễn Hải đảo mắt quan sát Lý Nhã Kỳ, nhếch mép cười nhạt rồi đóng cửa.
– Mày muốn bị đánh không? Khôn hồn nói mau đi. – Lý Nhã Kỳ khoanh tay trước ngực, đưa chân cản cánh cửa. Nàng ta chẳng hứng thú với tên thanh niên này, chỉ vì đứa em nằng nặc đòi tìm Lộ Lộ nên đành miễn cưỡng đi kiếm, ai dè cô gái họ Long kia mất tích không chút tăm hơi, lại phải tạt qua chỗ thằng nhóc hỏi thăm.
Nguyễn Hải ngáp dài chẳng thèm quan tâm, xoay người nằm trên giường ngủ tiếp. Lý Nhã Kỳ thuận chân đá nhẹ cánh cửa bật ra, cả đám người đứng im ở ngoài không dám bước vô, độ khủng bố của cuộc đánh nhau như thế này đã từng thấy qua, chả ai dại mà tham dự vào cho khổ.
– Kịch… Đừng ai làm phiền tôi. – Nàng khóa trái cánh cửa, nắm tay siết chặt vang lên âm thanh “răng rắc”, nhẹ nhàng cởi áo khoác vắt qua ghế, sau đó áp sát mục tiêu.
Nguyễn Hải co chân kê trên đầu gối khẽ rung theo nhịp, mắt nhắm nghiền y như đang ngủ, lâu lâu đổi chân, tay vân vê bím tóc mỉm cười một mình. Tai hắn giật giật thoáng nghe tiếng gió, thân thể lăn một vòng trên giường tránh né nắm đấm của Lý Nhã Kỳ.
Sau đòn tấn công hụt, người đẹp chống tay xuống nệm dùng sức nâng cơ thể, lộn nhào giơ cao chân giẫm mạnh. “Ầm” chiếc giường gỗ nát tan đồng thời mắt liếc nhìn bóng dáng thằng nhóc vừa thoát khỏi chỗ đó trong gang tấc, âm thầm “hừ” lạnh, nàng lao tới đánh thẳng vào mặt Nguyễn Hải.
Hai bên quần nhau như gà chọi, luồng khí do năng lượng tỏa ra bắt đầu lóe sáng, bọn họ dừng động tác bằng cảnh đối chưởng.
Sắc mặt Nguyễn Hải nhăn nhó, cả cơ thể bao phủ một màu xanh thẳm che giấu làn da đang biến hóa của mình. “Ầm” một tiếng nữa truyền đến, Lý Nhã Kỳ bay về phía chiếc giường gãy ban nãy lùng bùng trong chăn ấm.
Bốn gã đàn ông ngoài cửa rùng mình, căn phòng cách âm khá tốt thế mà còn vọng lại âm thanh lớn chừng này. Hình ảnh thằng nhóc mặc đồ tả tơi xuất hiện trong đầu bọn họ, một người phụ nữ khuôn mặt lạnh tanh đang chà đạp con mồi của mình rất tan nhẫn, ai nấy đều khoái trá trước sự đau khổ của kẻ khác.
Nguyễn Hải rướn người bước tới, thân hình đổ ập theo chỗ Lý Nhã Kỳ hạ cánh, người đẹp vùng vẫy như cá mắc lưới, hai hàm răng ngà cắn chặt tức giận. Mái tóc dài xõa ra, vẻ mặt Lý Nhã Kỳ tái mét khi cảm nhận cơ thể thằng nhóc lần mò vào trong chăn. Từng luồng hơi thở nóng bức, gấp gáp phả vào mặt nhau, trái tim nàng đập loạn nhịp, nhanh chưa từng thấy.
– Roạt. – Lý Nhã Kỳ nấc lên nghẹn ngào, tấm áo bị Nguyễn Hải xé nát lộ ra một mảng da trắng phau, tia sáng từ khe hở tấm chăn chiếu vào nịt ngực, thoáng chốc thứ ấy cũng biến mất theo hành động thô bạo của thằng nhóc. Cơ thể người đẹp tỏa sáng ánh xanh dày đặc, cổ tay nhúc nhích thoát khỏi trói buộc đồng thời tung một đấm ngay mặt Nguyễn Hải, tiện đà thúc mạnh đầu gối vô bụng khiến đối phương văng khỏi phạm vi chiếc giường.
Lăn vài vòng trên mặt đất, Nguyễn Hải xoa xoa má phải phun một ngụm máu, khóe miệng khẽ nhếch cười nhạt. Mắt quan sát hình bóng Lý Nhã Kỳ chạy trốn, thằng nhóc vội vàng lao đến đá chân vô cái ghế người đẹp treo áo ra xa, đồng thời giữ nguyên tư thế đó khẽ xoay chân trụ cản đường kẻ địch.
Cơ thể Lý Nhã Kỳ vẫn di chuyển, đầu gối quỳ xuống, ngã người ra sau trượt dài trên mặt sàn chui qua chân Nguyễn Hải vốn đang giữ nguyên tư thế vừa đá ghế. Thằng nhóc nuốt một ngụm nước bọt kèm máu vô bụng, con ngươi chăm chú nhìn gò ngực vun đầy, từ từ hạ chân xuống mà không thèm tấn công nữa.
Bàn tay Lý Nhã Kỳ chụp tấm áo, mau lẹ mặc vào che chắn ánh mắt dâm dê của tên thanh niên, chửi:
– Mẹ mày, tao sẽ báo thù.
Nguyễn Hải chưa kịp chào hỏi đã thấy cô ta biến mất sau cánh cửa, phía ngoài hành lang còn vọng lại tiếng nói:
– Nhìn gì? Có tin tao móc mắt đám chúng mày ra không? Biến về nhanh.
Đám người Lý Nhã Kỳ đi chưa được bao lâu bảo vệ khách sạn đã tới, họ đứng ngoài ngó căn phòng một hồi sau đó rút bộ đàm gọi cho quản lý lên xem xét.
Khoảng năm phút trôi qua, người đàn ông cao ráo, ăn mặc lịch sự bước vào bên trong mỉm cười chào hỏi Nguyễn Hải, ánh mắt gã đảo quanh nhìn tình trạng hỗn loại tại đây âm thầm rùng mình, tuy nhiên vẫn duy trì nét mặt, nói:
– Xin phép anh cho tôi hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Chẳng lẽ chú chưa xem qua camera ở hành lang? – Nguyễn Hải nhướng mí mắt, chẳng thèm trả lời mà hỏi ngược lại.
– Tất nhiên là có, nhưng khách sạn luôn lấy tiêu chí tôn trọng người tới thuê phòng thưa anh. Cho nên bên trong mỗi phòng đều không gắn bất kỳ một camera quan sát nào và cũng chính vì điều ấy nên tôi muốn biết tại đây đã xảy ra chuyện gì, mong anh đừng lấy đó làm phiền lòng, xin hãy hợp tác, giúp cho cá nhân tôi không bị cấp trên trách phạt thưa anh.
– Thế anh nói đám kia tới đập phá chú có tin không? – Nguyễn Hải hứng thú trước thái độ của gã quản lý, miệng trả lời.
– Tôi tin anh, nhưng… – Người đàn ông nhỏ giọng, than:
– Chỉ có một cô gái đi vào, thêm nữa tình trạng đồ dùng phụ nữ bị xé ra thế này tôi tin nhưng ông chủ của tôi…ài, anh có thể nói rõ hơn đã xảy ra chuyện gì được không?
– Thế chú muốn sao? Xem như mấy thứ này anh đập đi, cứ nói thẳng cho nhanh!
– Anh đừng hiểu nhầm, đây cũng vì miếng cơm manh áo của tôi mà thôi. – Quản lý thở dài, đồng cảm nói:
– Anh đền chút tiền cho khách sạn là được, chuyện này tôi sẽ ém xuống tới mức thấp nhất, thậm chí bốc hơi khó có ai tìm ra kết quả.
– Anh… – Nguyễn Hải nhăn mày, tiền phòng do Đường Tiểu Uyên trả giúp, mấy tờ mang theo lúc rời đảo đa phần để ngoài ví mà tắm biển bị nhàu nát hết rồi, nghĩ tới đây thằng nhóc nhẹ nhàng lục túi:
– Còn chút này thôi, đủ không?
Cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, gã quản lý “vơ vét” đống giấy tờ thằng nhóc vừa có được kèm một cái ví mang đi. Nguyễn Hải còn đúng hai trăm USD nhưng người ta bảo chưa đủ, cuối cùng phải cầm cố đồ dùng, niêm phong vào túi nilon đợi kiếm tiền tới chuộc. Thân xác Nguyễn Hải trở về tình trạng tay trắng theo đúng nghĩa, may mắn năm bộ quần áo còn xót lại không bị cướp mất, xem như gã quản lý có chút lương tâm nghề nghiệp trong ngành đòi nợ thuê.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Hải ngáp dài tỉnh giấc, hắn loay hoay đánh răng rửa mặt tập vài động tác thể dục cũng kéo dài tới gần trưa. Vừa đặt chân rời khỏi thang máy xuống dưới tầng trệt tìm kiếm thức ăn thì đã phát hiện một điều kỳ lạ, hàng loạt người dân ồ ạt chen nhau đứng trước cửa khách sạn ngước mặt nhìn trời như thể thấy thiên thạch rơi, đồng thời tiếng còi Cảnh sát inh ỏi vọng lại nơi đây đầy gấp gáp, thằng nhóc nhạc nhiên nghe hai bà chị tiếp tân nói chuyện:
– Thằng chó quản lý dám không cho bà coi nhảy lầu…
Nguyễn Hải bước vội ra ngoài cửa, tránh né mấy ngôn từ “chuyên môn” của ngành y mà dân gian hay dùng, miệng há hốc không dám tin về những thành phần tập trung tại chỗ này.
Máy quay, máy ảnh, điện thoại… đủ chủng loại khác nhau đều hướng ống kính về phía gã đàn ông đứng trên sân thượng, thậm chí còn có vài tên thanh niên gào to rằng: “nhảy đi”. Đúng là thời đại thay đổi mạng sống con người ngày càng mất giá, có khi bọn họ chỉ muốn coi người nhảy lầu và xem ai quay được đoạn phim, tấm hình “hot” nhất để khoe với người thân hoặc bạn bè trên mạng. Bạc bẽo!
Rất nhanh, thông tin chi tiết về gã đàn ông đang tự tử truyền tai nhau với một tốc độ chóng mặt, mấy trang mạng xã hội trôi “bình luận” ào ạt, chỉ chưa đầy mười phút gia phả nhà họ Hứa được lập thành danh sách từ thời tổ tiên với hàng trăm đoạn truyện hấp dẫn. Kẻ đứng trên sân thượng tên Hứa Vĩ Luân hiện mắc bệnh PTSD* sau cú sốc bị hãm hiếp, năm nay hắn tới Hồng Kông du xuân và lên kế hoạch cầu hôn người yêu, sau một màn “sến”, quỳ gối trao nhẫn không thành công đã quyết định tìm về đất mẹ.
(* “Post-Traumatic Stress Disorder”: Rối loại street sau chấn thương – là một loại rối loạn lo âu xuất hiện muộn và dai dẳng xảy ra ở những người đã từng trải qua hoặc chứng kiến một sang chấn cực nặng)
“Hãm hiếp!?” mọi người nuốt khan một ngụm nước bọt, lăn đùng ra ho sặc sụa sau khi nghe chuyện này, con trai mà bị “chà đạp” chẳng biết nên vui hay buồn đây? Rất ít người rõ kẻ làm điều ấy với Hứa Vĩ Luân không phải gái, đủ để thấy một đứa trẻ mười tuổi đau khổ chừng nào, tuy hơn mười lăm năm trôi qua nhưng ký ức đó đã khắc sâu vào trí não của hắn, cực kỳ ức chế chỉ trực chờ bùng nổ.
– Chuẩn bị đồ dùng kỹ lưỡng chưa? – Kiều Quán Hoa lườm gã đàn ông mặc đồ Cảnh sát đứng gần mình, tức giận quát:
– Còn đám này nữa, đuổi hết đi cho tôi.
– Ây không được, đám đông sẽ giúp cậu Luân tự tin hơn, đừng để cậu ta lâm vào hoàn cảnh bị bỏ rơi giống như trước kia, rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý. – Một người đeo kính đi theo sát Kiều Quán Hoa vội vàng phát biểu.
– Thưa sếp, mấy thứ đó còn đang trên đường mang tới. – Tên Cảnh sát rụt rè, đáp. “Mấy thứ đó” trong miệng hắn nói chính là nệm, túi khí… để đề phòng trường hợp thuyết phục không được cho thằng tâm thần kia nhảy, gia tăng thêm cơ hội sống của nó.
Kiều Quán Hoa phất tay ra hiệp cấp dưới đi trước dẹp đường, ánh mắt Ông bỗng lóe sáng khi bắt gặp một thân hình quen thuộc.
– Lâu quá không thấy, bữa nay cháu sao rồi?
– Ông gọi tôi? – Tên thanh niên nghiêng đầu suy nghĩ, chợt bừng tỉnh nói tiếp:
– Ông ốm đi nhiều nhỉ?
– Haha… – Kiều Quán Hoa cười lớn, đang định chém gió thì nghe âm thanh thúc giục sau lưng:
– Anh Kiều, còn có việc cần xử lý.
– Biết rồi. – Ông lườm thằng bác sĩ tâm lý vừa ý kiến, cố rướn thêm câu nữa:
– Theo ta lên trên chờ thằng điên kia nhảy xong rồi cùng đi ăn!
Ngô Học Trung là bác sĩ đang điều trị cho Hứa Vĩ Luân, gã nuốt khan một ngụm nước bọt lãng tránh câu nói của thằng cha họ Kiều. “Mẹ mày, mạng người mà chờ nhảy”! Trong lòng chửi rủa không ngớt, Ngô Học Trung vội vàng bước theo đám người phía trước.
Nguyễn Hải đặt chân lên sân thượng cảm nhận từng luồng gió thổi “ào ạt” cùng ánh nắng chói chang tràn ngập nơi đây, hắn liếc mắt quan sát cô nàng người yêu Hứa Vĩ Luân đầy hứng thú. Tóc ngắn, quần sooc dài khoảng gang tay, áo sơ mi ôm sát cơ thể tôn vinh từng đường cong hình chữ “S” thật khiêu gợi, thêm vào đôi môi căng mọng nếu mà nút chắc sướng lắm đây. Thằng nhóc ứa nước miếng đánh giá cô gái nhỏ nhắn, xinh xinh này, ước chừng chưa quá mười tám tuổi xem như nụ vừa hé nở tươi mát tuyệt vời.
Ngô Học Trung vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, gã chăm chú nhìn bệnh nhân của mình đang ngồi vắt vẽo trên lan can chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Sau khi lau mồ hôi tay ứa ra liên tục, Ngô Học Trung ngó sang Kiều Quán Hoa chờ chỉ thị, nhận được tín hiệu cho phép gã ta hít sâu một hơi mở lời nói chuyện:
– Cậu Luân, cô Lâm Đình đã tới theo yêu cầu của cậu rồi đây, có thể xuống dưới gặp mặt không? – Vừa nói gã ta vừa bước tới, con ngươi gắt gao dán sát từng cử động của kẻ nọ.
Không ngoài dự đoán của mọi người, Hứa Vĩ Luân gào lên “không đồng ý”, ánh mắt hắn đảo quanh tìm kiếm bóng hồng trong lòng mình đầy u ám, miệng cảnh cáo:
– Bác sĩ Ngô, ông đứng im đó cho tôi, chỉ cho phép một mình Đình Đình tới đây thôi.
– Điều này… – Ngô Học Trung nhìn vật kim loại phản chiếu ánh nắng chói lóa trên tay thằng thanh niên liền e ngại, tuy chẳng rõ thứ ấy rốt cuộc là gì nhưng gã không dám chắc với tâm trạng hiện giờ của Hứa Vĩ Luân sẽ điên rồi tới đâu. Ngô Học trung vừa quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Quán Hoa và nét sợ sệt từ phía Lâm Đình, khẽ thở dài, dứt khoát nói:
– Không được, cậu xuống đây trước cái đã.
– Ông… – Cánh tay Hứa Vĩ Luân run cầm cập chỉ mặt Ngô Học Trung, hắn tuyệt vọng nhìn Lâm Đình cầu xin:
– Em có thể tới đây không? Anh…anh rất yêu em, hãy cho anh thêm cơ hội. Lần này em sẽ không thất vọng về anh đâu!
Đầu óc cô gái trẻ tuổi rối bời chưa biết làm thế nào mới đúng, nước mắt ứa ra, đáp:
– Em…em sợ! Anh đừng ép em, em không yêu anh đâu.
Lâm Đình nói xong mấy câu như thể vừa trải qua một bài phát biểu trước hàng ngàn người, chân cô run run ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc. Ngô Học Trung muốn gào lên nhưng đã muộn, câu nói kia chẳng khác nào đả kích nốt phần tinh thần điên cuồng tiềm ẩn của người bệnh, gã vội vàng ra hiệu cho trợ lý, rồi khuyên:
– Cậu Luân, cô ấy đang trong giai đoạn tâm lý không ổn định, cậu đừng nghe mấy lời này, đợi chút nữa cô ấy bình tĩnh lại sẽ hiểu tình cảm của cậu thôi. Trước hết xin cậu xuống đây chúng ta cùng bàn bạc…haha…tán gái cần phải kiên nhẫn cậu ạ.
Nguyễn Hải chép chép miệng ngáp dài, màn đối đáp tiếp theo nhảm đến nổi y như đứa trẻ lên ba đang đòi kẹo mà mẹ không cho. Khoảng mười lăm phút sau, Lâm Đình được dìu tới với một miếng dán màu trắng trên trán, cô mệt mỏi gật đầu chào bác sĩ Ngô, ngầm đồng ý.
– Cậu Luân, bây giờ tôi sẽ cho một người dìu cô ấy đến gần cậu nhé? – Cũng là Ngô Học Trung lên tiếng trước:
– Cậu và tôi đều hiểu, tâm lý của cậu lúc này không được ổn định cho lắm, mong cậu chấp nhận yêu cầu của tôi.
– Được. – Hứa Vĩ Luân dè dặt nhìn mấy tay Cảnh sát đầy hoảng sợ, bộ đồng phục này… thật giống với “kẻ” ngày xưa. Ký ức xưa chợt hiện: Một đứa bé tung tăng chơi trong công viên cùng đám bạn, một, hai rồi tất cả mọi người cứ lần lượt ra về với bố mẹ rốt cuộc chỉ còn bản thân ở lại…
– Không… – Ánh mắt Hứa Vĩ Luân đỏ ngàu, hét lên:
– Không…Cảnh sát không được tới gần đây. Đúng, chính là cậu tóc so le kia, để cậu ta dìu Đình Đình tới đây.
– Từ từ, cậu bình tĩnh đã. – Ngô Học Trung gào to lấn áp tiếng nói của thằng thanh niên, gã âm thầm lau mồ hôi khi thấy Hứa Vĩ Luân ngừng di chuyển, chỉ cần chút xíu nữa thôi e rằng người bay đã hạ cánh xuống mặt đất rồi.
– Kìa, lên giúp xíu đi. – Kiều Quán Hoa ngẩn người, sau đó bật cười:
– Làm nhanh, chúng ta còn phải ăn cơm nữa.
– Mẹ, khéo sắp xếp thế là cùng. – Nguyễn Hải lầm bần đỡ lấy thân thể Lâm Đình, tay quàng qua eo người đẹp bước tới.
– Á…
– Mẹ kiếp, tay mày đang làm gì đó? Bỏ ra ngay.
Lâm Đình khẽ kêu rên, cả thân thể cô giãy giụa, đồng thời Hứa Vĩ Luân chửi ầm lên khi thấy cánh tay thối tha của thằng nhóc lần mò tới ngực người mình yêu. Nguyễn Hải tỉnh bơ xoa nắn, mắt ước chừng khoảng cách đôi bên còn có hai, ba mét hắn liền ghì đầu người đẹp bẻ qua phía mình, mạnh mẹ nhằm đôi môi hôn tới tấp.
Diễn biến đột ngột thay đổi làm cho tất cả mọi người hoảng sợ, nhất là bạn bè thân thiết của Hứa Vĩ Luân đang không ngừng điểm danh dòng họ nhà thằng thanh niên nhuộm tóc kỳ dị. Lâm Đình ú, ớ không ra tiếng, cô chịu đựng kích thích từ một tên đàn ông xa lạ thoáng trở nên nghẹn ngào, đầu óc xoay như chóng chóng mất khả năng kiểm soát chỉ đành trợn mắt đối mặt với Nguyễn Hải.
Trái tim Hứa Vĩ Luân như bị tan nát thành ngàn mảnh, hơi thở trong lồng ngực trở nên dồn dập, hắn lùi vài bước dựa lưng vào cột treo cờ đang bay phất phới. Màu xanh, Hứa Vĩ Luân sợ hãi, kí ức lại hiện: Trời nhá nhem tối, một cơn mưa đổ xuống Hồng Kông cùng tràng sấm “ầm ầm” và những tia sét đánh ngang qua lóe sáng khu vực này. Gã đàn ông mặc bộ đồ màu xanh bước xuống xe với vật gì đó trên tay, gã ta khẽ gọi tên Nó: “Luân, Luân…”. Chiếc bao tải màu xanh ụp xuống đầu Nó, đồng thời tia sét tiếp tục lóe lên, một khuôn mặt trơn láng khá đẹp trai nhưng có phần giống gái ló ra khiến đứa trẻ rùng mình. “Lương Khải Siêu?” Nó đã nhớ ra kẻ hiếp mình là ai.
Con ngươi Hứa Vĩ Luân rực cháy, khuôn mặt và hình dáng Nguyễn Hải ở trong mắt hắn biến thành Lương Khải Siêu, chẳng chút do dự bàn tay mau chóng siết chặt con dao đâm tới.
– Bốp…ầm. – Nguyễn Hải chụp cổ tay đang cầm vũ khí kia, nhân tiện bàn tay rảnh rang vung tát ngay mặt Hứa Vĩ Luân, thuận đà kéo mạnh thằng điên, quăng về phía đám người sau lưng mình. Xong xuôi, thằng nhóc tiếp tục nhấm nháp đôi môi mọng nước đầy hương vị mê ly của Lâm Đình xem như phần thưởng vì đã cứu sống Hứa Vĩ Luân.
– Bốp. Mất dạy. – Kẻ ăn tát lần này là Nguyễn Hải và tất nhiên chính Lâm Đình ra tay, cô vứt lại thêm câu nữa rồi chạy về phía thằng điên. Tuy bản thân không yêu hắn nhưng trong nội tâm Lâm Đình đã xem Hứa Vĩ Luân như anh trai, vì số phận của người này quá khổ và sự việc ngày xưa cô cũng từng nghe kể qua. Tội nghiệp!