[Việt Nam] Bí Mật Biển Đông - Chương 17: Chuẩn
– Anh tránh ra, từ nay tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào nữa!
– Nhưng…
– Né. – Lộ Lộ quát lạnh. Nàng ngồi trong ôtô nước mắt rơi lã chã không ngừng, bộ dạng thê thảm hết mức.
Nhìn chiếc xe dần xa khuất phía cuối con đường, Nguyễn Hải thản nhiên lờ đi, dường như điều này đã được tính toán từ trước. Tay hắn cầm điện thoại, mau chóng bấm vài nút:
– Tới đi, tôi đang ở cổng bệnh viện.
Quan sát màn hình bốn inch hiện rõ bức ảnh khuôn mặt Lộ Lộ đang ngủ thằng nhóc khẽ mỉm cười, đưa thứ ấy lên sát môi trao tặng một nụ hôn trìu mến.
– Bíp bíp. – Chưa đầy ba mươi giây, chiếc ôtô màu trắng trông bắt mắt rà bánh từ từ tới gần:
– Chào thằng em, lâu ngày không gặp!
– Chẳng phải nãy giờ cô vẫn theo tôi à? – Nguyễn Hải mở cửa xe bước vào ngồi xuống ghế phụ, nhìn cô gái áo xanh hỏi.
– Cũng vì sơ ý đậu xe hơi gần mấy người. – Người đẹp cười rộ thành tiếng, trình bày:
– Mà sao cậu nỡ đối xử với phụ nữ như vậy?
– Lái đi, tôi không rảnh thời gian tán nhảm.
– Lãng tránh đừng nên dùng cách này. – Đường Tiểu Uyên khinh thường, đáp:
– Giọng điệu bữa nay khác xa mấy hôm trước, phải chăng đi viện về phụ tùng bị thiếu chi tiết nào?
– Nhanh. – Nguyễn Hải chán nản, trừng mắt cảnh cáo.
– Okie, ông tôi cũng đang đợi cậu!
– Ừ! Cô cho người theo dõi Lộ Lộ luôn đi, nhớ đừng làm hại người ta. – Nguyễn Hải ngắm Hồng Kông thật kỹ, tâm trạng có chút không thoải mái.
– Sao lại thế? – Đường Tiểu Uyên kinh ngạc:
– Chẳng lẽ cậu yêu quá rồi, sợ người ta chạy theo trai?
– Đừng hỏi nhiều. – Thằng nhóc lắc đầu, mất kiên nhẫn trả lời:
– Tập trung lái xe.
Ôtô mau chóng tăng ga theo yêu cầu của khách, chẳng mấy chốc đã thấy hình dáng Đường Viên, hai người mau lẹ bước tới căn nhà Thiên Phong đang ở. Tiểu Uyên nói vài câu với ông Lý sau đó cùng thằng nhóc vào bên trong phòng khách, nhẹ nhàng rót cho hắn tách trà rồi rời đi tìm kiếm chủ nhân nơi đây.
Phía ngoài chỗ này, ông Lý từ từ mở cửa, tay xách một hộp gỗ dài thiết kế tương tự mấy đứa đánh giày hay mang theo bên mình đặt xuống bàn thằng thanh niên ngồi. Sự việc làm hoàn toàn trong im lặng, Nguyễn Hải liếc nhìn qua lão già đầy thâm ý, âm thầm tán thưởng trình độ tinh tế của từng bước chân người đó.
Chẳng biết sát thủ thế nào, nhưng chắc rằng ông Lý ít nhất đã đạt tiêu chuẩn “không tạo ra âm thanh” khi hành động.
– Cháu khỏe chưa? – Một ông già khuôn mặt hiền từ tay cầm tờ giấy bị xé nham nhở quan sát Nguyễn Hải, ông ta đi đến gần bàn thản nhiên ngồi xuống:
– Mấy bữa nay ta có bận bịu chút chuyện cho nên chưa tới bệnh viện thăm cháu được, mong rằng cháu hiểu giùm ta.
– Vâng ạ. – Nguyễn Hải khẽ cười, đáp:
– Bác Khiêm từng kể cho cháu về ông, nhưng tính cách bác ấy ông biết rồi đấy…đơn giản đến nổi khó gần. – Dừng chút, hắn tiếp tục nói:
– Thôi, vào vấn đề chính luôn. Tự giới thiệu đôi chút: cháu tên Nguyễn Hải, cháu đến đây mong ông giúp đỡ xây dựng một cái danh phận, đại khái như hộ chiếu chẳng hạn.
– Chỉ bằng thứ này cháu nghĩ ta nên tin cháu hay không? – Thiên Phong đặt tờ giấy lên bàn, chăm chăm nhìn thằng thanh niên.
– Không. – Nguyễn Hải đối nhãn với lão già, trả lời:
– Con gái bác Khiêm thì được!
– Haha… – Thiên Phong gật đầu hài lòng, phong cách xử sự của thằng nhóc rất hợp mắt bản thân. Hồi trẻ Lê Khiêm cũng thuộc dạng ăn chơi có tiếng, vùi hoa dập liễu khắp nơi, chẳng may làm một cô gái dính bầu, điều ấy không đáng nhắc tới nhưng cô gái kia sau chuyện đó đã bỏ đi biệt tích.
Cú sốc trôi qua khiến Lê Khiêm hối lỗi quyết tu chí lập nghiệp, điều tiếc nuối và dằn vặt nhất chính là người con bị thất lạc chưa ngày gặp mặt năm xưa. Nói thất lạc cũng không đúng, cô gái ra nước ngoài hạ sinh đứa nhỏ từng nhắn cho gã giới tính, đôi chút tình hình của mình và con tại bên đó. Tất cả chuyện kể trên hầu hết không ai biết, chỉ duy người thầy Thiên Phong dạy dỗ hắn bao lâu nay là nắm rõ toàn bộ.
– Nghe câu này ta tạm thời tin cháu, việc kia cứ giao cho ta.
– Cảm ơn ông. Cháu còn một vật mong ông đánh giá giùm. – Nguyễn Hải không nói lời thừa, mau chóng lấy viên ngọc nhờ tiếp.
Quan điểm khi đặt chân tới đây hắn đã xác định rõ, nhờ vả, xin giúp đỡ và hỏi thăm những điều bản thân chưa rõ. Tập trung quan sát nét mặt kinh ngạc cùng ánh mắt sắc bén đề phòng của Thiên Phong, thậm chí lấp ló mùi thuốc súng Nguyễn Hải vội vàng trình bày tình huống lấy được vật này cho ông ta nghe. Khẽ trách lòng quá mức sơ suất ai lại tới địa bàn của cao thủ thế này, âm thầm lau mồ hôi lạnh thằng nhóc nuốt khan một ngụm nước miếng chuẩn bị tinh thần bỏ chạy.
Phản ứng của Tiểu Uyên là rõ rệt nhất, cô kích động muốn vặn hỏi cho ra lẽ nhưng sau khi tên thanh niên ngừng phát biểu thì tâm tình liền thả lỏng tiếp tục ngồi im làm khán giả.
– Ta nói thứ này trước đây của ta cháu có tin không? – Thiên Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.
Nguyễn Hải gật đầu xem như chấp nhận câu kia, ánh mắt vẫn chăm chăm theo dõi động tĩnh, dù bây giờ lão già nói gì hắn cũng mặc định đồng ý để tìm đường mà về.
– Nó được gọi là “Ngọc Thời Gian”, có tác dụng biến những người bình thường thành…đại loại như cháu chẳng hạn. Mức quý giá còn tùy thuộc vào độ lớn và màu sắc bên ngoài, như viên này vừa vặn đủ giúp một người lên tới cấp hai mà không cần trải qua rèn luyện.
Thằng nhóc hô hấp không thông, vẻ mặt hoảng sợ cực kỳ, nhăn mày hỏi:
– Thế chẳng phải thế giới sẽ bị đảo lộn hết à?
– Haha… Lần đầu phản ứng của ta khi biết về nó còn kịch liệt hơn nhiều. – Lão già vuốt râu cười thích thú:
– Nhưng cháu yên tâm, số lượng Ngọc Thời Gian rất hiếm, hơn nữa cho dù nắm trong tay cũng phải xem thử người ấy có đủ khả năng tiếp nhận nổi năng lượng hay không.
– Dù sao nó cũng quá mức…khủng bố. – Nguyễn Hải dần dần hoàn hồn, ánh mắt thoáng tỏ ra nóng bỏng liếc qua viên ngọc xanh.
– Của cháu. – Thiên Phong đặt Ngọc Thời Gian tới trước mặt thằng thanh niên, nhàn nhạt phát biểu:
– Cháu giữ lại mà dùng, xem như tặng người hữu duyên. – Tay ông giơ cao cản lời hắn, rồi tiếp tục:
– Đừng từ chối, một người chỉ có thể dùng một lần, hiếm lắm mới thấy viên lớn cỡ đây mong cháu nhận giùm. Ta xin nói rõ luôn, dù có sẵn “khả năng đặc biệt” cũng không liên quan đến chuyện này, khác “thuộc tình” vẫn vậy. Chỉ cần tiếp nhận nổi là được.
– Thôi ông ạ. – Nguyễn Hải vội vàng từ chối, lòng người khó đoán chẳng may lỡ miệng làm sai điều gì rước họa vào thân thì khốn, hắn cao thượng, phán:
– Ông khinh thường cháu quá đấy, chuyện này dừng tại đây.
– Vậy…Ta cảm ơn. – Thiên Phong do dự đôi chút, đồng ý quan điểm thằng nhóc đổi chủ đề:
– Cháu cần ta giúp gì nữa không?
– Nơi đây cháu đã lộ rất nhiều thông tin và viên ngọc cũng có người nhìn thấy trước lúc đi bệnh viện. Cháu cần rời Hồng Kông, mong ông chú ý giùm động tĩnh của Long Lộ Lộ, tuy cháu tin tưởng cô ta nhưng đề phòng vẫn tốt hơn. – Nguyễn Hải đắn đo, cuối cùng cũng nói:
– Ông có tư liệu về Trần gia ở Việt Nam không?
– Tiểu Uyên có đề cập tới con bé Lộ Lộ cho ta rồi. – Thiên Phong nghiêm túc, đáp:
– Trần Hà Linh cũng có mặt tại buổi lễ hai tuần trước mà, chẳng lẽ cháu chưa gặp? Tiểu Uyên, lấy máy tính cho ta.
Trong lúc chờ đợi cháu gái lấy máy, Thiên Phong tóm tắt sơ qua lịch sử Trần gia mà ông biết.
Trần gia nắm trong tay rất nhiều công ty chuyên ngành thiết kế, quảng cáo, những năm gần đây làm ăn khá phát đạt chỉ duy một điều bị lộ tẩy mấy việc mờ ám gây bất lợi cho nhà nước nên đành phải lánh nạn sang Hàn Quốc. Đa phần con cháu trực hệ đều tẩu thoát, số thành viên còn lại chẳng hiểu lý do tại sao bốc hơi không chút bóng dáng, tưởng chừng sẽ lâm vào khó khăn nhưng ai ngờ họ bám đít dòng họ Kim cứ lên như diều gặp gió.
Nguyễn Hải nghẹn họng, sao cứ lòng vòng hết Nam tới Bắc thế này, mục tiêu muốn đến của mình đổi liên tù tì khó đỡ thật.
Thiên Phong nhận cái máy tính bảng từ tay cháu gái, ông quẹt quẹt vài đường lập tức trên màn hình xuất hiện khuôn mặt người phụ nữ khá quen thuộc với thằng nhóc, hắn thốt:
– Kim Hye Won!?
– À, đúng nó! Nhưng ta quen gọi Trần Hà Linh hơn, dù sao đó mới là tên thật.
– Cháu biết rồi. – Nguyễn Hải siết chặt nắm đấm, hai mắt khẽ nhắm phát biểu:
– Ông nên chú ý tới Lâm gia, những kẻ hôm bữa thuộc tổ chức Loạn Giáo ra tay đấy, hình như G5 thì phải. Mà cho cháu hỏi mụ Kim kia đang ở đâu?
– G5? – Thiên Phong thoáng giật mình, tổ chức năm thành viên tất cả đều mang “khả năng đặc biệt” nổi tiếng tàn bạo. “Trắng Bắc Cực, Xám Rừng Rậm và Quang Phong!?” Ông ngẫm lại thấy ba kẻ trong số tám diễn viên tuồng có đặc điểm khá giống, xem chừng chuẩn không cần chỉnh. Nhưng thiếu sót hai tên Bò Điên và Viêm Hỏa nữa mới đủ, ông ta tạm thời gác sang một bên nói:
– Ở khách sạn phía Đông đảo, cháu có thù với họ à? Hay làm việc cho chính phủ?
– Thế ông nghĩ bác Khiêm vì sao mất tích?
– Chẳng lẽ…
– Phải đấy! – Nguyễn Hải nhìn vào mắt lão già tiếp lời.
– Ta tin. – Thiên Phong rùng mình với câu vừa nói, chẳng hiểu sao bản thân bắt gặp con ngươi ngập tràn hận thù trước mặt lại hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán. Đánh giá của ông cứ như cầu thang tôn thằng thanh niên ngày một cao lên, cố gắng bình tĩnh khuyên nhủ:
– Cháu nên tiết chế cảm xúc.
– Cháu xin lỗi. – Nguyễn Hải uống vội chén trà, âm thầm điều chỉnh tâm trạng. Những lời đại loại thế này hắn đã nghe bố mình và Lê Khiêm dạy nhàm tai, thậm chí nhiều tới nổi muốn điên theo luôn nhưng vẫn chưa thấm vào lòng.
– Còn một việc nữa cháu muốn nhờ ông giúp! – Nguyễn Hải dồn nén hơi thở, vẻ mặt thành khẩn hết mức.
– Cháu nói thử? – Thiên Phong cảm nhận điều này có chút không ổn, kỳ quái hỏi.
Thằng nhóc im lặng, cánh tay khẽ đặt lên bàn nắm hờ tích tụ năng lượng thoáng chốc quầng sáng màu xanh tỏa ra chói mắt bao phủ chỗ đó lại. Ánh sáng dần mờ nhạt đi, một thanh kiếm nửa trong suốt lung linh tự dưng xuất hiện, nó dao động làn sóng vô hình bay trong không khí tản mát lực lượng khủng bố của Băng. Hai ông cháu họ Đường vẫn chưa hiểu ý tên thanh niên, chỉ có điều hành động của hắn làm Tiểu Uyên sợ hãi quá trời.
Đẳng cấp tu luyện được chia rất chặt chẽ, cấp một gồm bốn bậc cơ bản: Sinh, Dẫn, Phát và Tích Tụ. Bậc thứ nhất không đáng nhắc đến vì nó chưa được hình thành cụ thể, vẫn còn trong giai đoạn phát triển. Bậc hai khá quan trọng với người luyện võ lẫn mang khả năng đặc biệt, gần như tách bạch rạch ròi với bậc một hay nói cách khác rằng từ giai đoạn này mới chính thức nắm giữ năng lượng trong người.
Bậc ba và bốn không dùng để nói về võ thuật, khả năng đặc biệt phát triển chậm chạm khó khăn gấp nhiều lần, từng bước đi đều để lại dấu ấn sâu sắc. Tới bậc ba người ta có thể tùy ý đánh đấm, điều khiển dẫn dắt năng lượng phát ra ngoài cơ thể. Còn về bậc bốn, lấy thằng nhóc làm ví dụ: hắn đã thành công tạo vũ khí, áo giáp tích tụ Băng dùng cho chiến đấu, hoặc bất cứ thứ gì bản thân muốn.
– Ta chưa hiểu! – Thiên Phong lắc đầu nói. Tuy so với tuổi đã đạt cấp độ thế này tương đối nổi trội rồi, nhưng vẫn chưa đủ để ông quan tâm tới. Từ cấp hai trở đi không còn phân bậc nhỏ lẻ nữa, mà hoàn toàn là bước lớn. Giả sử như đang trèo cầu thang bộ rất dễ dàng tự dưng phải nhảy vọt tầng không có đường đi thì đúng là khó hình dung, số lượng dừng chân ở bậc bốn và cấp hai chiếm hầu hết người mang “khả năng đặc biệt”.
– Kim sinh Thủy! – Nguyễn Hải đè nén tâm trạng, giải thích ngắn gọn.
– Được. – Thiên Phong bừng tĩnh, vội vàng đổi chủ đề:
– Tý nữa cháu nhân tiện mang cái hộp gỗ này trao cho Lê Khiêm, nó là một phần ký ức đời người giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt.
Nguyễn Hải nhận lấy, tò mò mở ra xem thử chứ hắn chưa có ý định mang theo, thứ này quá cồng kềnh cho một chuyến đi xa, hơn nữa chẳng biết khi nào mới quay về đảo hoang mà gửi.
Hộp gỗ ấy chính là cái lúc trước ông Lý mang vào, thiết kế bên tương tự làn đựng cơm, đồ ăn, tuy đơn giản nhưng khá hữu dụng. Đập vô mắt thằng nhóc hai ống ngọc xanh, trắng kèm theo vài xấp giấp in hình khuông nhạc được đặt ngăn nắp ở tầng trên cùng, Nguyễn Hải nhẹ nhàng để lên bàn tiếp tục ngó xuống dưới. Hai tầng ngăn cách nhau bởi tấm gỗ cùng loại, hắn nhấc ra phát hiện mô hình cây đàn tinh xảo hết mức, nó óng ánh màu vàng tuyệt đẹp.
– Thôi ông ạ, mai sau bác Khiêm ắt tới lấy! – Nguyễn Hải thận trọng bỏ chúng về vị trí cũ, trong lòng thầm nghĩ: “Hèn gì ngày xưa “gà” mắc câu lắm thế!”. Hắn mới chỉ biết Lê Khiêm giỏi thổi tiêu, sáo chứ đàn thì chưa từng nghe qua, và bản thân được truyền thụ hai món này khá kỹ, đủ để gạ gẫm gái rồi.
Đôi bên trò truyện thêm một lúc nữa rồi Thiên Phong dẫn theo Nguyễn Hải rời đi, qua hai hành lang dài ngoằn ngèo, uốn lượn đã tới gian phòng bày biện rất kỳ quái. Các loại mô hình dụng cụ âm nhạc đều làm từ ngọc, vàng, bạc…quý hiếm xuất hiện đầy dãy, xem chừng chủ nhân cũng khá rành rõi về mấy lĩnh vực này. Phía tay phải đặt tượng đá, gỗ cho tới kim loại kích cỡ lớn bé không đồng nhất nhưng nổi bật phải kể bộ “tam đa*” màu đỏ như máu, rực rỡ vô cùng.
(*Phúc – Lộc – Thọ)
– Có người. – Nguyễn Hải giật mình, nhỏ tiếng phát biểu, ánh mắt hắn chăm chú quan sát bức tượng gỗ cao gần hai mét nghi ngờ.
Người đàn ông cưỡi ngựa tay cầm thanh đao dài được chạm khắc tỉ mỉ biểu lộ khí thế hào hùng của nhân vật, gã ta lông mày xếch hình dáng dữ tợn đang hạ vũ khí chém xuống. Tuy điều ấy khá ấn tượng nhưng việc khiến thằng nhóc khó hiểu là luồng sóng năng lượng khủng bố tỏa ra nhè nhẹ, đủ để gây chú ý cho ai có thể cảm nhận nó.
– Yên tâm! – Thiên Phong cười cười, khẽ dùng sức lập tức quả cầu nhỏ màu vàng nhạt xuất hiện nơi tay, ông bước tới bỏ thứ ấy vào lỗ tròn sau đuôi con ngựa, giải thích:
– Máy móc đó, dùng năng lượng của bản thân đánh lừa người khác thôi. Nếu cháu cố gắng sẽ nhận ra tần số dao động rất giống ta, ai mà không biết có khi…haha. Một cách phòng trộm đơn giản, đầy hữu dụng.
Bỏ gian phòng cổ quái lại sau lưng, bọn họ bước xuống tầng hầm bí mật thoang thoảng mùi ẩm mốc lâu ngày chưa được lau chùi. Thiên Phong khóa trái cánh cửa, mau lẹ bật công tác đèn làm hiện rõ tình trạng dưới này.
Tiếng rì rầm của điều hòa bốn phía bắt đầu hoạt động, không khí dần trong mát có đôi chút se lạnh thật dễ chịu. Nguyễn Hải nhặt thanh đao gần đó khẽ quơ quơ tìm cảm giác, đồng thời quan sát những dụng cụ đặc thù xung quanh căn phòng thích thú.
Thiên Phong ra hiệu cho tên thanh niên ngồi xuống tấm thảm vừa trải, ông nhìn hắn hỏi:
– Cháu biết mình phải làm gì chứ?
Nhận được câu trả lời, Thiên Phong lẵng lặng khoanh chân đối diện Nguyễn Hải, mấy ngón tay ông đan xen với bàn tay thằng nhóc khá giống lúc truyền công trong phim Trung Quốc.
Sau vài phút điều chỉnh tâm lý, hai người bắt đầu dồn năng lượng chuẩn bị vào việc.
Cơ thể Thiên Phong tỏa sáng ánh vàng, ông chuyển thứ ấy qua người Nguyễn Hải, nó đi tới đâu quần áo tên thanh niên tan nát đến đó, thoáng chốc đã trần truồng không mảnh vải che thân. Da thị thằng nhóc giật giật trào máu, luồng năng lượng khủng bố tràn vô tụ tập ở dưới bụng Nguyễn Hải hòa quyện thành một khối.
Thiên Phong nhăn mày suy nghĩ, “khả năng đặc biệt” không liên quan lắm đến da thịt nhưng trong trường hợp phản ứng kịch liệt thế này đúng là khác lạ, ông định dừng tay chợt bắt gặp ánh mắt Nguyễn Hải, hắn gật đầu ý muốn cứ tiếp tục.
Cũng khó trách làm người ngoài khó hiểu, “khả năng đặc biệt” ngoài tạo ra năng lượng đặc thù của từng thuộc tính còn thêm vào thân hình có thể biến hóa thành quái thú, hay điều gì đó tương tự. Loại thứ hai này có phân biệt theo ngũ hành nhưng khá mơ hồ, đa phần mang đặc trưng của thứ mình biến hóa.
Về võ học có thể tạo ra năng lượng giống khả năng đặc biệt và phần luyện tập thân thể theo “bí quyết” tương tự người biến thành quái thú nhưng chỉ tăng cường độ cứng rắn, dẻo dai chứ không thay đổi vẻ ngoài. Nguyễn Hải cũng vậy, thân thể hắn thuộc tính Mộc, khi gặp phải năng lượng Kim lập tức bị khắc chế khiến đau nhức tột cùng.
Nhớ lại thời điểm Lý Nhã Kỳ dùng năng lượng Thủy tấn công, hắn đã tận dụng đòn này thêm vào năng lượng Băng của mình kích phát cơ thể đột phá lên cấp hai, cũng vì theo ngũ hành Thủy sinh Mộc, tuy được lợi khá nhiều nhưng giá phải trả không phải là nhỏ.
– Aaa… – Bụng Nguyễn Hải quặn thắt, vẻ mặt tái xanh, tái vàng kỳ dị hết chỗ nói, hắn nghiến răng cuống họng gầm lớn đồng thời chịu đựng đau đớn phía ngoài thể xác lẫn trong người.
Thiên Phong nhìn dòng máu bốc hơi nghi ngút thoáng giật mình, cảnh tượng giống như yêu quái bị mấy nhà sư siêu độ đang cố gắng chống đối vậy. Mùi tanh tưởi nóng bức thậm chí tác dụng của điều hòa mất đi khả năng loại bỏ, không khí xung quanh ngột ngạt làm hô hấp cũng gặp khó khăn phần nào, thằng nhóc dồn nén sức lực chờ đột phá.
Mái tóc Nguyễn Hải đổi màu xanh, vàng so le với trắng kỳ dị vô cùng, đồng thời đầu óc xuất hiện hình ảnh khuôn mặt ba, bốn người thân thiết lôi kéo suy nghĩ hắn đi. “Tập trung, tập trung…” Âm thầm xua tan mấy thứ vớ vẫn, thằng nhóc ngẩng cổ, há mồm gân xanh nổi lên cuồn cuộn thét vang một tiếng kéo dài gần hai phút.
Sau tiếng thét đôi mắt Nguyễn Hải đỏ thẳm, sự điên cuồng bắt đầu bùng nổ. Thiên Phong vội vàng gia tăng năng lượng truyền qua, thời khắc sống còn, được mất chính là đây.
Thằng nhóc cảm giác hụt hẫng, lên xuống thất thường thật khó chịu, hắn muốn bay cao nhưng lại bị đè nén cản trở phía trước. Mau lẹ tập hợp năng lượng Băng Kim thành một khối, người Nguyễn Hải sôi trào nhiệt huyết ngập tràn tất cả.
– Aaa… – Âm thanh ầm vang kịch liệt hết mức, Thiên Phong thấy tên thanh niên run rẩy kêu gào thảm thiết, nắm tay ông siết chặt cố gắng lay tỉnh hắn. Sự xoa dịu đau thương bằng năng lượng thật kỳ quái, Nguyễn Hải vẫn ngáp ngáp như sắp chết, miệng rên la loạn nhịp thật vật vã.
“Ầm” bên trong Thằng nhóc nổ tung làm sóng năng lượng tản ra khiến những cọng lông toàn thân dựng ngược, cơ thể hắn mệt lả, dần dần mấy đầu ngón tay tuột khỏi cái nắm của Thiên Phong ngã lăn xuống đất.
Nguyễn Hải bỗng dưng tỉnh lại, thậm chí mắt còn chưa mở đã quơ tay chụp lấy thứ gì đó đang chạm vào mặt mình. Thời gian từ lúc hắn ngất xỉu cho đến bây giờ đại khái hơn mười tiếng, màn đêm buông xuống nơi đây khiến không khí dần se lạnh.
– Lộ Lộ!?
Người đẹp im lắng không đáp lời, Nguyễn Hải thấy đôi mắt nàng đỏ hoe sưng húp lên trông tội nghiệp vô cùng. Lộ Lộ vuốt ve khuôn mặt thằng nhóc, nụ cười mỉm trên môi đầy gượng gạo chẳng khác mếu là bao.
Bọn họ chăm chăm nhìn nhau, tưởng chừng thời gian như dừng lại không muốn khoảnh khắc này trôi qua. Nước mặt Lộ Lộ rơi rớt xuống giường, môi dưới bị cắn cho rướm máu nhưng tiếng nói vẫn chưa thành lời, nàng nấc lên nghẹn ngào ôm lồng ngực Nguyễn Hải khóc nức nở giống đứa trẻ ba tuổi đòi âu yếm.
Thằng nhóc ngơ ngác dỗ dành thân hình mềm mại đang run rẩy, khẽ vỗ lưng nhè nhè hắn mở miệng khuyên nhủ nhưng chẳng được, đành trình bày:
– Cưng đè tay anh đau quá.
Người đẹp hoảng hốt, quả thật ống truyền máu bị cô đè trúng ven gây ra tắc nghẽn, một màu tím bầm lan tràn hơi nhô cao so với da trông nhợn gai óc. Đang chưa biết làm sao cho ổn, Lộ Lộ liền thấy Nguyễn Hải rút kim rồi thoáng chốc mọi thứ đã lành lặn, tưởng chừng bản thân hoa mắt chẳng thể tin nổi.
Lộ Lộ nhìn thằng nhóc trách móc, sau đó nằm xuống, tay quàng qua ôm hắn thân thiết hết mức.
– Này, trong phòng có ba thành viên nhé! – Đường Tiểu Uyên tức giận, phát biểu:
– Tôi cũng thức tới nửa đêm, ngay cả một lời cảm ơn còn chưa nghe. Phải chăng ai đó nên…nói gì không?
– Rồi. – Nguyễn Hải ngáp dài, trả lời:
– Gửi lời cảm ơn ông Đường giùm tôi luôn.
“Chút thành tâm cũng không có!” Đường Tiểu Uyêm thầm chửi, trong đầu lóe sáng ý tưởng mới:
– Cậu ra chụp bức ảnh cho tôi còn làm hộ chiếu.
Nguyễn Hải bất đắc dĩ ngồi dậy, thật khó tin khi Lộ Lộ đã ngủ say xưa, thậm chí khóe miệng đang nở nụ cười đầy hạnh phúc. Cố gắng không gây tiếng động, thằng nhóc bước tới trước tấm rèm xanh lấy đó làm nền, để Đường Tiểu Uyên bấm máy.
– Đây hả?… Được chưa?… Rồi chứ?…
Nguyễn Hải muốn nổ não, hai mắt lừ lừ nghe theo chỉ đạo “thợ chụp ảnh”, hết trái tới phải quay về mặt mũi thân thể.
– Cô muốn gì?
– Thật ra ngay từ đầu tôi đã làm xong rồi. – Đường Tiểu Uyên đắc ý chẳng thèm nhìn khuôn mặt đen thui của thằng nhóc, mau chóng xoay người biến mất ngoài cửa phòng.
Âm thanh bước chân ầm ầm truyền đến, thoáng chốc một đám gồm năm người xông vào chật kín căn phòng đơn nhỏ bé. Vị bác sĩ hôm bữa điều trị cho Nguyễn Hải tiến tới, ánh mắt tỏa sáng nhìn cái đầu cổ quái của hắn, phán:
– Xem thử hôm nay cậu trốn đi đâu.
– Cưng lên cơn à?
– Cậu bị bệnh lạ, tôi cá chắc gần 90% tên cậu sẽ được đặt cho căn bệnh này.
– Thì sao? – Nguyễn Hải chẳng biết nên vui hay buồn, thế là mình nổi tiếng không cần ai lăng-xê, chứng bệnh “Hải Đầu Quỷ” mãi lưu truyền trong sử sách.
– Cậu ở lại để chúng tôi xem xét, trước tiên phải đưa mẫu tóc xanh, vàng kia cho tôi và cả màu trắng nữa, thử coi bữa giờ nó biến hóa gì không. – Triệu Phi Yến giải thích, cô đã bỏ ăn tết ở nhà mà chạy vội vã tới đây ngay sau khi biết tin bệnh nhân cũ nhập viện lần hai.
– Tóc, có thể. – Nguyễn Hải liếc mắt qua tấm gương, thích thú đáp:
– Nhưng người thì không.
– Cậu đừng cố chấp, nên nghĩ thoáng ra. – Triệu Phi Yến hạ giọng.
Nguyễn Hải chăm chăm quan sát nữ bác sĩ, tuy không quá xinh đẹp nhưng thân hình cực chuẩn chẳng có điểm nào để chê, miệng nở nụ cười khó tả:
– Cưng đêm nay là của anh, nếu được anh sẽ suy nghĩ.
– Hừ… Trói hắn lại cho tôi…
– Nhưng…đó là bệnh nhân mà chị Yến! – Bốn gã bảo vệ toát mồ hôi, do dự chưa dám xông lên.
– Làm đi, tôi chịu trách nhiệm. – Giọng điệu Triệu Phi Yến lạnh tanh, nói.
Nguyễn Hải không đợi mấy người bọn họ phản ứng, tay chân nhanh như cắt thoáng chốc áp sát đánh ngất bốn đứa, hắn lo lắng cho giấc ngủ của người đẹp, mau chóng tiễn khách:
– Đi đi, hay cưng muốn như chúng?
– Cậu… – Triệu Phi Yến biết tên thanh niên thuộc dạng cao thủ từ lần “ném cam” nên đã tìm thêm bốn gã bảo vệ to cao thế mà không chút tác dụng:
– Tôi sẽ gọi thêm người.
– Khùng nặng! – Nguyễn Hải áp sát, hắn thật sự bực mình với cái thể loại cuồng chữa bệnh này:
– Cưng khá được đấy, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông. Chiếc váy rất hợp với cưng nhưng anh nghĩ nếu trần truồng sẽ còn quyến rũ hơn.
– Cậu đứng im cho tôi. – Triệu Phi Yến lùi dần sau từng bước tiến của thằng nhóc, chiếc điện thoại đang cầm trên tay rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, nàng lắp bắp đe dọa:
– Cha tôi là Triệu Tử Dương, cậu mà làm bậy ông ấy…ông ấy…
– Thế nào gọi là bậy?
Triệu Phi Yến run run không dám trả lới, sau lưng đã chạm phải bức tường, thêm nữa bàn tay tên thanh niên đang vuốt ve khuôn mặt cô, miệng thì thào:
– Đêm nay “vui vẻ” nhé cưng?
– Aaa… – Nguyễn Hải vội bịt mồm người phụ nữ, tay mơn trớn vuốt nhẹ bên sườn trái dọc xuống eo tiếp tục tới đùi…
Triệu Phi Yến cảm nhận mấy đầu ngón tay đang len lỏi vén mảnh vải từng chút, từng chút một lên, nàng cố sức giãy giũa nhưng chợt phát hiện toàn thân căng cứng nhúc nhích không được. Ánh mắt vị bác sĩ ngày thường uy nghiêm là thế, vậy mà trong trường hợp này hai con ngươi muốn trào khỏi tròng, giọt lẹ nóng bỏng chảy ra đầy tủi nhục.
Vẻ mặt van xin của đối phương bị thằng nhóc phớt lờ, khẽ xoa nắn cặp mông co dãn, Nguyễn Hải than:
– Cưng thật tuyệt.
Tai phải bỗng giật nhẹ, Nguyễn Hải liếc qua cánh cửa kính phản chiếu hành lang dài, do trời đã tối để tiết kiệm điện mấy bóng đèn bên ngoài được bật theo kiểu ba cái giữ một giữa. Chẳng may căn phòng này nằm tại chỗ tối tăm, hắn liền thấy ngay một cô gái trẻ tuổi quen mặt hướng đến nơi đây từ nguồn sáng, nhưng mục đích cua vào hay không thì chẳng rõ.
Mặc kệ tất cả, Nguyễn Hải luồn lách qua chiếc quần nhỏ… Triệu Phi Yến chớp chớp mắt liên tục, nàng muốn ngất xỉu khi hành động của tên thanh niên mỗi lúc một mạnh bạo.
Từng phân thịt bị chiếm đóng bởi bàn tay ma quái, người phụ nữ trong cơn tuyệt vọng thoáng nghe thấy tiếng gọi: “Bác sĩ Yến”.
– Bác… – Tiểu Huyên là cô gái đi cùng Triệu Phi Yến hôm bữa, nàng che miệng chẳng dám tin cảnh tượng trước mặt. Chưa hết bàng hoàng bởi đám người nằm lăn lốc, cô phát hiện “Bác sĩ Yến” mà mình tôn sùng đang bận thân mật với bệnh nhân!
– Bác sĩ Yến… chị đang làm gì vậy? – Tiểu Huyên ngơ ngác hỏi nhưng liền nhận thấy câu nói này thật ngớ ngẩn, người nàng nóng ran, hô hấp dồn dập lí nhí đổi chủ đề:
– Em…em ra ngoài đợi!
Nguyễn Hải trông cô gái xấu hổ chạy trốn, hắn ngừng động tác “khó trình bày”, thản nhiên đuổi khách:
– Đi được chưa?
Cơ thể Triệu Phi Yến dựa lưng vô tường dần dần trượt xuống, bàn tay thằng nhóc trước đó không che miệng đã lâu nhưng nàng quên mất điều ấy mà cứ ngẩn tò te nhìn hắn.
Sau vài phút lấy lại tầm kiểm soát, Triệu Phi Yến hốt hoảng rời khỏi đây, tuy tên thanh niên chưa chạm trúng phạm vi nhậy cảm nhưng bản thân không chấp nhận nổi việc kia chứ đừng nói…đi quá giới hạn.
Nguyễn Hải lắc lắc đầu chán nản, định quay về giường ôm người đẹp ngủ thì chợt thấy nàng ta đã tỉnh, hơn nữa còn quan sát khá lâu rồi!
– Dậy rồi hả cưng?
Vẫn im lặng, Lộ Lộ đứng lên thu gom quần áo, nước mắt chảy dài chưa từng ngừng nghĩ… cô chẳng thể tiếp thu và hiểu nổi hành động của thằng nhóc, rất dâm nhưng tới bước cuối luôn dừng lại. Thậm chí Lộ Lộ cảm nhận lần này…hắn cố tình muốn cho nàng xem sự dê xồm của mình.
Khi người đẹp bước ngang qua mặt, Nguyễn Hải câm nín không dám nhìn vào đôi mắt ngập nước kia, hắn âm thầm hít sâu một hơi đè nén tâm trạng.
Lộ Lộ thất vọng tràn trề, trong lòng tự nhủ chỉ cần Nguyễn Hải níu kéo nàng sẽ bỏ lại tất cả, quên đi mọi chuyện để được bên hắn. Thế mà…trái tim xót xa, đau đớn tột cùng, tầng hầm bệnh viện thoáng chốc chỉ còn cách vài mét, nàng buồn bã vì quãng đường này sao ngắn thế! Ngoảnh mặt nhìn về phía căn phòng sau lưng, Lộ Lộ cắn răng, tiếp tục bước đi.
Tại không gian tĩnh lặng, một chiếc lá bị gió thổi lìa cành…đi mãi không xác định nổi bến bờ ở đâu. Thêm một chiếc lá khác nổi lênh đênh trên mặt sông, lặng thầm chờ đợi mặc dù chính nó đã tự rụng để nước cuốn trôi. Đời! Thật khó hiểu.
Những bước chân thầm lặng gắn liền với buổi đêm, Nguyễn Hải thả hồn theo gió cứ đi không một mục đích. Chẳng biết thời gian trôi được bao lâu, ánh mắt hắn nhìn biển hiệu quá bar quen thuộc hôm bữa gặp Lộ Lộ lần đầu, khẽ thở dài đắn đo đôi chút rồi cũng vào bên trong.
Thằng nhóc đến trước quầy rượu, gọi một ly đặc biệt. Lão già bartender lớn tuổi vẫn vậy, ông nhìn tên thanh niên ngập tràn đồng cảm, bộ dạng thất tình đang muốn dựa dẫm men đắng để giải sầu.
– Thất tình à?
Nguyễn Hải im lặng không trả lời, đôi tay xoay xoay cái ly thủy tinh trong suốt tập trung quan sát. Trời gần sáng, thời điểm này quán bar vắng hơn bao giờ hết, lác đắc còn vài cặp trai gái đang thỏ thẻ với nhau những câu từ tình yêu. Mấy ả phụ nữ làm gái cũng bận rộn tìm cho ra vị khách cuối cùng của “ngày đen”, tý nữa thôi mặt trời mọc lên với ánh nắng bao trùm không gian, mọi người sống với tiêu chí về đêm sẽ phải chìm vào giấc ngủ nhường chỗ cho thể loại khác trình diễn.
– Thất tình à?
Cô gái lặp lại câu hỏi khiến thằng nhóc bừng tĩnh, thế mà nãy giờ cứ ngỡ ngồi cạnh mình là lão già chứ ai ngờ phụ nữ. Nguyễn Hải quay sang đánh giá người này, phải nói rằng một chữ đẹp cũng chưa tả hết nhan sắc của cô ta, độ tuổi ước chừng hai sáu, mái tóc búi cao lộ cái cổ thon dài trắng ngần, thân hình khoác một chiếc đầm màu đỏ tôn vinh đường cong cơ thể và đặc biệt bộ ngực no tròn kia.
– Này, câm à? – Cô gái nhăn mặt nghi ngờ, sự khó hiểu ẩn dưới đôi mắt long lanh dụ người kinh khủng. Nguyễn Hải cười nhạt không trả lời, tay nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ tiếp tục trầm tư.
– Đồ hâm. – Người phụ nữ mất kiên nhẫn rời đi, con mồi không dính câu trước sắc đẹp của nàng đúng là lần đầu gặp phải. Ả thuộc dạng gái bao cao cấp, kẻ bình thường đời nào được để ý tới, chẳng may hôm nay có mỗi tên thanh niên vừa mắt mới lấn sang ai ngờ gặp loại chảnh khó đỡ.
– Chú Hoa. – Gái vừa khuất bóng lập tức có một đám tới thế chân, gã đàn ông cơ bắp tay, chân xăm hình cúi đầu chào lão già bartender.
– Long hả? Có việc gì không?
– Cháu muốn mời người anh em này ra ngoài nói chuyện, mong chú cho phép.
– Đi mà hỏi cậu ta. – “Chú Hoa” phất tay trả lời.
– Anh không rảnh. – Long vừa chạm trúng vai tên thanh niên liền bị gạt ra, kèm theo giọng nói lạnh tanh.
– Thế không phải người quen của mày à? – Chú Hoa có chút ngoài ý muốn hỏi.
– Dạ… – Long bối rối, đáp:
– Hôm bữa thằng này đến phá quán bar, nhưng ở phía ồn ào bên kia nên chắc chú không biết! Xin chú cho phép cháu…
– Được rồi, ta đã nói đừng gây sự tại đây là ổn, tụi mày muốn xử lý sao thì tùy. – Chú Hoa liếc mắt qua thằng nhóc, âm thầm chờ đợi diễn biến.
– Người anh em đã nghe…
– Ầm. – Long vừa thò tới lần hai liền bị Nguyễn Hải tóm lấy, nhanh như cắt xoay người một trỏ giọng xuống cánh tay gã đàn ông thật mạnh, con ngươi hắn đảo quanh, lập tức co chân đá ngay bụng Long khiến thân hình to lớn bay về phía đám đàn em sau lưng.
– Cậu nên đi đi, chỗ này cấm gây sự. – Chú Hoa khẽ híp mắt nhắc nhở.
Thằng nhóc nhìn lão già đánh giá, vẻ ngoài khoảng bảy mươi nhưng chắc rằng tuổi thật còn cao hơn, từ cái cơ thể ốm yếu kia thoáng gây ra sức ép kỳ lạ, tuy không có hành động gì khác thường cũng tạo thành áp lực cho bản thân.
– Tôi sẽ quay lại!
“Thú vị!” Chú Hoa ngẩn người trước câu nói của tên thanh niên, tay ông thoăn thoắt lắc đều, hòa trộn cho mình một ly cocktail rồi thưởng thức:
– Rất kích thích.
Tiếng nhạc xập xình bắt đầu vang lên, căn phòng ngập mùi bia, rượu nồng nặc làm Nguyễn Hải mất hết hứng thú.
– Tụi bay, chém chết mẹ nó báo thù cho anh Long.
Đám côn đồ ban nãy xách đao, kiếm… vũ khí sắc bén quơ loạn xạ ập đến bàn thằng nhóc đang ngồi. Màn đánh nhau như phim Hồng Kông tung tóe bấm máy, Nguyễn Hải trong cơn buồn bực vùi dập tất cả, âm thanh gào khóc còn hơn cha chết khiến ai nấy đều não nề phát ra, hắn tàn nhẫn bẻ gãy tay chân toàn bộ những kẻ ngu ngốc giống như dùng đá đập trứng.
***
Cục cảnh sát đêm mồng hai tết.
Lộ Lộ ngồi gặm mẫu bánh mỳ trong im lặng, thật khổ cho món đồ ăn khô không khốc này, nó đang bị người ta lợi dụng làm vật phát tiết sự buồn bực. Cô gái hằn học suy nghĩ, lâu lâu tiếng thút thít đi kèm vài dòng nước mắt lại xuất hiện, trong lòng nàng ngập tràn cảm xúc khó tả hoạt động mãnh liệt, thậm chí còn muốn bùng nổ trút giận sang ai đó.
– Thiên, anh tới quán bar Sky có người báo ở đấy đang có xô xát.
– Để tôi. – Lộ Lộ xen ngang cuộc đối thoại của hai đồng nghiệp, nàng chẳng nói gì thêm cứ thế hùng hổ ra ngoài xe.
– Anh theo cô ấy đi. – Người tên Thiên hoảng hốt rượt đuổi, Lộ Lộ vang danh với khả năng chuyên làm theo cảm tính, hơn nữa hôm nay lại biểu hiện khác thường có trời mới biết thế nào.
Bành Quốc Thiên đạp ga bám sát Long Lộ Lộ, quả nhiên tay đua bị chỉ trích hôm qua lái xe điên cuồng như vậy, điều ấy cũng làm gã đàn ông kêu khổ không thôi. May mắn ban đêm con đường giảm bớt lưu lượng người qua lại, thoáng chốc đã tới quán bar Sky rồi.
Hai vị cảnh sát xông vào bên trong choáng ngợp với không gian nồng nặc mùi máu, một tiên thanh niên vẫn còn bận chà đạp gã xấu số bên dưới cực kỳ tàn nhẫn.
– Hải!?!
Nguyễn Hải ngước mặt nhìn người con gái vừa gọi mình, đôi mắt cô sưng mọng hơn lúc gặp ở bệnh viện rất nhiều, thật sự khiến hắn dằn vặt, bứt rứt khôn tả.
– Anh có thích em không? – Lộ Lộ buột miệng nói.
– Anh trả lời em đi, anh có thích em không?
Bành Quốc Thiên rơi vào khoảng không mù mịt, đầu óc quay cuồng chẳng hiểu rốt cuộc chuyện này là thế nào. Những vị khách còn ở trong quán liên tiếp được đón xen hai câu chuyện trái ngược, cô nàng cảnh sát xinh đẹp thay vì bắt tội phạm lại quay sang hỏi một câu tưởng chừng chỉ có trên phim.
– Anh câm à?
Lộ Lộ kích động, quát. Người phụ nữ lúc trước gạ gẫm thằng nhóc âm thầm tán thành, tên này không hâm nặng cũng thuộc loại trốn viện tâm thần ra, chuyên phũ phàng với phái đẹp.
Nguyễn Hải thuận chân đá cái ghế cản đường sang bên, nhẹ nhàng bước tới nắm tay Lộ Lộ lôi ra ngoài. Bọn họ rời đi trong sự tò mò của mọi người, tiếng xì xào bàn tán vang lên làm Bành Quốc Thiên sửng sốt, ở đây có hơn chục tên côn đồ cần anh giải quyết nên tạm thời chẳng dám đuổi theo đồng nghiệp.
– Anh nói gì đi chứ?
Lộ Lộ ném chiếc điện thoại đang reo xuống biển, thằng nhóc vẫn cứ im lặng chở nàng tới bãi cát hôm nọ cùng Lý Nhã Kỳ đánh nhau.
Tại quán bar, gã cảnh sát nhìn màn hình điện thoại đau đầu, hung thủ gây án xong đã bỏ chạy biết lấy gì điều tra đây?
Về phần Nguyễn Hải, hắn ôm người đẹp đứng lặng thầm hóng những cơn gió thổi ào ạt mang theo giá lạnh, miệng thì thầm:
– Em muốn anh nói gì?
– Anh có thích em không?
– Có. – Nguyễn Hải đau khổ:
– Nhưng…thích và yêu hoàn toàn khác nhau em ạ, có cần phải hành hạ bản thân thế không?
– Với em chúng là một. – Lộ Lộ siết chặt vòng tay như sợ thằng nhóc biến mất, miệng mếu máo:
– Anh hứa đời này ở bên em, anh nhé!
– Chẳng có thứ gì gọi là vĩnh cửu, hai trái tim ngày trước anh vẽ trên cát cũng theo sóng mất đi. – Nguyễn Hải vuốt mái tóc dài, than thở:
– Sự rung động đầu đời càng mờ nhạt hơn, em đừng đắm chìm vào mà thêm đau. Hãy cố gắng lên, ngoài kia chắc rằng sẽ có người tốt hơn anh.
– Tại sao? Em không đẹp hay vì chuyện khác, anh nói đi em hứa sẽ sửa mà. – Lộ Lộ ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Nguyễn Hải, nước mắt chảy dài cố gắng tỏ ra kiêm quyết, hỏi.
– Lỗi do anh, anh không xứng đáng với em đâu. – Nguyễn Hải mỉm cười:
– Thôi, anh chào từ biệt em luôn vậy. Có lẽ mai mốt anh rời khỏi Hồng Kông rồi, ở lại mạnh khỏe nha em!
Những cơn sóng gào thét vỗ vào bờ, âm thanh gió biển rít gào tạo nên tràng tiếng ồn rùng rợn. Mấy con tàu ngoài khơi nhẹ nhàng nổi nhạc hòa quyện cùng thiên nhiên, các ngọn cây nghiêng ngã hát lên khúc tâm tình chua xót.
Nguyễn Hải vừa xoay người liền bị Lộ Lộ ôm chặt, hắn đành an ủi:
– Em buông anh ra đi, điều đó sẽ tốt cho cả hai.
– Không, làm thế đồng nghĩa với việc em sẽ mất anh. – Lộ Lộ bấn loạn, thút thít:
– Cho em thêm cơ hội, em nhất định sẽ chứng minh bản thân đủ tiêu chuẩn mà. Nếu anh muốn giỏi võ, được, ngày mai em tập trung luyện tập… anh…muốn thứ gì em đều…
– Anh muốn em buông tay ra. – Nguyễn Hải quay đầu nhìn vào đôi mắt cô nàng, kiêm quyết nói.
Cũng không rõ ai là người khởi xướng, một nụ hôn dài quấn chặt vào nhau bắt đầu bấm máy. Bọn họ tận hưởng sự ngọt ngào quên đi tất cả, một cơn mưa xuân rơi rớt những giọt mát lạnh xuống đất, ngay sau đó ào ạt đổ như trút nước ngập tràn Hồng Kông.
– Em còn cơ hội chứ? – Lộ Lộ luyến tiếc ngừng hôn hít, cặp mắt long lanh cầu xin.
– Có thể!
“Có thể” Người đẹp lặp đi lặp lại câu ấy, con ngươi ẩn hiện hình bóng tên thanh niên đang dần xa khuất đầy đau đớn. Nàng quỳ gối trên cát, tay ôm mặt khóc nức nở…