Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm - Chương 76: Khu Chinh phục Tình Yêu bọn em lắm chuyện thật đấy
- Home
- Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm
- Chương 76: Khu Chinh phục Tình Yêu bọn em lắm chuyện thật đấy
Chiếc đồng hồ kia đã biến mất, lúc này bức tường bên kia trống trơn.
Nha Thấu đứng dựa vào cửa, Ly Vân đột ngột xuất hiện làm cậu sợ hết hồn, hai chân như nhũn ra.
Tại sao Ly Vân lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải hắn nên ở tiền tuyến tấn công Ma cà rồng à?
Đầu óc rối bời, bị dọa đến mức tim suýt ngừng đập khiến Nha Thấu bỗng chốc quên mất việc phải lấy máu ở hậu trường.
Đôi mắt màu vàng nhạt của Ly Vân nhìn qua không có cảm xúc gì, trên tay hắn cầm nến mới. Sau khi bước vào, hắn cất giọng hỏi: “Nhìn thấy rồi à?”
Ngữ khí rất bình thường, giống giọng hắn nói chuyện mọi khi, nhưng trong lòng Nha Thấu lại dấy lên sự căng thẳng khi bị chủ nhân của Điện thờ bắt gặp, còn hơi lúng túng.
Đằng sau cánh cửa đóng chặt phía sau là chín pho tượng giống Ly Vân như đúc, gió lạnh lùa qua khe cửa bên dưới thổi vào cổ chân cậu, làm cậu nổi da gà.
Nếu cánh cửa này không xuất hiện thì cậu còn có thể giải thích là mình bị đẩy vào.
Nhưng giờ cậu lại đang chống tay vào cánh cửa vốn không có này, dù có tám cái miệng cũng không thể nói rõ được.
Thiếu niên xông vào không trả lời câu hỏi của hắn. Ly Vân cũng không vội, hắn đi tới trước giá nến rồi thay nến.
Dù điểm thiện cảm của Ly Vân với mình đang là 100, nhưng nhớ đến cảnh tượng không mấy tốt đẹp vào lần gặp đầu tiên, Nha Thấu vẫn rất sợ hắn.
Mà vừa rồi trông thấy chín pho tượng kia, khiến lòng cậu càng thêm bất an.
—Ly Vân tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cảm giác đói bụng không ngừng dâng lên, Nha Thấu lấy ống máu ở hậu trường. Lúc cậu lấy ra thì Ly Vân đã châm xong hai cây nến rồi đi tới đây.
Căn phòng nhỏ xíu này không thể dùng được vật phẩm, cậu không có cách nào chạy trốn khỏi đây được cả.
Nếu lúc này cậu làm gì đó phản kháng sự tiếp cận của Ly Vân, sẽ chỉ càng bại lộ sự chột dạ của cậu.
Nha Thấu hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng thấy Ly Vân đứng trước mặt mình. Thân hình cao lớn của hắn bao trùm lấy cậu, cảm giác áp lực cũng theo đó ập tới.
Ly Vân liếc nhìn mảnh vỡ dưới sàn, sau đó chuyển tầm mắt sang ống chất lỏng màu xanhlam trên tay thiếu niên.
Màu xanh lam rất đẹp, nhưng Ly Vân không thích, nhất là kể từ khi thiếu niên bị đưa đi, cả người toàn là mùi của Lucifer.
Ánh mắt Ly Vân tối xuống: “Của tôi đưa cho em đâu?”
Nha Thấu còn tưởng hắn sẽ hỏi tiếp vấn đề trước đó, hoặc tra hỏi cậu vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này, hơn nữa giọng điệu nghe còn hơi… ghen?
Nha Thấu ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Nước dâu tây.” Ly Vân áp sát đến, khoảng cách gần đến nỗi khiến Nha Thấu thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Phẫn nộ, đố kị, còn có chút điên cuồng và hung ác mà chính hắn cũng không nhận ra.
Nha Thấu không quen ở gần người khác đến vậy, thêm nữa những khi hắn không vui là khí thế trên người đáng sợ cực kỳ, cậu cẩn thận rụt vào bên trong: “Uống rồi.”
Thực ra lúc cậu rời khỏi nhà Ly Vân tối qua, cậu đã để nó trên bàn trà trong phòng khách.
Nhưng cậu không dám nói.
Ngay khi vừa nói xong, Nha Thấu thấy sắc mặt Ly Vân càng tệ hơn.
“Thật không?” Ly Vân cười khẽ, vươn tay dùng ngón trỏ và ngón cái nâng nhẹ cằm thiếu niên lên: “Nhưng trên người em không có mùi của tôi.”
Tay phải hắn sờ vào trán thiếu niên, cảm nhận khí vị của mình lưu lại trên đó.
Vầng trán nhẵn mịn đầy đặn, nhưng dù có kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn không thấy khí vị của hắn ở đó.
“Ngay cả ký hiệu cũng biến mất rồi.”
Hắn nói rất khẽ, như thể chỉ là thuận miệng nói ra như vừa phát hiện ra điều gì đó thôi.
Nhưng Nha Thấu biết không phải như vậy, bởi vì ngay giây tiếp theo, cậu cảm giác chân người đàn ông trước mặt chen vào giữa hai chân cậu, giống hệt lần trong khu rừng hôm đó.
Cậu mới bị dọa sợ nên chân vẫn còn hơi run, lúc này đầu gối Ly Vân nâng cao lên, khiến chút sức lực ít ỏi của cậu biến mất sạch.
Thiếu niên xụp xuống, vừa khéo ngồi lên đầu gối hắn.
Kiểu ngồi này cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, chỉ cần Ly Vân rút chân ra là cậu sẽ ngã thẳng xuống sàn.
Nha Thấu muốn chống tay đứng dậy, nhưng vừa cử động đã thấy Ly Vân ấn vai cậu xuống, đè cậu ngồi yên trên đùi hắn.
“Để xóa ký hiệu cần người có sức mạnh ngang hoặc cao hơn tôi…” Ly Vân không nói nốt hai chữ cuối cùng, hắn nheo mắt lại, nói: “Lucifer giúp em phải không?”
“Hắn dùng cái gì? Nước bọt hay tinh dịch?”
【???? Má ôi kích thích quá vậy? So với căn phòng mà Lucifer nhốt vợ lại thì căn phòng này trông mới giống phòng tối này.】
【Đừng hoảng vội, chỉ là chó dại đang ghen thôi, lúc đầu tôi còn tưởng Ly Vân là một người lạnh lùng nữa chứ, không ngờ thằng nhóc nhà ngươi là người thế này.】
【Sao không hoảng cho được? Bọn ông quên lần gặp đầu tiên, Ly Vân đã dụ dỗ Nha Nha hôn hắn rồi à? Nếu không phải địa điểm không đúng thì đêm đó có khi Nha Nha đã bị hắn đè ở đấy rồi chơi hỏng… Đệt, giờ địa điểm đúng rồi kìa.】
【Ly Vân, ngươi có được không đấy, nếu là đàn ông thì hành động ngay cho anh! Tôi còn tưởng lần trước hắn đã phát hiện rồi, hóa ra bây giờ mới phát hiện ký hiệu biến mất, lần trước là cho uống máu, thế lần này có phải sẽ…】
【Các ông không thương vợ à? Từ lúc vào căn phòng này nhỏ đã bị dọa sợ rồi, Ly Vân, tôi khuyên anh thức thời một tí, đừng để sau này có muốn khóc cũng không khóc được.】
Tay Ly Vân lướt từ giữa trán xuống bụng dưới của thiếu niên, hững hờ nói: “Chỗ này đã bị hắn chạm đến chưa?”
Lời vừa dứt, khuôn mặt xinh đẹp trước mặt hắn thoắt cái đỏ bừng.
“Anh… anh đang nói gì vậy!”
Nha Thấu muốn quát hắn, nhưng tình hình hiện tại không có lợi cho cậu, thế là mới nói được nửa, cậu đành phải dằn cơn giận xuống.
Nhưng cậu vẫn tức lắm, mặt cậu bị ép ngẩng lên, trông lúc này chẳng khác nào một chú mèo đang xù lông vì nổi giận.
Ly Vân chẳng hề dao động: “Rồi hay chưa?”
Nha Thấu tức đến mức muốn cắn chết hắn, trả lời dứt khoát gọn gàng: “Chưa!”
“Không phải thứ như anh nói, chỉ là… máu thôi.”
Cậu nói xong, Ly Vân im lặng như đang nghĩ về độ tin cậy của câu nói này.
Khoảng một phút sau, Ly Vân cuối cùng cũng cử động. hắn lấy một ống chất lỏng màu đỏ từ trong túi ra, sau đó lẳng lặng nhìn thiếu niên.
Trên tay hắn chính là “nước dâu tây” mà thiếu niên nói đã uống ban nãy, giờ nó đang bị hắn cầm trong tay, cái cớ của thiếu niên nghĩ ra tạm thời cũng tự sụp đổ.
“Giải thích xem?”
Nha Thấu tê hết da đầu, đôi mắt vừa rồi còn mở to giờ đang dần khép nhỏ lại, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, dưới ánh nến lờ mờ trông lại càng quyến rũ.
Môi Ly Vân mấp máy: “Đồ lừa đảo này.”
Nha Thấu cứng đờ, không dám động đậy, mất hết sức lực vốn có, cảm xúc chột dạ bủa vây khiến cậu chỉ muốn đào cái hố chui xuống trốn đi.
“Lời của em không đáng tin.” Ly Vân nói: “Tôi phải tự kiểm tra mới tin được.”
Nha Thấu:!!
Kiểm tra thế nào mới ra hả! Cái này có nhìn được bằng mắt thường được đâu!
Bây giờ cậu hoảng loạn sắp chết đến nơi rồi, muốn chạy trốn nhưng lại bị ấn chặt tại chỗ.
Sao không ai nói với cậu, sau khi điểm thiện cảm của Ly Vân đạt 100, hắn lại phát điên thế này hả!
Ly Vân lúc này chẳng khác nào mèo đang vờn chuột, tận hưởng khoái cảm khi con mồi giãy giụa trong tay mình. Chờ đến khi con mồi kiệt sức vì bị hắn đùa giỡn, hắn mới cắn cổ nó, nuốt chủng nó vào trong bụng.
Bé con xinh đẹp của nhà hàng xóm đã vô tình lạc sang đây, vậy thì nên thuộc về hắn.
Nghĩ như vậy, tay Ly Vân dịch dần xuống.
Nhưng khi vừa chạm đến quần của thiếu niên, hắn đã nhận ra cậu có gì đó không ổn.
Nhỏ Ma cà rồng vốn còn đang chột dạ xen lẫn tức giận lúc này lại đang ngơ ngác nhìn hắn, lúc thấy hắn nhìn qua, cậu còn há miệng muốn cắn cái tay đang bóp cằm mình.
Trạng thái này rất giống với đêm trong khu rừng.
Tính thử thời gian thì hẳn là cậu lại rơi vào trạng thái đói rồi.
Ý nghĩ thoáng qua khiến Ly Vân tạm dừng. Hắn ghìm chặt thiếu niên đang vùng vẫy, ngón tay tách môi cậu ra rồi sờ răng nanh bên trong.
Không cùn, sắc hơn trước nhiều, lúc này nhô lên một cục nhỏ, sờ vào còn hơi đau.
Tính công kích của thiếu niên cũng lớn hơn tước đó rất nhiều, giờ phút này trông cực kỳ khó chịu, cậu cau mày cắn tay Ly Vân.
Răng nanh cắn rách da thịt, nhưng cảm giác đau đớn ở đầu ngón tay không khiến Ly Vân thay đổi sắc mặt, trái lại hắn còn thích thú nhìn chằm chằm vào nhỏ Ma cà rồng đang ngậm tay mình.
Máu tươi có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với con non Ma cà rồng đang trong trạng thái đói, nhất là hình như cậu từng nếm qua mùi vị của loại máu này rồi, đầu óc vốn đang trì trệ lập tức dừng hoạt động.
Nhân lúc cậu đang ngẩn người, Ly Vân rút ngón tay ra, sau đó khẽ liếm mấy giọt máu đang ứa ra trên đó.
Hồi lâu sau, hắn lên tiếng đầy ẩn ý: “Ngọt quá.”
Mất nguồn máu, nhỏ Ma ca rồng bắt đầu bồn chồn, há miệng gầm gừ với hắn, răng nanh lúc ẩn lúc hiện. Ly Vân rút chân về, đỡ lấy bé con suýt ngã xuống, sau đó khom lưng bế Nha Thấu lên.
Ly Vân ấn đầu cậu vào cổ mình, thở khẽ: “Tự em dâng lên đó nhé.”
“Muốn gì thì tự lấy đi.”
Cơ thể ấm áp không ngừng tỏa hương thơm nồng, những mạch máu ẩn hiện dưới da thu hút toàn bộ sự chú ý của Nha Thấu. Cậu không chần chừ, há miệng cắn xuống.
Ngay khoảnh khắc răng nanh cắn rách da thịt, tiếng thông báo của hệ thống chợt vang lên.
Cổ là nơi yếu ớt, cảm giác răng nanh cắn xuyên qua vừa rõ ràng lại vừa dai dẳng.
Răng nanh tiết ra thứ gì đso hòa vào máu, chảy khắp cơ thể, khiến cho người luôn giữ bình tĩnh như Ly Vân cũng bắt đầu choáng váng, tai đỏ bừng.
Hắn vuốt ve sống lưng nhỏ Ma cà rồng tựa như đang dỗ dành trẻ con, vỗ nhè nhẹ, giọng hắn khàn khàn: “Nha Nha.”
Nhỏ Ma cà rồng đang mải mê hút máu không thèm đếm xỉa tới hắn.
Ly Vân cũng không giận, ánh mắt dần mất tiêu cự, giọng nói cũng khẽ theo: “Nước việt quất ngon hơn? Hay nước dâu tây ngon hơn?”
Nha Thấu rất bực mình vì người này cứ lải nhải bên tai trong khi mình đang ăn. Mất lý trí rồi gan cũng to hơn, cậu dứt khoát duỗi tay bịt miệng hắn lại.
Ly Vân cười không nói gì.
【Này, các ông còn nhớ lúc trước ai nói gì mà lúc được Ma cà rồng chuyển hóa, con người sẽ cảm nhận được khoái cảm ngập đầu không?】
【Đấy là chuyển hóa thôi, chứ hút máu bình thường chắc không có đâu?】
【Nhưng nhìn biểu cảm của Ly Vân xem… thử để tay lên ngực nói xem có phải thế thật không?】
Sau khi răng nanh của con non bắt đầu phát triển, lượng máu cần thiết cũng sẽ tăng lên theo, có điều dù có tăng lên thì lượng máu cũng chỉ lớn hơn chút xíu.
Đến khi cơn đói trong dạ dày dần tan biến, lý trí đã mất cũng dần quay lại.
Nha Thấu nhận ra mình đang bị ôm, còn đang cắn cổ người ta thì hoang mang không thôi.
Xảy ra chuyện gì vậy? Não cậu lại chết máy rồi à?
001 bỗng lên tiếng:【Ký chủ, nhiệm vụ 3 đã hoàn thành một nửa.】
Nha Thấu yên lặng mở bảng điều khiên ra, quả nhiên thấy (0/2) trong nhiệm vụ 3 đã biến thành (1/2).
Hút máu cũng tính là ám sát hả?
001:【… Chắc là vậy.】 Nó thử đoán:【Có lẽ vì địa vị của Ly Vân quá cao nên không ai dám hút máu hắn cả.】
“…”
Vậy là cậu chó ngáp phải ruồi à?
Cậu cắn cổ một lần thì hoàn thành được nửa nhiệm vụ, thế cậu cắn lần nữa liệu có hoàn thành luôn không nhỉ? Nha Thấu thầm đoán lung tung.
Cậu lén lút ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của Ly Vân, bên tai chỉ có mỗi tiếng thở dốc nặng nề của hắn.
Cắn cũng cắn rồi, cắn lần nữa cũng có sao đâu nhỉ?
Nha Thấu dè dặt cắn thêm cái nữa, mỗi tội không nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống. Cậu ỉu xìu nhả ra.
Cậu chán nản, không biết phải làm sao để hoàn thành nốt nhiệm vụ.
Ly Vân cảm nhận những cảm xúc xa lạ đang tán loạn trong cơ thể, mãi mới bình bĩnh lại được.
Bị nhỏ Ma cà rồng hút máu thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn, bao gồm cả việc thiếu niên xuất hiện ở đây cũng là chuyện hắn không ngờ tới.
Thiếu niên không nặng, Ly Vân xốc cậu lên, giọng nói vẫn còn hơi khàn: “No chưa?”
Nha Thấu gật đầu, giãy giụa muốn xuống.
Nhưng Ly Vân sao có thể để cậu như ý, hai cánh tay hắn ôm chặt cậu, làm Nha Thấu không ngọ nguậy được.
Rốt cuộc Ly Vân muốn làm gì hả!
Nha Thấu mím môi, dùng tay đẩy vai hắn, muốn cách hắn xa ra tí.
Lúc này bọn họ đang đứng ngay trước cánh cửa, Ly Vân bế Nha Thấu bằng một tay, duỗi tay còn lại ra nắm lấy chốt cửa: “Sao em lại vào được đây?”
“… Bị người khác đẩy vào.”
“Ừm.” Sau khi thoát khỏi trạng thái kia, Ly Vân lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu: “Em là ma cà rồng nên sẽ không có thẻ thân phận, em dùng của ai?”
“Thi Lâu.”
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống, Ly Vân híp mắt nghĩ một lúc, mới ra nhớ hình như là Thủ lĩnh Người sói hiện tại.
Hắn nhớ Thi Lâu cũng là người chơi, rất mạnh.
Lúc biết Thi Lâu đánh bại Thủ lĩnh Người sói tiền nhiệm, Ly Vân cảm thấy trong phó bản này cuối cùng cũng có mấy người chơi nhìn được, nhưng không ngờ những người này đều có liên quan đến nhỏ Ma cà rồng trong ngực mình.
“Nhưng mà Nha Nha, chẳng phải bây giờ em nên ở khu S à? Sao lại xuất hiện trong điện thờ?”
“…”
Nha Thấu không biết trả lời thế nào, bàn tay chống vai Ly Vân bỗng siết chặt.
Ly Vân mở cửa, đoạn dừng: “Vì nhiệm vụ người chơi?”
Nha Thấu:!!
Nhỏ Ma cà rồng trong ngực gần như ngừng thở, Ly Vân nói: “Đừng căng thẳng, tôi biết em là người chơi, cả nhóm Lục Lâm An lẫn Thẩm Thính Bạch.”
Tuy hắn đã nói vậy nhưng Nha Thấu vẫn không gạt được tảng đá trong lòng xuống.
Thậm chí có thể nói, từ khi nhìn thấy chín pho tượng, tảng đá kia vẫn lung lay không ngừng, chỉ cần sơ xuất một cái là sẽ rơi xuống.
Toàn bộ tấm vải phủ chín pho tượng trong phòng đã rơi hết xuống, Ly Vân bế Nha Thấu vào, đi đến trước một pho tượng, bỗng nói: “Giống lắm phải không?”
Nha Thấu cứng ngắc, không dám trả lời.
Ly Vân khựng lại, cúi đầu nhìn vào mắt thiếu niên trong ngực mình, trong đôi mắt lam xinh đẹp ấy tràn ngập hoang mang sợ hãi: “Sợ tôi?”
Hắn không chờ được câu trả lời của Nha Thấu: “Sao lại sợ?”
“… Anh hung dữ với tôi lắm.” Nha Thấu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói yếu ớt vô cùng.
“Hung dữ lắm?” Ly Vân không ngờ lại nghe thấy câu trả lời như vậy, hắn thả thiếu niên xuống: “Tôi mà hung dữ với em?”
Nha Thấu gật đầu, thấp thỏm nhìn hắn.
Ly Vân đỉnh lưỡi lên hàm trên, giọng điệu có phần nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hung dữ với em chỗ nào?”
Cả người toàn mùi của Lucifer đã khiến Ly Vân khó chịu lắm rồi, giờ cậu còn nói hắn hung dữ, sự bình tĩnh mà hắn duy trì bao lâu này bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.
“Có phải em thích Lucifer hơn không?” Ly Vân nheo mắt, dồn từng bước: “Cả người từ trên xuống dưới toàn mùi của hắn.”
Hắn nuốt khan: “Rõ ràng là tôi gặp em trước.”
Nha Thấu chỉ nghĩ là hắn đang nói về lần gặp gỡ đầu tiên trong khu rừng, nếu tính như thế thì đúng là cậu gặp Ly Vân sớm hơn Lucifer thật, nghĩ vậy nên cậu chẳng nghi ngờ gì.
Cậu bấm vào lòng bàn tay, tay còn lại nắm chặt vạt áo, lẩm bẩm: “Rõ là hung dữ mà.”
“Vừa nãy anh còn muốn kiểm tra…” Nha Thấu xấu hổ không nói hết, lúng túng lảng sang chuyện khác: “Lúc đầu còn muốn tôi hôn anh nữa.”
Ly Vân dừng lại.
“Thái độ của anh làm tôi sợ lắm.” Nha Thấu vừa nhìn Ly Vân vừa thủ thỉ: “Tôi cảm thấy anh không tôn trọng tôi.”
Hành vi thân mật này khiến cậu thấy sợ hãi theo bản năng.
Người muốn làm mấy chuyện kiểu đó với cậu nhiều lắm. Phó bản trước có Phương Chí với Hứa Dã, phó bản này có Lục Lâm An, tuy chỉ nói miệng nhưng cậu cũng không thích.
Lục Lâm An chỉ dám nói chứ không dám làm, Phương Chí với Hứa Dã thì cậu vừa khóc cái là nghe theo cậu hết, nhưng Ly Vân thì cậu chịu.
Lúc trước cậu tưởng mình hiểu được Ly Vân, nhưng khi trông thấy chín pho tượng giống hệt hắn kia, cậu mới nhận ra là Ly Vân giấu sâu hơn cậu tưởng tượng nhiều.
Theo tính cách của Ly Vân thì rất có khả năng hắn sẽ thực sự nhốt cậu ở đâu đó rồi làm những gì hắn muốn.
Điều này khiến Nha Thấu sợ vô cùng.
Suốt quá trình, thiếu niên đều nói nhỏ, nói một câu lại dừng một lúc, sau đó lén lút nhìn sắc mặt hắn.
Ly Vân không nói gì, cứ im lặng như vậy hồi lâu.
Nha Thấu không biết lời mình nói có tác dụng gì không nên không dám cựa quậy lung tung, chỉ biết ngửa cổ lên nhìn hắn, cậu cảm giác cổ mình sắp tê cứng hết rồi.
Cuối cùng Ly Vân cũng mở miệng: “Cho nên ý của em là phải được em đồng ý đúng không?”
Nha Thấu gật đầu lia lịa, “Ừm ừm” hai tiếng.
“Vậy là Lucifer chưa làm gì em thật à?”
Lời này của hắn lạ ghê, Nha Thấu không biết là hắn có nghe vào tai hay không nữa, đành đáp: “… Chưa.”
Nhưng câu tiếp theo của Ly Vân lại khiến cậu sốc xám hồn.
“Khu Chinh phục Tình Yêu bọn em lắm chuyện thật đấy.”
Nha Thấu:!!!
…
Lần này thì Nha Thấu thực sự sợ chết khiếp.
Hồn như sắp bay ra khỏi cơ thể, trong phút chốc cậu dường như còn thấy bà cố của mình đang vẫy tay gọi từ xa.
Đến tiếng trống ngực dồn dập cũng không nghe thấy, bên tai chỉ còn mỗi giọng nói của Ly Vân.
“Tuy hơi rắc rối nhưng tôi có thể học.” Ly Vân nói.
Má ơi, cái gì vậy?
Nha Thấu mãi mới hoàn hồn, nổi hết da gà, cậu hốt hoảng gọi 001: “Ta nghe nhầm hay sao ấy? Ly Vân vừa nhắc đến khu Chinh phục Tình Yêu thì phải?”
Tại sao Ly Vân lại biết! Hắn là NPC khu Trốn thoát Kinh Hoàng cơ mà?
【Ừm… Đúng vậy, hắn nói thế thật đấy.】001 lúng túng đáp.
“Sao ngươi không bất ngờ?” Nha Thấu sắp khóc đến nơi rồi.
Phó bản trước thì suýt bại lộ, phó bản này thì bại lộ hoàn toàn.
Ly Vân biết từ khi nào?
Lòng câu rối như tơ vò, nhớ đến lời 001 nói với mình lúc bị Lucifer cắn, cậu có vẻ đã hiểu ra điều gì rồi.
Thì ra 001 đã biết từ lúc đó.
Mấu chốt là cậu không nhớ mình đã gặp Ly Vân trong hoạt động giao lưu hữu nghị lần đó, ngoại hình tóc bạc mắt vàng như hắn, chỉ nhìn một lần là sẽ không quên được.
001 ấp úng:【Sau khi ngài ngất xỉu, Ly Vân nói lúc khiêu khích Lucifer.】
Nha Thấu đờ người ra.
Nói như thế thì Lucifer cũng biết rồi hả?
Cậu bị tin này làm cho choáng váng đến nỗi không nói nên lời hồi lâu.
Ly Vân muốn đến gần, nhưng nhớ đến lời thiếu niên nói vừa nãy, bàn tay vừa duỗi ra lại rụt về.
Hắn trưởng thành trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng, cách biểu đạt tình cảm cũng đậm phong cách của khu này, thẳng thắn dứt khoát không quanh co lòng vòng gì hết, thích thì cướp về, nếu đôi bên thích nhau thì càng tốt.
Nhưng Nha Thấu không thích.
Ly Vân bỗng nói: “Lúc Lucifer cắn em cũng đã được em đồng ý đâu.”
Nha Thấu chớp mắt: “Nhưng anh ấy đã xin lỗi tôi rồi.”
“…”
Sắc mặt Ly Vân càng lúc càng kém, Nha Thấu bước từng bước nhỏ lùi về sau, lưng đụng vào pho tượng thì hết đường lùi.
Đừng bảo là mấy lời cậu nói khiến Ly Vân giận đấy nhé?
Nha Thấu cảm nhận được cảm xúc trập trùng kịch liệt trên người Ly Vân mà khóc không ra nước mắt. Cậu nghĩ cách tự cứu khác: “Ta có thể chạy được không?”
【Không khả thi lắm.】 001 nghiêm túc phân tích:【Căn phòng này nhỏ quá, chạy cũng chẳng chạy đi đâu được.】
Quan trọng hơn là Ly Vân không có sát ý với ký chủ, không phát hiện thấy nguy hiểm nên nó cũng không thể dịch chuyển được.
001 vừa định thở dài thì bỗng nghe thấy tiếng cảnh báo dồn dập vang lên từ mọi phía.
Nó đột nhiên nhận ra ký chủ đã ở trong điện thờ hơn một tiếng rồi.
Thẻ ra vào cậu cầm lúc này đang không ngừng lóe sáng, năng lượng dao động giống hệt với Ly Vân.
—— Đây là thẻ năng lượng được tạo ra bằng sức mạnh của Ly Vân.
Sức mạnh của chính hắn đã đưa thiếu niên ra khỏi tầm mắt hắn.
Ánh sáng lập tức bao bọc lấy thiếu niên, chỉ trong chớp mắt, cậu đã biến mất tại chỗ.
…
Lúc Nha Thấu mở mắt ra đã thấy mình đứng ở quầy tiếp tân, nơi đăng ký ban đầu.
Nhìn thiếu niên còn đang ngỡ ngàng, chị gái thợ săn tốt bụng nói: “Đây là Thánh tử làm, vượt quá thời gian sẽ bị cưỡng chế đưa ra ngoài.”
Hóa ra là vậy?
Nha Thấu vô cùng biết ơn chức năng này, cậu vội vã gạch tên mình trên bảng đăng ký.
Mình đột ngột biến mất trước mặt Ly Vân, không biết hắn sẽ phản ứng ra sao nhỉ, nhưng chắc là không tốt đẹp gì đâu.
Cậu phải tránh xa hắn ra chút, tốt nhất là đi tìm Thi Lâu ngay bây giờ.
Quyết định như vậy, Nha Thấu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngay khi cậu sắp rời khỏi cổng điện thờ, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng.
“Vừa rồi có cảnh báo vang lên là sao vậy?”
— Là Lục Lâm An đã lâu không gặp.
Chị gái thợ săn miêu tả lại sự việc.
Lục Lâm An cau mày: “Cứ thế cho qua à? Người kia đâu rồi?”
Chị gái thợ săn chỉ Nha Thấu đang ở gần đó: “Kia kìa.”
Lục Lâm An nheo mắt, cảm thấy bóng lưng kia khá quen mắt.
“Ê.” Lục Lâm An gọi cậu lại: “Cậu tên gì?”