Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm - Chương 75: 【Yêu cầu toàn thể người chơi tấn công Ma cà rồng!】
- Home
- Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm
- Chương 75: 【Yêu cầu toàn thể người chơi tấn công Ma cà rồng!】
Lưng Nha Thấu cứng đờ.
Trong phòng không sáng lắm, chỉ có bốn ngọn nến ở bốn góc duy trì ánh sáng, còn chiếc đồng hồ kỳ dị kia cũng đang tỏa ra từng đợt huỳnh quang.
Sao mèo lại xuất hiện ở đây?
Bỗng dưng nhìn thấy con mèo trong căn phòng nhỏ này khiến Nha Thấu giật mình, hai chân cậu như bị rót chì, không thể di chuyển nổi.
Mà điều quái dị nhất là lúc mới mở cánh cửa ra, cảnh tượng cậu trông thấy rõ ràng không phải thế này.
Nha Thấu quay lại nhìn phía sau theo thói quen, phát hiện sau lưng mình là một bức tường.
Nhận thức này khiến cậu sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng lúc mở cửa, cậu đã bị ai đó đẩy vào, sao giờ sau lưng lại là một bức tường?
Là ai đã đẩy cậu vào?
Còn ai đang ở đây nữa?
Nha Thấu khóc không ra nước mắt, giọng hỏi 001 run run: “Ở đây còn có người khác à?”
【Tạm thời vẫn chưa phát hiện.】001 an ủi ký chủ nhà mình:【Tôi cũng không phát hiện thấy nguy hiểm, cho nên ký chủ không cần lo lắng quá đâu.】
Tuy 001 đã nói vậy nhưng cậu vẫn không hoàn toàn yên lòng.
Nhưng những nơi càng kỳ lạ thì lại càng có thể thu thập được nhiều thông tin.
Thiếu niên đành phải tự động viên mình, cậu vỗ hai má, cố gắng gạt bỏ những suy đoán không tốt trong đầu.
Kể từ khi cậu bước vào, con mèo vẫn nhìn cậu chằm chằm, không còn kêu meo meo như lúc gặp nhau lần đầu, chỉ có cái đuôi không ngừng quét qua quét lại dưới sàn.
Con mèo ly hoa ngồi ở chính giữa trận pháp màu đỏ, chỗ nó ngồi là một vòng tròn, bao nó lại bên trong, cái đuôi sau lưng dù đong đưa thế nào cũng không vượt ra khỏi phạm vi ấy.
Như thể nó đang bị trận pháp này giam giữ vậy.
… Bị giam giữ?
Trong chớp mắt, lời nói của Thi Lâu và Anvile cùng lúc vang lên trong đầu cậu.
— “Nó” ở điện thờ, cũng có thể ở bất cứ đâu mà “Nó” nên ở, rất có thể “Nó” đang ở ngay bên cạnh em.
— Gương chỉ là môi giới giúp “Nó” xuất hiện.
— “Nó” có lẽ chưa thực sự xuất hiện, chân thân của nó có lẽ vẫn đang náu ở một nơi nào đó.
Cậu bỗng như hiểu ra điều gì.
Tổng hợp toàn bộ thông tin thu thập được, Nha Thấu cảm thấy mình sắp nghẹn thở trong đống len này rồi, nhưng lại không thể không xếp gọn chúng.
Gương là môi giới, có phải cũng có nghĩa là “Bất cứ đâu mà ‘Nó’ nên ở” không?
Mà khi cậu tỉnh dậy lần đầu tiên, thực ra cậu đã trông thấy “Nó”, bởi vì dù là bóng đen trong gương hay còn mèo “Nó” biến thành thì ngay từ đầu “Nó” đã đi theo mình rồi, rất phù hợp với thông tin Anvile cung cấp.
Còn “Nơi nào đó” mà Thi Lâu nói hẳn là căn phòng này, mình bị thứ gì đó đẩy vào thành ra lại vô tình tìm thấy.
Nhìn có vẻ mọi logic đều khớp, suôn sẻ không có vấn đề gì.
Chỉ có một điểm không đúng…
Nha Thấu chần chờ mở bảng điều khiển của mình ra, cậu không nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống.
Tại sao?
Những câu hỏi trước cậu còn có thể miễn cưỡng lý giải được, nhưng tại sao hệ thống không gợi ý cho cậu về nơi này thì cậu không tài nào hiểu được.
Thật giả lẫn lộn, đầu óc cậu chứa quá nhiều thứ, giờ đã có hiện tượng muốn chết máy.
Nha Thấu hít mũi một cái, cảm thấy từ khi mình đến khu Trốn thoát Kinh hoàng đã rụng cả mớ tóc rồi. Cậu chỉ thấy đầu khó chịu, tim đập cũng nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Trong lúc Nha Thấu đang suy nghĩ thì con mèo ly hoa vốn đang ngồi im trong trung tâm trận pháp bỗng đứng dậy, “Meo” một tiếng với thiếu niên đứng bên này.
Tiếng mèo vang vọng khắp căn phòng trống trải, cũng theo tiếng kêu đó, Nha Thấu bỗng cảm thấy cơ thể mình như bị tê liệt, không thể cử động được.
Nha Thấu:!!
Chưa dừng lại ở đó, cậu còn trơ mắt thấy cơ thể mình tự bước đi về phía trận pháp màu đỏ kia!
Màu sắc của trận pháp giống như màu máu, ngay khi cậu giẫm chân vào, nó bỗng sáng lên nhưng cũng không bài xích cậu tiến vào. Ngay sau đó, Nha Thấu thấy cơ thể mình ngồi xuống trước mặt con mèo ly hoa kia rồi đưa tay phải ra với nó.
Với hết thảy đang xảy ra, Nha Thấu không biết phải hình dung thế nào.
Cậu giống như đang bị giam cầm trong một không gian kín nhỏ hẹp, không thể điều khiển được cơ thể mình, dù có đập vào vách ngăn vô hình bao nhiêu lần thì cũng không thể thoát ra được.
Điều quái dị hơn nữa là giờ phút này cậu không thể liên lạc được với 001 và Hệ thống Tình Yêu. Dù đã gọi rất nhiều lần nhưng cậu không nghe thấy âm thanh đáp lại của bọn nó.
Bọn cậu giống như bị mất liên lạc, chuyện này khiến Nha Thấu bị đẩy vào một tình thế cực kỳ bất lợi.
Kể từ khi tỉnh dậy, “Nó” là thứ đầu tiên Nha Thấu gặp, tiếp theo là sự kiện tập kích nửa đêm rồi tới chuyện trong phòng tắm. Nha Thấu hoàn toàn không hiểu được thái độ của “Nó” với mình.
Hệ thống Tình Yêu từng nói rằng thứ này không có ác ý với mình, việc “Nó” tặng kẹo cho cậu cũng đã chứng minh cho điều đó.
Nhưng Nha Thấu không hiểu, tại sao “Nó” luôn muốn dọa mình.
Nha Thấu tự biết trình độ của mình, cậu chỉ là một người bình thường, thậm chí còn khá đần, do vậy, từ nhỏ đến lớn Nha Thấu luôn dựa vào trực giác của bản thân.
Và bây giờ, cậu có cảm giác mãnh liệt rằng — “Nó” đến vì mình.
Rốt cuộc con mèo này muốn làm gì? Hay là nói, “Nó” muốn làm gì?
Mặc dù hiện giờ cậu không thể điều khiển cơ thể của mình, nhưng đây vẫn là cơ thể của cậu, lúc tay phải vươn ra, mèo ly hoa cảm nhận được sự sợ hãi dày đặc xen lẫn tủi thân trên người cậu, còn có chút ủ rũ nữa.
Đuôi của mèo ly hoa dừng đong đưa, nó cảm thấy hoang mang lẫn lo lắng. Nó chỉ muốn thân thiết với thiếu niên theo thói quen, nhưng không ngờ thiếu niên lại phản ứng như vậy.
Nó cố gắng lục lọi ký ức bản thân, muốn tìm cách dỗ cho thiếu niên trước mặt vui vẻ.
Ngay sau đó, Nha Thấu cảm giác được có thứ gì đó bông mềm đang cọ vào tay mình, tựa như một con vật cưng đang nũng nịu lấy lòng sau khi mắc lỗi.
Con mèo trước mặt liên tục kêu hừ hừ, Nha Thấu không hiểu nó muốn biểu đạt điều gì.
Con mèo cọ trong chốc lát, sau đó dụi đầu qua, liếm láp đầu ngón tay cậu. Gai ngược trên lưỡi mèo khiến Nha Thấu cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc Nha Thấu đã gần như tuyệt vọng thì không ngờ mèo ly hoa lại làm động tác kia, làm cậu thoáng sững sờ.
Nhưng ngay giây sau, đầu ngón tay cậu bỗng thấy đau nhói. Cái răng sắc nhọn của nó cắn rách ngón tay cậu, cảm giác nóng ran lan rộng từ đầu ngón tay.
Cùng với cảm giác nóng rực ấy, cậu lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, đồng thời nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Hệ thống Tình Yêu và 001.
Cũng ngay lúc răng nanh cắn rách đầu ngón tay, âm thanh thông báo của Hệ thống Tình Yêu cũng vang lên.
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Phát hiện trị số thiện cảm của sinh vật không xác định, có muốn kiểm tra ngay không?】
Nha Thấu ấn “Có”, sau đó một màn hình trong suốt hiện ra trước mặt cậu.
【Tên: Tiểu Lê Hoa.】
【Tuổi: Không rõ.】
【Điểm thiện cảm: 100.】
“… Tiểu Lê Hoa?” Sao tên qua loa quá vậy?
Cậu hơi ngạc nhiên, con mèo ly hoa trước mặt này vừa có nhan sắc vừa có cơ bắp, nhìn qua đã biết là một thợ săn cừ khôi rồi, “Tiểu Lê Hoa” nghe chẳng hợp với nó chút nào.
Ai lấy cái tên này nhỉ?
Lúc Nha Thấu đang thắc mắc, một từ khóa nào đó như được kích hoạt, tiếng thông báo của hệ thống lại vang lên lần nữa.
— Lần này là Hệ thống Sinh Tồn.
【Chúc mừng Người chơi “Nha Thấu” và Người chơi “Thi Lâu” đã tìm ra thông tin mấu chốt để vượt ải —”Nó”.】
Vấn đề cuối cùng được giải quyết một cách dễ dàng, tiếng thông báo của hệ thống đã chứng minh con mèo này chính là “Nó”.
Hết thảy đều có đáp án: Lần đầu tiên mình thấy “Nó”, Lucifer không hề ở trong trang viên ma cà rồng. Cũng trong ngày đầu tiên cậu rời khỏi trang viên ma cà rồng, “Nó” đã xuất hiện dưới hình dạng một con mèo trong nhà vệ sinh của quán ăn.
Vì trong phòng vệ sinh có gương nên “Nó” mới có thể xuất hiện bên trong khi Nha Thấu đã đóng cửa.
“Nó” có mối liên hệ mật thiết với Lucifer, muốn vượt ải thì nhất định phải phong ấn Lucifer.
Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, cậu cắn môi, bắt đầu nghĩ xem phải làm sao để tìm ra điều kiện vượt ải ẩn trong mấy ngày còn lại cùng Thi Lâu.
Nhưng chưa đầy hai giây sau khi tiếng thông báo đầu tiên của hệ thống kết thúc, tiếng thông báo tiếp theo đã vang lên.
【Hệ thống Sinh Tồn thông báo: Điều kiện vượt ải đã thay đổi, hãy lập tức vào hậu trường kiểm tra.】
Thông báo xong, hệ thống vẫn chưa dừng lại, giữa chừng có tiếng dòng điện cơ học xèn xẹt, sau đó âm thanh thông báo vang lên lần nữa, tuy nó vẫn giống hệt ban nãy nhưng Nha Thấu lại cảm thấy lạnh lùng và nghiêm túc khó tả.
【Yêu cầu toàn thể người chơi tấn công Ma cà rồng!】
…
Căn phòng chìm vào im lặng suốt năm phút. 001 nhìn sắc mặt ngày càng kém của ký chủ, nó lo lắng gọi tên Nha Thấu.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên không còn chút màu máu nào, cậu vô thức cắn môi, đứng yên ở đó rất lâu, mãi đến khi 001 gọi nhiều lần mới phản ứng lại.
Hệ thống Tình Yêu nói:【Thiếu chủ, Thi Lâu nói đúng đấy, đừng dành nhiều tình cảm cho một NPC trong phó bản quá.】
Nha Thấu không nói gì, cậu cúi đầu xuống, muốn điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng lại nhận ra dù có cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Ngoài con mèo ra, trong căn phòng không còn ai khác. Cậu dứt khoát buông xuôi, không còn kiềm chế biểu cảm nữa, bộc lộ hết cảm xúc trên mặt.
Dù nhìn từ xa vẫn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch đang khổ sở lẫn tỏ ra khó hiểu.
Cậu không làm sao giải thích được cảm xúc trong lòng mình lúc này, chỉ đành dùng những việc khác để phân tán sự chú ý của bản thân.
Nha Thấu mở hậu trường ra, phát hiện một trong các điều kiện vượt ải là thời gian sống sót, từ bảy ngày đã giảm xuống còn năm ngày.
001 vừa thấy thì hít một hơi thật sâu.
Nha Thấu hoang mang: “Sao vậy?”
【Hơi khó rồi.】Giọng 001 nghiêm túc hẳn:【Nếu như ở phó bản sinh tồn thì thời gian sống sót là số ngày cần tồn tại, thời gian người chơi trong phó bản phải lớn hơn hoặc bằng số ngày hệ thống đưa ra thì mới có thể vượt ải thành công.】
【Nhưng các loại phó bản khác thì khác, sống sót trong bảy ngày nghĩa là phó bản chỉ mở trong bảy ngày, mọi người phải tìm ra manh mối trong vòng bảy ngày này, mà giờ rút ngắn còn năm ngày…】001 không nói hết nửa câu sau, nhưng những gì nó nói đã đủ nhiều rồi, Nha Thấu đương nhiên sẽ hiểu.
Hồi lâu sau, 001 mới nói thêm một câu:【Ký chủ, thời gian một ngày rưỡi khả năng không đủ để cậu tìm được điều kiện vượt ải ẩn.】
Điều kiện vượt ải ẩn đã được gắn thêm chữ “ẩn” thì đương nhiên sẽ rất khó tìm. Giờ Hệ thống Chủ đã rút ngắn thời gian sống sót từ bảy ngày xuống còn năm ngày, không biết là do cốt truyện được đẩy lên sớm hay do nguyên nhân gì khác.
Điều kiện vượt ải công khai đã được tìm thấy, vật phẩm phong ấn đã có trong tay, “Nó” cũng đã được tìm thấy, cuối cùng chỉ cần phong ấn Lucifer lại là xong.
Đây là cách đơn giản nhất hiện tại, cũng là câu trả lời mà Nha Thấu vất vả mãi mới tìm ra và ghép lại được.
Nếu như có thể, 001 muốn bảo ký chủ chọn cách này.
Nha Thấu siết chặt tay thành nắm đấm, sau đó lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần.
“Nói sau đi.”
001:【… Được.】
Có lẽ nhận ra cảm xúc của thiếu niên chập trùng quá kịch liệt, Tiểu Lê Hoa lo lắng nên liên tục dụi đầu vào bắp chân cậu, cuối cùng còn dùng móng vuốt bám vào đầu gối cậu, móng vuốt còn lại thì vỗ nhẹ vào má cậu, rướn cổ lên muốn nhìn biểu cảm của thiếu niên.
Nó quả thực không có ác ý với mình, 100 điểm thiện cảm bất ngờ kia khiến Nha Thấu luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.
Có điều dù mèo ly hoa đã cắn cậu nhưng nó vẫn không thể thoát khỏi trận pháp màu đỏ kia.
Ánh sáng từ trận pháp vẫn sáng rực, giam giữ nó bên trong.
Trận pháp này khác với “Triệu hồi”, không thể dễ dàng gỡ bằng cách lau bỏ.
Nha Thấu ngồi xổm xuống, cảm xúc hiện giờ đã hoàn toàn lấn át nỗi sợ hãi ban đầu.
Hơn nữa từ sau khi bị mèo cắn, cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối mình với mèo ly hoa. Cậu mím môi, gõ nhẹ một cái vào đầu con mèo đang ngó nghiêng, khẽ nói: “Mày cắn tao.”
Cậu nói thêm: “Còn cắn khi chưa được tao cho phép.”
Lời vừa dứt, con mèo kia cứng đờ, ban nãy còn rướn cổ nhìn vẻ mặt của cậu, mà giờ lại quay đầu sang phía khác, biểu cảm có phần chột dạ.
Nha Thấu lấy làm lạ: “Mày có thể nghe hiểu lời tao nói à?”
Cậu vừa hỏi xong thì tự thấy buồn cười, nếu mèo ly hoa là “Nó” thì nó chắc chắn có thể nghe hiểu.
Không ngờ mèo ly hoa lại ngoan ngoãn gật đầu khiến Nha Thấu thấy thú vị cực kỳ.
“Vậy sao lúc đầu mày lại dọa tao?” Nha Thấu biết điểm thiện cảm của “Nó” với mình là 100 nên giờ bạo gan hơn trước nhiều. Sau khi biết mèo ly hoa có thể nghe hiểu lời cậu nói, bèn ép sát từng bước: “Mày còn dọa tao ở chỗ bồn rửa mặt trong phòng tắm nữa.”
Tuy cuối cùng nó đã tặng kẹo cho cậu nhưng Nha Thấu vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.
“… Xin lỗi.”
Một giọng nói khàn khàn bỗng vang lên giữa không trung, giống hệt với giọng “Đến tìm em đi” lúc cậu rời khỏi phòng tắm.
Tiếng mèo và tiếng người hoàn hoàn khác biệt. Tiếng người khàn khàn, còn tiếng mèo kêu lại hơi the thé.
Thấy “Nó” có thể nói chuyện, Nha Thấu cũng không bất ngờ.
Chân trước của mèo ly hoa bị thiếu niên nắm lấy, phần bụng mềm mại lộ ra ngoài. Nhưng nó không hề vùng vẫy mà trái lại còn xấu hổ cúi đầu nói một câu.
Chỉ là nói nhỏ quá nên Nha Thấu không nghe thấy.
Cậu còn muốn nói thêm điều gì thì mèo ly hoa đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Nếu không phải trong tay vẫn còn mấy sợi lông mèo sót lại lúc cậu nắm bàn chân trước của nó thì Nha Thấu đã tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ rồi.
Từ khi cậu bước vào căn phòng này đã hơn mười phút trôi qua.
Cậu không biết mình đã vào đây bằng cách nào, cũng không biết làm thế nào để thoát ra. Căn phòng chỉ có một cánh cửa, không khóa nhưng lại không mở ra được.
Nha Thấu thử dùng vật phẩm dịch chuyển, nhưng có lẽ vì trận pháp trước mặt nên không nó không hoạt động được.
Vào rồi lại không ra được, duy nhất có con mèo ly hoa kia thì giờ cũng bốc hơi đâu mất rồi.
Biết được điều này, Nha Thấu hệt như quả bóng xì hơi, ngồi xổm trên sàn nhà giả vờ làm một cây nấm.
Bỗng dưng cậu nảy ra một ý, lúc ở quầy tiếp tây nhận thẻ ra vào. Chị gái thợ săn đã nói với cậu rằng nếu quá một tiếng thì sẽ xuất hiện cảnh báo. Giờ chắc là cậu vẫn còn trong điện thờ, cảnh báo vẫn vang lên bình thường nhỉ?
Hoặc là đổi một cái xẻng, đào từ đây ra ngoài?
Cái xẻng cần cậu tự sử dụng nên không nằm trong phạm vi hạn chế của trận pháp này.
Nha Thấu vẽ vòng tròn trên sàn nhà, trong đầu tràn ngập các ý tưởng kỳ quặc.
Ngồi thêm năm phút nữa vẫn không thấy mèo ly hoa xuất hiện, việc dùng xẻng đào hố đã bị cậu bỏ qua. Nha Thấu đứng dậy, quyết định không thể ngồi yên chờ chết được, cậu nhất định phải tìm ra thứ gì đó trong căn phòng này.
Cậu kiểm tra mấy ngọn nến đặt ở bốn góc, vẫn còn sáng, nhưng chỉ còn lại chút xíu, chúng đang dùng thân hình mỏng manh của mình để lấp lóe ánh sáng cuối cùng.
Cậu so thử mấy ngọn nến này với ngón tay cái của mình.
001:【… Sau khi nến cháy hết, căn phòng sẽ tối đen, không phải ký chủ sợ bóng tối nhất à?】
Nó thấy thiếu niên vốn đang bình tĩnh, sau khi nghe nó nói xong thì đờ người ra, nghĩ thông thì vẻ mặt lập tức xị xuống.
Đúng nhỉ, cậu chưa nghĩ đến điều này.
Có lẽ do lúc này nghĩ nhiều quá nên dùng hết tế bào não rồi.
Nha Thấu điềm nhiên như không có việc gì, chuyển chủ đề: “Ta đi kiểm tra những nơi khác đã.”
Cậu đi dọc theo bức tường, chầm chậm sờ từng nơi, bắt chước những gì mình xem trên TV, gõ gõ từng chỗ trên tường.
Có lẽ hay gặp xui ở những phương diện khác nên có vài chuyện sẽ gặp may mắn hơn.
Nha Thấu lần mò mãi, cuối cùng cũng sờ thấy một chỗ hơi lõm xuống. Vết lõm không sâu lắm, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.
Nhưng may là cậu có thừa sự kiên trì, sờ đi sờ lại, cộng thêm so sánh với xung quanh nên mới tìm được chỗ này.
Niềm vui tìm được cơ quan đã tạm thời xua tan sự phiền muộn giấu trong lòng. Thiếu niên ngước mắt lên, hai mắt sáng lấp lánh, chỉ vào chỗ lõm đó rồi nói chuyện với khán giả trong phòng livestream, ngay cả cọng tóc vểnh trên đầu cũng lắc lư theo.
Màu mắt cậu vốn đã đẹp, trong ánh sáng mờ tối cũng không giảm bớt chút nào, trái lại còn vì ánh nến đong đưa mà khiến nó trông như mặt hồ.
Dưới ánh trăng, hải yêu bơi qua làm dậy từng gợn sóng.
Nha Thấu hào hứng nói: “Là tôi tìm được đấy!”
【Đúng đúng đúng, Nha Nha tìm được! Nha Nha siêu quá, Nha Nha giỏi quá, Nha Nha quá giỏi!】
【A a a, đột nhiên chuyển từ fan chồng sang fan mẹ, trông nhỏ nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt sáng lóng lánh như kiểu đang muốn được khen ý. Không được không được, muốn hỏi Nha Nha một chút, em còn anh trai chị gái nào không, chị không chê, ai chị cũng được hết á.】
【Ánh mắt kia thì ai mà đỡ cho được! Tặng vợ một quả ngư lôi nước sâu.】
【Nha Nha quỷ kế đa đoan thế, muốn được khen thì nói thẳng là được mà! Em bé qua đây cho thơm miếng nào, Nha Nha thực sự quá tuyệt vời!】
Nha Thấu sờ mũi, dù bị người ta đoán trúng suy nghĩ nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: “Khen đúng lúc sẽ khiến người ta vui vẻ được lâu lắm.”
Bão bình luận trong phòng livestream tức khắc biến thành đại dương lời khen, Nha Thấu nhìn thoáng qua rồi ẩn nó đi.
001 im lặng hồi lâu:【Ký chủ, tôi thấy cậu rất hợp với phó bản loại hình nhập vai.】
“Thế á?” Nha Thấu ngạc nhiên: “Còn có phó bản hợp với ta nữa à?”
【Ừm, có một vai vai rất hợp với cậu.】
“Vai gì?”
【Trùm cuối, trông thì ngây thơ nhưng thực ra lại nham hiểm.】
“…” Nha Thấu cười gượng hai tiếng: “Đề cao ta quá rồi.”
Nếu cậu thực sự là trùm cuối, gặp phải người chơi đỉnh cấp hay NPC đỉnh cấp e rằng sẽ bị tiêu diệt ngay trong phút đầu tiên rồi.
…
Sau mấy câu tán gẫu, Nha Thấu bấm chốt mở.
Ngừng một giây, một cái cánh cửa bỗng xuất hiện trên bức tường phía sau, Nha Thấu thử kéo tay nắm cửa, lại phát hiện cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Nha Thấu vội quay đầu nhìn lại xung quanh, sau khi xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong cũng được thắp nến, hiện tại khả năng nhìn đêm của Nha Thấu đã tăng lên rất nhiều, vì vậy cậu có thể nhìn rõ trong điều kiện thiếu sáng.
Nhờ ánh sáng lờ mờ, cậu nhận ra căn phòng này rộng đến mức khó tin, cả chiều dài, chiều rộng lẫn chiều cao đều gấp mấy lần căn phòng bên ngoài.
Bên trong có chín pho tượng, tất cả đều được phủ bằng tấm vải trắng khổng lồ, không thấy thứ gì được điêu khắc bên dưới.
Chiều cao của pho tượng cao hơn Nha Thấu hơn nửa cái đầu, cậu nhìn chiều cao của nó, thấy không chênh với Ly Vân là mấy.
Thực ra cũng ngang nhóm Lucifer, chẳng qua nơi đây là điện thờ, Ly Vân lại là thánh tử của điện thờ nên Nha Thấu mới nghĩ đến hắn đầu tiên.
Ngày trước, để học tốt môn tâm lý học tình yêu, Nha Thấu đã bị anh năm lừa đi xem phim kinh dị, bắt cậu phân tích tâm lý của nhân vật, chẳng hạn như họ đang nghĩ gì mỗi khi hành động.
Nói hoa mỹ một tí thì là tâm lý học và tâm lý học tình yêu chỉ cách nhau hai chữ, không khác là bao.
Mặc dù Nha Thấu không hiểu tại sao muốn học tâm lý học lại phải xem phim kinh dị, cũng cảm thấy anh trai lừa mình nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi xem.
Kết quả là vừa xem được một nửa thì sợ tái mặt, nhưng lại cố chấp muốn xem cho hết, tới cuối cùng thì chỉ nhớ rằng nếu nhân vật chính trong phim kinh dị mà bớt tò mò đi một tí thì có thể giảm được hẳn một nửa nội dung phim.
Cậu muốn về nhà, tính cậu cũng không tò mò lắm nên không muốn biết mấy pho tượng kia là gì.
Nha Thấu nhỏ giọng thầm thì, sau khi đi một vòng mà vẫn không tìm thấy lối ra, cậu chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, một cơn gió bất chợt thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc của căn phòng, hất tung tấm vải trắng phủ trên tượng xuống sàn.
Nha Thấu:!! Tôi không muốn xem!
Cậu vội vàng nhắm mắt lạo nhưng đã quá muộn, cậu vẫn nhìn thấy hình dáng của pho tượng kia.
— Là Ly Vân.
Mà dưới chân tượng có ghi dòng chữ “Thánh tử điện thờ đời thứ chín.”
Nhưng Ly Vân… Không phải hắn là thánh tử điện thờ đời thứ mười à? Sao lại giống hệt vị đời thứ chín?
Nha Thấu cảm thấy mình giống như vừa khám phá ra bí mật gì đó, bộ não đông cứng cố gắng hoạt động nhưng lại không được, thậm chí vì suy nghĩ quá độ mà cơn đói quen thuộc lại xuất hiện.
Giờ cậu không còn tâm trí nào mà lấy máu ra nữa, vì tấm vải trắng phủ trên đầu tám pho tượng còn lại cũng đồng loạt rơi xuống, lộ ra diện mạo thực sự của những pho tượng bị che giấu bên dưới.
Mỗi pho tượng đều giống Ly Vân như đúc, mà dòng chữ dưới chân từng pho tượng được ghi từ một đến tám, theo thứ tự là tám vị thánh tử đã qua đời.
Nha Thấu không kịp nghĩ ngợi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đó là căn phòng này quá kỳ quái, cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức, dù chỉ là ra căn phòng nhỏ bên ngoài.
Cậu chạy ra ngoài, đóng cửa lại, dựa vào cửa thở hổn hển.
Cơn đói trong bụng ngày càng rõ rệt, Nha Thấu run rẩy lấy ống máu ra, chuẩn bị uống thì cánh cửa mà cậu vẫn không mở được lại mở ra!
Tim đập nhanh đến nỗi sắp ngừng đập, Nha Thấu thả tay ra, ống máu màu lam rơi xuống.
Người bước vào không xa lạ gì với Nha Thấu, áo choàng màu trắng viền vàng, tóc bạc mắt vàng, chính là nhân vật chính trong căn phòng rộng lớn ban nãy.
— Ly Vân.
Ly Vân cầm nến, chuẩn bị thay nến cho căn phòng bên trong, nhưng khi trông thấy thiếu niên ở bên trong và cánh cửa sau lưng đã bị mở, khóe môi hắn bỗng cong lên.
“Nhìn thấy rồi à?”
Nha Thấu không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
Cậu không dám nhìn vào mắt Ly Vân, vội quay đầu nhìn sang hướng khác, song lại phát hiện nơi vốn treo đồng hồ giờ đây không còn gì cả.
— Chiếc đồng hồ như dải ngân hà kia cũng giống như con mèo, đột nhiên biến mất.
…
Tác giả nhắn lại:
Meo meo không phải một mảnh linh hồn của công, còn anh trai Lucifer là một mảnh siêu bự.