VÃN VÃN BẤT THÍNH THANH - Niệm Huy - Chương 12 - Ngoại truyện 4
Tĩnh An Tự có hai công chúa đến ở, khó tránh có người có ý đồ xấu, có tăng nhân ban đêm lại đến quấy rầy.
Tuy nói chuyện này ở Tĩnh An Tự chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà Tống Vãn Vãn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Ban đêm gặp ác mộng cũng thôi đi, ban ngày tinh thần cũng bắt đầu ngẩn ngơ.
Sáng sớm, nàng xoau người ngồi dậy, ngáp một cái, quyết định ra ngoài một chút.
Tiện thể đến nhận lỗi với các cao tăng trong chùa.
Nàng đi theo tiếng chuông đến phía trước, thấy các tăng nhân đều đang ngồi thiền, bèn không quấy rầy, lén đi đường vòng.
Không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Lại không cẩn thận đi đến nơi tăng nhân ở.
Tống Vãn Vãn định đi, trong rừng rậm bỗng nhảy ra mười mấy người mặc đồ đen, xoay nắm đấm như muốn lùng bắt nàng.
Võ công của họ rất tốt, Tống Vãn Vãn giãy dụa đẩy xe, nàng há mồm cắn cổ tay của một ai đó, sau đó bèn truyền đến tiếng sáo.
Mấy đại hán che mặt đội nón bỗng nhảy từ trong góc ra, xen giữa mấy người áo đen.
Tống Vãn Vãn kinh ngạc nhìn những người bỗng nhảy ra giúp đỡ này, quay đầu nhìn người đứng sau.
Ánh mắt nho nhã hiện vẻ tức giận.
Đúng là Dung Chân.
Tống Vãn Vãn thấy ánh mặt lạnh lẽo của hắn, không khỏi hỏi: “Ngươi… có trợ thủ?”
“Để đề phòng bất trắc, cố ý gọi hộ vệ.” Dung Chân liếc mắt nhìn đám người áo đen bị đánh tơi bời, tung ra ít phấn thuốc khử đi mùi máu tươi, lập tức nói với Tống Vãn Vãn: “Công chúa, vào rồi nói.”
“Chuyện này…” Tống Vãn Vãn chần chừ, chuyện này có phải không được hay lắm?
Dung Chân cười một cái, ý bảo nàng tiến lên: “Không ngại, bây giờ không có người khác.”
Tống Vãn Vãn không từ chối nữa.
Trong phòng, Dung Chân đưa cho Tống Vãn Vãn một chén trà nhỏ, chậm rãi nói: “Lần trước ngươi hỏi ta vì sao xuất gia làm tăng?”
Tống Vãn Vãn nhỏ giọng: “Ừm…”
Dung Chân rũ ánh mắ, cười nhạt một tiếng: “Bởi vì từng nghiệp chướng nặng nề, nên cố ý cạo tóc tu hàng, phổ độ chúng sinh.”
Tống Vãn Vãn nhìn gò mà nhu hòa của hắn, nhịn không được kinh ngạc: “Sao?”
Thế nào là nghiệp chướng nặng nề, cố ý cạo tóc, phổ độ chúng sinh?
Dung Chân… nhấp trà, khí chất bình tĩnh như quân tử, vô cùng dịu dàng: “Trước đây ta không nhìn thấu hận thù, bị ma quỷ ám ảnh, giết chết rất nhiều người thân, sau đó lại gây ra tội nghiệt không thể bù đắp, nên mới đến Tĩnh An Tự cạo đầu chuộc tội.”
Tống Vãn Vãn kinh ngạc, nhớ đến Tô Hoán, không biết nên nói gì.
Hóa ra trên đời này người vì bản thân mà giết hết người thân lại nhiều như vậy.
Phò mã dịu dàng của nàng cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy.
Cũng không biết ở dưới suối vàng hắn có thể nhìn thấu hay không, nhận rõ người mình yêu rốt cuộc là ai?
Là Vãn Vân? Hay là Tống Vãn Vãn nàng?
Dung Chân cong môi cười nhạt, cắt ngang suy nghĩ của Tống Vãn Vãn: “Sau đó ta may mắn trốn thoát đến Tĩnh An tự, chuyên tâm tu phật, không mong rửa sạch tội nghiệt, chỉ nguyện bảo vệ người khác bình an.”
Tống Vãn Vãn lắc đầu nói: “Biết sai thì sửa, không bao giờ là muộn.”
Mắt của Dung Chân rũ xuống, cạn sạch chén trà, trong đôi mắt dậy sóng cuồn cuộn, nhưng người khác lại không nhìn rõ.
Tống Vãn Vãn thở dài thay hắn.
Cũng không biết quân tử dịu dàng như ngọc Dung Chân này trong lòng cất giấu người tốt đẹp đến nhường nào, có thể cạo tóc, mặc áo cà sa, lại chưa từng quên.
Tống Vãn Vãn liếc nhìn gò má Dung Chân, bỗng phát hiện ra gì đó, ngạc nhiên nói: “Đại sư, sao ngươi lại bôi phấn?”
Màu da của Dung Chân trắng nõn, cũng không khó nhận ra đã bôi phấn trắng. Một nhà tăng sao lại phải làm vậy?
Tống Vãn Vãn không khỏi nhìn hắn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ nhận ra cổ tay của hắn đỏ trắng loang lổ, cứ như là bị cháy vậy.
Không đợi Tống Vãn Vãn nhìn kỹ, Dung Chân lập tức buông chén trà, đứng lên quay lưng lại.
Dáng vẻ vội vàng như là đang che giấu bí mật gì đó.
Tống Vãn Vãn nghi ngờ nhìn bóng lưng hắn: “Là… chuyện không thể nói sao?”
Một lúc rất lâu sau Dung Chân mới không lưu loát nói: “Giọng nói và đầu gối của công chúa chỉ cần chăm sóc nhiều hơn, một thời gian nữa tất nhiên sẽ khỏi hẳn. Thời gian không còn sớm, lòng bần tăng có ác quỷ, sẽ không tiễn công chúa.”
Tống Vãn Vãn nhìn chằm chằm bóng lưng xa lạ lại tuấn tú này, trước khi rời đi còn an ủi: “Đại sư thiện lương hơn ma quỷ nhiều.”
Tâm trạng Dung Chân khẽ thay đổi, hắn quay đầu lại, đưa mắt nhìn Tống Vãn Vãn, muốn nói gì, đó, bỗng nhiên vẻ mặt lạnh lẽo, bỗng nhiên nghiêng người đỡ một mũi tên từ trên trời bay xuống.
Mũi tên xoẹt một cái đâm vào vai Dung Chân.
Tống Vãn Vãn trợn to hai mắt: “Chuyện này…”
“Không cẩn thận để lọt.”
Ánh mắt Dung Chân lạnh lẽo quét sang, móc từ trong lòng ra một túi phấn, thả chút thuốc bột vào trà, sau đó dùng cánh tay kia dùng sức ném chén trà.
Chỉ nghe bên ngoài có tiếng gào, kẻ lọt lưới đã bị tạt trà nguội không biết pha trộn thứ gì, đau đớn lăn qua lăn lại, không bao lâu bèn tắt thở.
“Không sao.”
Giọng Tống Vãn Vãn run lên, không biết nên làm sao với mũi tên này: “Sao lại bảo vệ ta như vậy?”
Dung Chân đau đến nhíu mày, giọng nói lại như bình thường, dịu dàng giải thích: “Bảo vệ công chúa là chức trách của bần tăng ở Tĩnh An Tự này, công chúa đừng áy náy.”
Bảo vệ công chúa?
Hóa ra là bảo vệ Thường Bình công chúa và Niệm Huy công chúa là nàng, chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.
Tống Vãn Vãn miễn cưỡng nở nụ cười, vội đẩy xe lăn ra ngoài: “Ta đi tìm đại phu. Chuyện hôm nay ta sẽ trả ơn cho ngươi.”
Mặc kệ Dung Chân nghĩ thế nào, đời này Tống Vãn Vãn cũng sẽ không đến gần bất cứ ai.
Tống Vãn Vãn rời khỏi chỗ ở của Dung Chân, đi tiền viện, tìm được trụ trì đang đánh canh, nói: “Trụ trì, Dung Chân đại sư bị trúng tên, làm phiền ngài mời một đại phu chữa cho hắn.”
Trụ trì ngẩn ra một cái, vội vàng bảo tiểu đồng đi gọi đại phu.
Hắn đi theo đại phu đến chỗ Dung Chân ở, nhịn không được nghi ngờ nói: “Dung Chân không phải có võ nghệ phòng thân sao? Sao mới ra ngoài ngắm cảnh về lại trở thành thư sinh yếu đuối như vậy?”
Tống Vãn Vãn hơi sửng sốt: “Có lẽ là võ công đã… bị phế.”
Dù sao cũng là đi ngắm cảnh xa xôi, nhất định sẽ gặp không ít chuyện ngoài ý muốn, võ công suy yếu hẳn cũng có thể hiểu được.
Trụ trì không nghĩ nhiều, vội vàng đi vào cửa.
Rất nhiều người đều xúm lại bàn tán xôn xao.
Có tiểu tăng thấy nàng không nhịn được nói thầm: “Tuy là Dung Chân đại sư gần đây khi quay lại Tĩnh An Tự đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn không gần nữ sắc. Không lẽ lần này muốn phá giới rồi?”
Đồng tu đi bên cạnh bước nhanh đến, thấp giọng: “Ít nói lung tung, Dung Chân đại sư nói đời này sẽ không dính vào thế tục.”
Tống Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Nếu Dung Chân không có ý nghĩ đó, nàng có thể yên tâm.
Dung Chân có tính cách ôn hòa như ngọc, thật sự lòng nàng tránh còn không kịp.
Dù cho sau này nàng đồng ý thử với người khác một lần nữa, cũng sẽ không là người như Dung Chân.
Như vậy là tốt nhất.
Tốt nhất.