Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ! - Đại Nương - Chương 40: Chỉ điểm
Lã Diên Mục vừa tới cửa phủ liền nghe âm thanh dịu dàng truyền tới bên tai.
Người xuất hiện trong canh 5 trước cổng Đoạn Vương phủ không thể vô tình gặp phải. Nhưng hiện tại người đó là Kim Thiết Vương phi, cũng không có điều gì quá mức khó hiểu.
Chỉ là dạo gần đây, ngoại trừ Lã Diên Mục hắn thường xuyên ra khỏi phủ thì Dung Nhi Vân cũng không mấy phần an tĩnh làm một Vương Phi sau rèm.
Lã Diên Mục tiến lại bên Dung Nhi Vân, một thân cao lớn che khuất hoàn toàn tầm mắt của lại nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng mặc cho nàng:
“Vương Phi! Lần sau đừng ra ngoài sớm như vậy kẻo lạnh!”
“Được!”
“Vương Phi mau về phòng nghỉ ngơi. Sau khi xong việc rất nhanh sẽ quay lại!”
“Vương gia nhớ cẩn trọng! Đừng quá sức kẻo ta sẽ đau lòng!”
Dung Nhi Vân theo bản năng nói như vậy lại không ngờ trong ánh trăng còn mơ hồ chiếu rọi nàng lại thấy gương mặt thoáng chút thất thần của hắn. Bàn tay đang khoác áo trong nửa nhịp hơi thở khẽ khựng lại, bốn mắt nhìn nhau nhất thời không ai lên tiếng.
Lã Diên Mục leo lên lưng ngựa. Anh tuấn soái khí ngang nhiên phóng xa tầm mắt. Hơi ấm từ áo choàng còn truyền lại mùi cỏ hương bài rất riêng. Mùi hương của nam nhân trong chiến trường tàn khốc, mùi hương của đất trời pha trộn với khói lửa, vừa ngọt ngào lại vừa hùng tráng.
“Vương Phi! Người bị bệnh sao? Mặt người đỏ bừng lên như vậy?”
“Ta? Ta không…là nóng quá. Thời tiết chuyển hạ nên nóng rồi đấy!”
Phú Nga ngơ ngác chống một tay lên cằm chăm chú nghiền ngẫm:
“Hạ rồi sao? Còn chưa tới mà? Hơn nữa, thân thể Vương Phi trước giờ rất sợ lạnh, ngoài trời đến ta cũng thấy lạnh, Vương Phi lại không thấy? Chẳng lẽ áo choàng của Vương Gia giấu bảo bối?”
Dung Nhi Vân mang theo áo choàng tiến tới phòng Phú Nghi.
“Cô tới đây có chuyện gì? Trời còn chưa sáng, định bóc lột sức lao động của ta sao?”
Dung Nhi Vân cẩn trọng đặt áo choàng sang một bên nhưng vẫn trong tầm mắt:
“Ta có chuyện cần ngươi giúp!”
“Bảo vệ một nhân y sao?”
“Xem ra mối quan hệ giữa ngươi với Dung Châu Ngạn không tệ như ta nghĩ. Ta còn đang tính làm cách nào mới có thể khiến nàng ta chết tâm nơi ngươi, nhưng giờ xem ra nếu ta làm như vậy, ngươi thực giết ta luôn mất!”
Phú Nghi bỏ xuống thanh đao trong tay, lấy ra từ áo ngực mảnh vải thô cẩn trọng làm sáng lưỡi đao đã vài phần khiếm khuyết:
“Nàng ta rất phiền! Ngày nào cũng tới đây nói chuyện trên trời dưới đất. Ta không mở cửa thì nàng ta sẽ tự ngồi bên ngoài. Nhiều lúc ta còn tự hỏi làm cách nào nàng ta có thể biết ta có ở phủ hay không?”
“Vậy ngươi không có tình ý với nàng ta? Một chút cũng không có?”
Phú Nghi mà Dung Nhi Vân biết trước nay đều chưa từng để lộ một cảm xúc ra bên ngoài. Hắn ta đối với sinh tử còn không quan tâm chứ nói chi những chuyện nam nữ phức tạp.
Một kẻ băng lãnh lạnh lùng coi đao trong tay là thân nhân duy nhất đối với nữ nhi chỉ thấy phiền. Càng hơn, nguyên lai thân phận cũ của Phú Nghi, đến tính mạng rất khó nói chi bằng đừng ôm ảo mộng.
Phú Nghi thu lại mảnh vải thô trong tay, cẩn trọng cất trước ngực:
“Ta có tung tích của nhân ý đó. Bây giờ hắn đang ở một tửu lầu phía nam thành Vạn Uy. Ngoại trừ bảo vệ tính mạng hắn, không có yêu cầu gì khác chứ?”
“Bảo vệ hắn trong 3 ngày! Chỉ cần hắn không chết, gặp chút nguy hiểm không cần tự ra tay. Tự bảo vệ bản thân tốt một chút, đừng để lộ hành tung.”
Dừng lại một chút, Dung Nhi Vân cuối cùng vẫn đem một chuyện nói ra:
“Lần này, rất có thể người của Hoàng Thành sẽ phải người đi. Có thể là vài vị Phu Nhân không yên phận. Cũng có thể là Hoàng Hậu, lại càng có thể là người quý hơn.”
Nét mặt Phú Nghi thoáng nhìn nàng có chút mơ hồ khó giải thích. Nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày cao hứng gật đầu:
“Xem ra không thể mãi coi cô là vị tiểu thư bé nhỏ nữa rồi!”
Trước khi Dung Nhi Vân mặc lên áo choàng rời đi vẫn không quên để lại lời nhắn:
“Phú Nghi! Trước khi đi nhớ ăn hết đồ bên ngoài. Tự bảo vệ bản thân, ba ngày sau hy vọng gặp lại!”
Trong Đoạn Vương Phủ chỉ một buổi sáng vừa qua canh 5 đã không còn lại mấy bóng người. Quân binh một lượt đều theo Lã Diên Mục ra ngoài. Nữ hầu theo Dung Nhi Vân đến Thương Hội Chí Tranh. Cả phủ rộng lớn còn lại duy nhất Hoài quản gia yên tính quét tước:
“Hà…aaaa! Vẫn chỉ có mình ta!”
“Vương Gia! Vương Phi! Không có ai quan tâm đến cái thân già này! Về phủ luyện binh, luyện quân sự, đến cả Ngự Uyển cũng không ra tới một lần.”
“Như vậy không phải nên bỏ luôn vườn thượng uyển sao? Chuyển thành một tán trường luyện binh, vừa dễ dọn dẹp lại không cần chăm sóc, liền tốt cho thân già cặm cụi không ai công nhận này.”
Dung Nhi Vân dẫn Dung Nguyên Thuần ra ngoài nói là dạo quanh khuây khỏa nhưng thực chất muốn kiểm nghiệm lại khả năng kinh doanh của nàng ta.
Dung Nhi Vân nhớ theo kiếp trước. Dung Nguyên Thuần là người có đầu óc kinh doanh khá tốt, nhanh nhạy với thời cuộc. Trong kiếp trước Ngô Như Hà cũng là nhờ Dung Nguyên Thuần mà phát hiện ra năng khiếu của bản thân.
Nhưng Dung Nguyên Thuần của kiếp trước tuy là Mỵ Châu trong chuyện tình cảm nhưng lại là người khá cứng rắn, thậm chí cực đoan trong kinh doanh, một người trời đất không kiêng sợ chỉ sợ không có tiền. Nhưng kiếp này, đối mặt với Dung Nhi Vân lại là một thiếu nữ nhìn đâu đâu cũng sợ hãi, lo được lo mất càng thêm khổ.
“Tỷ Tỷ! Người muốn muội ra ngoài mua đồ nấu bữa trưa nay sao? Hôm nay tỷ sẽ ở lại Dung phủ?”
“Đúng vậy! Nghe người trong Dung tộc nói muội nấu ăn không tệ, ta cũng muốn thử qua!”
“Vậy tỷ muốn ăn gì?”
“Xem nào…Đồ bổ chút! Tiện thể ta cũng muốn xuống bếp hầm canh cho Vương Gia.”
“Vậy muội sẽ đi chợ! Tỷ ở trong quán trà đợi một lát. Rất nhanh muội sẽ quay lại!”
Nói như vậy, Dung Nguyên Thuần chưa gì liền cùng đám người lẫn vào trong chợ. Dung Nhi Vân không tiện xuất hiện trước mặt người của Thương Hội đang buôn bán, chỉ có thể sai Dung Châu Ngạn theo sau âm thầm bảo vệ.
“Đây không phải Kim Thiết Vương phi sao? Lâu ngày rồi mới gặp!”
Người xuất hiện là Huân Chiến Luân. So với lần đầu tiên gặp hắn thì giờ phút này lại giống như nam tử xa lạ càng cao ngạo khí thế. Cánh tay chỉ lớn hơn so nàng một chút nhưng lại chằng chịt những vết chém ngang dọc, vết cũ chưa lành liền thêm vết mới. Tay kiếm quấn một lớp vải thô loang lổ những vệt đỏ giống máu.
Dung Nhi Vân đánh giá một lượt liền mời hắn uống trà đối diện:
“Xem ra thời gian vừa qua Huân Minh Tàng giao cho ngươi không ít việc!”
Huân Chiến Luân tự rót trà vào cốc, ngửa cổ hướng lên một hơi uống cạn:
“Đồ đã đem về! Trong vòng một ngày Huân Minh Tàng sẽ đưa cho Vương Phi!”
“Vậy ngươi đặc biệt đến tìm ta hay là vô tình ghé qua?”
Huân Chiến Luân giống như kiếp trước nàng gặp tại Thế Vương Phủ. Nam nhân khí chất riêng, không vòng vo không câu nệ, đối với lợi ích luôn trả cái giá xứng:
“Huân Minh Tàng nói rằng bên người Vương Phi có một nhân vật không tầm thường! Ta muốn gặp hắn!”
Ngươi Huân Chiến Luân nhắc đến không thể là Lã Diên Mục. Huân Minh Tàng theo hầu chủ cũng là lợi dụng qua lại, mục đích rõ ràng. Còn Huân Chiến Luân kiếp này không giống hoàn toàn muốn lợi ích như kiếp trước mà trong đáy mắt ẩn chứa nhiều thi vị phức tạp hơn.
Không để Dung Nhi Vân nghĩ lâu, Huân Chiến Luân đặt thanh kiếm trên bàn khẳng khái:
“Khi trước ngươi muốn ta thành người của Vương Phi. Bây giờ ta chỉ có một điều kiện: chỉ cần người bên cạnh Vương Phi chịu thu nhận ta làm đồ đệ, sau này nhất định ta sẽ vì người hết sức.”
“Phú Nghi không thu nhận đệ tử!”
“Vương Phi cũng không phải hắn!”
“Nhưng ta có thể cho ngươi chút ân tình! Bây giờ hắn đang âm thầm bảo vệ một người trong tửu lâu phía nam. Ba ngày này những kẻ đối nghịch sẽ xuất hiện, nếu hắn không chết, ngươi không chết, ta sẽ giúp ngươi cầu tình!”
“Được!”
Dung Nhi Vân hạ xuống tách trà trên bàn, không nghĩ Huân Chiến Luân cứ như vậy mà đồng ý thực nhanh:
“Không cần nghĩ thêm sao?”
Huân Chiến Luân học võ từ bao giờ? Hắn ta đến mức độ nhuần nhuyễn như thế nào? Nàng không thể biết.
Trong trí nhớ Huân Chiến Luân là cánh tay đắc lực của Lã Sử Hoành. Chém giết tùy ý không cần mảy may động tâm. Lưỡi kiếm chưa một lần thu về trong vỏ bọc, sát khí oan hồn oán hận phủ đầy thần sắc. Hắn là cỗ máy giết người, so với Diêm La sống Lã Diên Mục không có gì khác biệt.
Nhưng giờ khắc Dung Nhi Vân đối diện với một Huân Chiến Luân trên mặt còn vương nguyên sự ngây ngô càng khao khát mạnh mẽ, bỗng chốc không kìm lòng siết chặt tách trà trong tay:
“Ngươi…”
“Gia Huấn Lụa không phải chỉ bán tin. Nơi đó còn bán người. Không sớm thì muộn cũng có người mua ta, chi bằng sớm ngày tìm người, tốt một chút, sau này đương nhiên sẽ dễ sống hơn.”
Huân Chiến Luân uống cạn bình trà, ánh mắt thâm nhu nhìn nàng khẽ cười:
“Vương Phi! Vị muội muội của người đã quay về rồi! Ba ngày sau gặp lại!”
Huân Chiến Luân biến mất trong một hơi thở như chưa từng xuất hiện. Cũng vào lúc này, Dung Nguyên Thuần vừa hay mang theo lỉnh khỉnh những đồ tiến lại trước mặt nàng:
“Tỷ tỷ! Xem muội mua được những thứ gì này!”
Một phần thịt gà, một miếng thịt lớn, cơ hồ rất nhiều đồ bổ nấu chung. Toàn là những thứ theo yêu cầu của Dung Nhi Vân:
“Nhưng tại sao lại có thêm người?”
Từ bao giờ sau lưng Dung Nguyên Thuần lại có thêm một Lã Tô Mạnh thoắt ẩn thoắt hiện cũng cùng bước vào?
__Tin tức của Thương Hội Mạnh Tô cũng thực nhanh nhạy. Chỉ một người đi chợ như bình thường lại có thể thu hút sự chú ý đến vậy?
Lã Tô Mạnh đem đồ đặt trên bàn, thái độ cung kính đối với Dung Nhi Vân càng trịnh trọng:
“Tham kiến Vương Phi!”
Dung Nguyên Thuần thấy nàng nhìn Lã Tô Mạnh đầy lạnh lùng, liền lo sợ chắn ra phía trước:
“Là muội đi chợ nhưng không biết rõ đường. May mà gặp Lã đại ca giúp đỡ. Nếu không nhờ huynh ấy chỉ dẫn, sợ rằng muội đã bị đám thương nhân bên ngoài lừa gạt!”
“Vậy sao?”
Đôi mắt mèo dâng lên một tầng mây mờ không giống như Dung Nguyên Thuần đang vì Lã Tô Mạnh mà nói dối. Hơn nữa, tuy thái độ của nàng ta với Dung Nhi Vân đã giống tỷ muội tình thân nhưng vẫn khó lòng tan biến một tầng sợ hãi.
Lã Tô Mạnh lên tiếng thay Dung Nguyên Thuần:
“Đúng vậy! Mấy hôm nay, khi thảo dân ra ngoài buôn bán liền nghe thấy những chuyện hết sức kỳ lạ!”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Đầu tiên là nhưng thương nhân, không biết vì lý do gì mà gần đây lại bán nguyên liệu rời rạc. Không bán theo số lượng đã được quy ước trước. Muốn mua bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, như vậy sẽ thực sự ảnh hưởng tới chất lượng những hàng phía sau.”
Dung Nhi Vân gật đầu, nâng tay nhìn những món đồ riêng lẻ mà Dung Nguyên Thuần đã mua về có chút nực cười:
“Không phải ngươi dẫn muội ấy mua đồ sao? Sao nói không mua lẻ vậy mà chỗ này…”
Dung Nguyên Thuần vội vàng chạy lại bóp vai cho Dung Nhi Vân, không ngừng liên tiếp ca ngợi:
“Đúng vậy! Nhưng chỗ đồ mua lẻ này là Lã đại ca chỉ cho muội mua nơi tốt nhất. Thương nhân bên ngoài bán đông như vậy, không có người chỉ dẫn chỉ sợ mua phải những đồ không còn tươi phía sau!”
Dung Nhi Vân không tiếp lời, tiếp tục nghe câu chuyện từ hai người trước mặt.
“Tỷ không biết đấy thôi! Nghe Lã đại ca nói rằng, đám thương nhân bây giờ còn chèo lái rất nhiều. Nếu như muội mua thịt trong cửa hàng, còn có thể mua thêm rau nơi đó với giá cả rẻ hơn nơi bán riêng một chút. Cũng có thể mua thêm vài ba đồ không thiếu. Nhưng những người như vậy, hẳn là buôn bán những thứ không tốt lành mới làm như vậy!”
Dung Nhi Vân mỉm cười đối với Lã Tô Mạnh không khác một cao nhân trên trời phái xuống bình định thế gia an lành:
“Quả nhiên phiền Lã công tử nhiều như vậy! Tiểu muội nhà ta không hiểu chuyện, may có Lã công tử. Thực sự hôm nay phiền công tử rất nhiều.”
“Không có gì quan trọng! Được giúp đỡ Vương Phi là điều thảo dân nên làm!”
Dung Nhi Vân gật đầu, mang theo cảm kích tràn ra bên ngoài:
“Ta nghe nói Dung tộc có mấy vị quan trọng đang bàn chuyện làm ăn ở một tửu lầu phía nam. Ta lại không hiểu chuyện kinh doanh buôn bán mà thấy Lã công tử học rộng hiểu nhiều, chi bằng đến đó thử một phen!”
Lã Tô Mạnh muốn hợp tác với Dung tộc, Dung Nhi Vân nàng sẽ giúp hắn. Chỉ không biết cái mạng để hợp tác này liệu giữ được bao lâu?
Lã Tô Mạnh cung kính đối nàng hành lễ:
“Đa tạ Vương Phi đã chỉ điểm!”