Vạn Cổ Ma Thần - Sưu tầm - Chương 117: Tất tha cho ngươi một mạng!
Thanh âm gào thét không ngừng, toàn bộ đệ tử bên dưới vốn đã hoảng sợ đến ngất thì lúc này bị chấn kinh hộc máu, vô cùng kinh hãi nhìn đến đám quang mang điên cuồng trên bầu trời.
Chỉ là khi thấy được từng đạo quang ánh đi tới, có người nhận ra đó là ai, liền không khỏi thấp giọng nói ra một tiếng đầy vui mừng:
– Trưởng lão đi ra, chúng ta được cứu rồi…
Tại một tiếng này vừa ra, chúng đệ tử bên dưới trước còn tuyệt vọng thì lúc này đều trở nên kinh hỷ, sợ hãi liền theo đó mờ dần đi, toàn bộ đều vui sướng ngẩng đầu nhìn lại.
Trưởng lão đi ra bọn hắn liền coi như đã được cứu, trong mắt bọn hắn đám trưởng lão này không khác nào thần tiên cả. Với thực lực Thánh Nhân của đám trưởng lão này, bọn hắn đám đệ tử ngoại môn này khác gì sâu kiến? Cho nên nói đám trưởng lão là thần tiên cũng không ai dị nghị gì.
Tám đạo ánh sáng xuyên không đi tới, quang mang che lấp một nửa Thương Khung, Đại Nhật bị quang mang nuốt chủng.
Thời điểm này Dạ Ảnh đưa ánh mắt tới, khi tám người này xuất hiện, ánh mắt hắn càng lúc càng lăng lệ, sắc bén, lại có chút chán ghét.
“Oanh! —“ Chợt thấy khí trời thay đổi, thiên địa thất sắc, mây đen ầm ầm kéo đến, không gian nứt vỡ, một cỗ uy áp bá tuyệt không gì sánh được ập tới, khí tức cuồng nộ tại trên trời đánh xuống, phá vỡ pháp tắc, đại đạo rơi lên người Dạ Ảnh.
Một đạo quang ảnh lấy tộc độ nhanh nhất đánh tới, một đại thủ ấn tại phía trước đánh tới, thiên địa rung lên từng đợt, tựa hồ bị một ấn này đánh trúng.
Nhìn đạo quang ảnh này đánh tới, Dạ Ảnh sát khí cuồng vũ phóng ra, sát khí kinh thiên động địa, trời đất tối sầm xuống, từng đợt âm thanh ầm ầm vang lên, thấy được bầu trời nứt toạc ra, một tôn hung thần cầm dạ mâu đâm thủng Vạn Giới.
Tay cầm Dạ Mâu, đem Thiên Địa xiên qua!
Đem toàn bộ sinh linh đều chém!
Đây tựa hồ không còn là của nhân loại, mà là của ác ma!
Tại lúc này, sát khí trùng thiên, cùng với tinh quang lẫn lộn, hung thần tại trong ngàn vạn Tinh Cầu mà đứng, tựa như đang đạp lên vô tận thế giới, giết chóc vô hạn.
“Oanh! —“ Một tiếng chấn động, vạn trượng lôi đình rầm rầm đánh xuống, tại thời điểm này, đầy trời lôi đình, toàn bộ thế giới như là bị lôi đình giăng khắp nơi.
Chỉ là đầy trời lôi đình cuối cùng vẫn không có đánh xuống, chỉ đứng ở bên trên, như là kiêng kỵ sát khí này, hoặc đúng hơn là kiêng kỵ chủ nhân của sát khí này.
Ngay lúc này…
“Phanh! —“ Đại thủ mạnh mẽ chưa kịp đánh đến đã bị sát khí này triệt tiêu lực lượng, tại hư không phía trên nứt vỡ, không tốn một chút thời gian, cứ thế mà bị biến mất hoàn toàn.
Đạo quang ảnh kia thấy vậy liền khiếp sợ, vội vàng rút lui, thế nhưng là khi hắn vừa lướt lui, một đạo thanh âm mang theo uy áp vô thượng chấn áp xuống:
– Đã đánh lão tử còn muốn chạy!
“Oanh! —“ Chỉ gặp Dạ Ảnh đại thủ chụp tới, hung thần bên trên đạp lên Tinh Cầu, dạ mâu đâm thủng hư không mà xuống, tại trên đạo quang ảnh muốn chạy trốn đâm đến. Dưới dạ mâu này, quản chi là đạo thân ảnh tốc độ cực nhanh cũng không cách nào chạy thoát được.
– Phá cho ta!
“Ầm! —“ một tiếng, đạo quang ảnh lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng hét một tiếng, hai tay tại phía trước cuồng phong bạo vũ, quang mang điên cuồng trút ra, lực lượng bá đạo đánh lên dạ mâu phía trước.
Thế nhưng là, tại bên dưới đại thủ này, mọi thứ đều lộ ra nhỏ bé. Dạ Mâu đi qua, lập tức toàn bộ vỡ nát, đến cả đạo quang ảnh cũng không ngăn cản nổi.
“Rắng rắc!” một tiếng vỡ nát vang lên, lúc này đây, dạ mâu quét qua, kinh thiên động địa, lúc này bầu trời nứt ra, đại địa liên tiếp vang lên từng đợt nổ tung, thời không hỗn loạn, chấn động Đại Nhật rơi xuống, trong lúc nhất thời, phảng phất cả thế giới vỡ nát ra .
Thế giới toàn bộ rơi vào bóng tối, mọi thứ toàn bộ đều bị sát khí bao trùm, huyết hải vô tận tại bên trên rơi xuống, tại bên dưới này chôn vùi, không gì thoát ra được, tuyệt vọng, sợ hãi, khinh hoàng mà chết đi!
– Aa!
Một tiếng hét kinh thiên vang lên, cuồng phong gào thét, hư không rung lên, tại trong bóng đêm đó, nổi kinh hoàng lập tức bao phủ toàn bộ mọi người.
Chợt tiếng hét im bặt, không còn một âm thanh gì vang lên.
“Bá —“ một tiếng vang lên trong đêm tối, một cỗ huyết tinh mùi vị tản ra, tại bốn phương tám hướng mà bay đi, huyết tinh nồng đậm khiến nhiều người buồn nôn, vô số người trong vô thức đều nôn ra vô số thứ trong bụng ra.
Cuối cùng, tại trong hắc ám vĩnh hằng đó, một Đại Nhật lộ ra, ánh sáng rọi chiếu mảnh hắc ám, từng tia sáng bắt đầu rực lên, hắc ám tan biến, bầu trời lần nữa hiện ra, mọi thứ lần nữa hiện ra trước mắt.
Chỉ là, để toàn bộ chết lặng là trên tay Dạ Ảnh lúc này đang nắm chặt lấy cái xác không đầu của đạo quang ảnh lúc trước kia, cái xác này đang chảy máu xuống, mùi máu tanh chí là từ nó tản ra.
Thời điểm này, toàn bộ lặng im, tất cả đệ tử chết lặng, đám trưởng lão vừa mới tới cũng chết lặng, không ai nói ra một lời nào.
Có ai tin được, một trưởng lão sống sờ sờ mới đó lại chỉ trong nháy mắt đã chết?
Đám đệ tử không tin được, nhưng thi thể kia thì như thế nào? Đó không phải là đã chứng minh rồi sao?
Đám đệ tử không tin, đám trưởng lão càng không tin được.
Nếu như trước đó Dạ Ảnh giết chết ba người Trần Quốc kia, bọn hắn cũng không quá kinh ngạc, dù sao đó cũng chỉ là Thiên Hoàng, chỉ cần có thực lực Thánh Nhân hay Thiên Hoàng đỉnh phong đều có thể mạt sát như vậy.
Chỉ là Phong Trần trưởng lão chính là Thánh Nhân nha, mặc dù chỉ là sơ kỳ, thế nhưng cũng có thủ đoạn để bảo vệ mình, cho dù là Thánh Nhân hậu kỳ cũng không dám chắc giết được hắn, huống chi là đồ sát.
Như vậy thì thực lực của kẻ này phải đáng sợ như thế nào? Ít nhất sẽ không kém hơn Thánh Nhân đỉnh phong bao xa, thậm chí là hơn!
Một thiếu niên như vậy lại có thực lực Thánh Nhân đỉnh phong? Dù rằng tu đạo trưởng sinh, thế nhưng muốn giữ dáng vẻ thiếu niên như vậy, thì ít nhất phải đột phá lên Thiên Hoàng cảnh khi còn là thiếu niên.Thiếu niên đã đột phá được Thiên Hoàng?
Nói ra đúng là không có ai tin, cả bọn hắn đều không tin được…
Nhưng khi nhìn tới sát khí đang điên cuồng tàn phá Thương Khung bên trên, cả đám không tin cũng không được. Bọn hắn nhìn nhau, ai cũng nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, có chút ít phẫn nộ, lại có chút bất đắc dĩ cùng nghi hoặc.
Quan Thổ trưởng lão lúc này lên tiếng:
– Thanh Vân Tông chúng ta trước nay không trêu trọc người, tại sao công tử lại giết người của tông ta?
Trong âm thanh có chút chất vấn, phẫn nộ, cùng với chút kiềng kỵ. Rõ ràng gã cũng bị cảnh vừa rồi làm khiếp sợ.
– Hừ, cùng hắn nói chuyện làm gì, hắn đã giết Phong Trần trưởng lão, giết chết ba nội môn đệ tử của tông ta, như vậy đã không đội trời chung, còn cùng hắn nói nghi hoặc cái gì?
Lưu Phong quát một tiếng, khí tức âm ầm lưu chuyển, trời đất ngả nghiêng, quang mang tản ra vạn dặm bên ngoài, không gian thời gian đều chậm chạm xuống, mọi thứ như bị Lưu Phong khống chế.
Tựa hồ chỉ cần Dạ Ảnh dám ra tay, gã liền trong nháy mắt sẽ đem Dạ Ảnh giết tới.
Chỉ là Dạ Ảnh tựa như không nghe thấy, hắn chậm rãi nâng thi thể trong tay lên, ném nó lên rồi khẽ phất tay.
“Bá! —“ Một tiếng, thấy được một cỗ không gian phong bạo xé tới, lập tức thi thể bị oanh tạc vỡ vụn, tại bên trên hư không hóa thành huyết vụ, mùi máu tươi theo đó tản ra vạn dặm.
Chợt lúc này thấy Dạ Ảnh vươn tay ra, tại bên trong huyết vụ chỉ ra một, một luồng máu tươi như bị hút tới, hình thành một lốc xoáy cuốn tới, tại bên trên lòng bàn tay Dạ Ảnh dừng lại.
Ngay lúc này, Dạ Ảnh ngửa tay ra, bỗng thấy một viên huyết thạch nằm bên trong. Viên huyết thạch này rất nhỏ, cỡ vài con kiến gộp lại, chỉ là với kích thước nhỏ như vậy, nhưng bên trong lại có một mùi máu nồng đậm, mà lại cực kỳ hôi, tựa hồ là mùi thi thể chất đống ẩm mốc tản ra, vô cùng buồn nôn.
Ngay cả Băng Lãnh Sương vô cảm cũng khẽ nhíu mày trong giây lát, thế nhưng cũng biết rõ mùi vị này tồi tệ thế nào.
Nhìn viên huyết thạch trên bàn tay Dạ Ảnh, cả đám trưởng lão đều ngẩn ra, hai mắt nhìn lấy nhau, tim đập lên thình thịch.
Bất quá, Quan Thổ vẫn không rõ ràng lắm, nghi hoặc nhìn đám trưởng lão bên cạnh, lại nhìn tới Dạ Ảnh, nói:
– Đây là thứ gì? Có liên quan gì đến Thanh Vân Tông chúng ta?
Gã không hiểu tại sao đám trưởng lão bên cạnh lại lộ ra dáng vẻ như vậy, càng không hiểu tại sao thiếu niên này lại lấy ra viên huyết thạch này.
Chờ đã…
Viên huyết thạch này vốn dĩ là lấy tại trong thi thể của Phong Trần trưởng lão, nói như vậy viên huyết thạch này liên quan đến Phong Trần trưởng lão, hay đúng hơn là Phong Trần trưởng lão cùng viên huyết thạch này có quan hệ với nhau.
Mà đám trưởng lão khi thấy viên huyết thạch này cũng lộ ra vẻ khác thường, có khi nào cả đám đều có quan hệ với viên huyết thạch này?
Chỉ là…
Viên huyết thạch này là thứ gì? Tại sao lại có vẻ tà dị như vậy?
Càng suy nghĩ gã càng rối, không biết phải làm gì cho đúng.
Thấy Quan Thổ nhíu mày nghi hoặc như vậy, Dạ Ảnh cũng hơi nhướn mày, ánh mắt khẽ ngưng tụ, thấy được trong ánh mắt của hắn tinh quang lay động, Tinh Thần chợt xoay vòng, tinh quang rọi ra như muốn đem mọi thứ nhìn vào trong mắt.
Ngay lúc ấy, theo ánh mắt Dạ Ảnh xuyên thấu nhìn tới, trên người Quan Thổ bỗng tản ra một tia vô thượng đại đạo nhàn nhạt, một tia này vô cùng bé nhỏ, đến cả Dạ Ảnh nếu không chú ý tới cũng không thể thấy được.
Sau một khắc, tinh quang biến mất, Tinh Thần dừng lại, Dạ Ảnh chợt nở nụ cười:
– Không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm ra một bước như vậy, quả thật đủ cẩn thận. Bất quá, ngươi chung quy không phải lão đầu a, nhưng mà có thể chờ đợi tới được thời điểm này, coi như là không sai biệt lắm.
Dứt lời, hắn lại nhìn tới Quan thổ, nhàn nhạt nói ra:
– Coi như ngươi may mắn, hôm nay ta thanh tẩy Thanh Vân Tông, tất tha cho ngươi một mạng!
Thanh tẩy Thanh Vân Tông!
Đây là một lời bá đạo cỡ nào?
Chỉ sợ cho dù là Thánh Hoàng ở đây lúc này cũng không dám nói ra lời này.
Nhưng Dạ Ảnh đã nói ra.
Thậm chí lời này được hắn nói ra vô cùng bình thản, tựa hồ đây là đều tất nhiên.
Còn muốn tha cho Quan Thổ một mạng?
Rốt cuộc chuyện là sao a?
Thậm chí, đến cả Quan Thổ cũng cảm thấy hoang đường, không tin được. Thế nhưng khi suy nghĩ tới thì lại không thấy hoang đường chỗ nào. Giống như lời này là vô cùng bình thường, từ trước đến nay đều là bình thường như vậy rồi.