Vạn Cổ Ma Thần - Sưu tầm - Chương 122: Nghịch Chuyển Thiên Vận!
Trên này có một cái lầu cao, vô cùng cổ xưa, xung quanh như có mây mù bao phủ, mờ mờ ảo ảo. Trên lầu treo một chiếc gương đồng lớn, hơi nứt nẻ một chút, có thể là do Tuế Nguyệt quá dài nên mới bị nứt, tuy thế nhưng gương đồng vẫn tản ra khí tức thần bí.
Theo như trong Tiên Thư ghi lại, thì chiếc gương đồng này chính là để khóa Thanh Vân Tông không gian lại, đem Thanh Vân Tông hoàn toàn thoát ly khỏi Thiên Địa trói buộc.
Diệp Hàm đứng giữa lầu, mắt nhìn lên Thương Khung, thời điểm này, Đại Nhật đang treo ở bên trên Thương Khung, ngay sau đó, bất chợt màn đêm buông xuống, bỗng thấy nơi Đại Nhật đang chậm rãi đen tối xuống.
Càng lúc bóng đen này càng lớn, theo thời gian trôi qua một khắc, bỗng thấy một đạo bóng đên to lớn che lại Đại Nhật, trong chớp đó màn đêm buông xuống, toàn bộ Thiên Địa lập tức chìm trong bóng tối.
Nhìn cảnh này, Diệp Hàm liền rung lên, gã chờ đợi chính là lúc này.
Hít một hơi thật sâu…
Chính ngay lúc này….
“Oanh —” một tiếng vang lớn, bỗng thấy một cỗ quang mang điên cuồng dâng lên, chiếu rọi lên gương đồng, trong nháy mắt này, bên trên mặt gương đồng xuất hiện vô số đường viền, đồ án tối nghĩa, chợt thấy được gương đồng bỗng tản ra vô số đạo văn thần bí
“Ông, ông, ông…“ tại thời điểm này, từng đợt thanh âm vang lên khe khẽ, chợt thấy toàn bộ không gian run rẩy, một loại chấn động mơ hồ khiến Thiên Địa cũng phải rung lên.
Liền ngay tại lúc này, chỉ gặp gương đồng chấn động mạnh mẽ, phản chiếu ra từng sợi quang mang, mỗi sợi quang mang như là do vô số đại đạo kết thành mà ra, từng sợi quang mang chớp động lên đại đạo phù văn, trôi nổi ở hư không, chậm rãi trôi đi.
Tại từng sợi quang mang trôi đi thời điểm, trong nháy mắt cả Thanh Vân Tông như trở thành là hải dương quang mang, lại tản ra vô số đại đạo, bao trùm toàn bộ Thanh Vân Tông vào trong.
– Đây là thứ quái quỷ gì?
– Chẳng lẽ là có đồ vật xuất thế?
– A, nhìn, là Bộ La, còn có Phong Đình, bọn hắn đang làm cái gì vậy?
Ngay lúc này, tại Thanh Vân Tông toàn bộ đệ tử thấy cảnh này, không khỏi há hốc miệng, có vô số đệ tử muốn tìm hiểu xem quang mang này rốt cuộc là thứ gì, thế nhưng khi chạm vào quang mang, bỗng nhiên thấy đám đệ tử này ngã quỵ xuống đất, trong chớp mắt thì thất khiếu chảy máu, không rõ sống chết.
– Đây, đây rốt cuộc là thứ gì?
– Còn đứng đó làm gì, còn không mau chạy a, chẳng lẽ các ngươi muốn chết?
Liền ngay lập tức toàn bộ để tử đều không rõ đây là thứ gì, nhưng cũng không dám đi tìm hiểu, nhất thời toàn bộ đệ tử đều cảm thấy bất an, vô số người sợ hãi lập tức đi trốn. Thanh Vân Tông theo đó nổi loạn lên, từng người từng người đều vội trốn ra ngoài.
Từng sợi quang mang, đại đạo trôi nổi bao phủ Thiên Địa, như có thể thu nạp vạn giới vào trong, nó như là một cái hải dương bao la, đem toàn bộ mọi thứ đều nhấn chìm vào trong.
Chợt thấy hải dương đại đạo bốc hơi lên, tại trên Thương Khung tản ra, che phủ Thiên Địa, trong nháy mắt chợt thấy vô số đạo ánh sáng truyền tới, từng cái như hóa thành một tấm lưới cực lớn, đem Thanh Vân Tông toàn bộ bao phủ bên trong, như là muốn tách rời Thanh Vân Tông ra khỏi Thiên Địa đồng dạng.
“Bá, bá, bá…” Từng tiếng vang lên thật lớn, thấy được tấm lưới phủ xuống, tấm lưới này như là cầu vồng đồng dạng, vô số màu sắc nối tiếp mà ra, nhưng khi nhìn kỹ vào, lại thấy tại mỗi màu sắc đó lại như là một thế giới, thấy được vô số tử sắc rơi xuống như mưa, từng đạo lôi đình màu xanh đánh xuống.
– Nghịch Thương Thiên – Chuyển Thiên Vận!
Bỗng dưng một tiếng nói mơ hồ truyền từ bát phương đến, một tiếng như là trời xanh hạ lệnh, một đạo lôi đình ngang trời đánh xuống.
Diệp Hàm đánh ra một đạo thủ ấn, miệng không ngừng lẩm bẩm từng đạo ngôn.
“Oanh! —” Đúng lúc này, chợt một tiếng vang lên, không gian lay động mạnh mẽ, thấy được thời không đang nứt vỡ ra như mặt gương vỡ nát, bỗng thấy một cỗ quang mang mãnh liệt từ dưới trào lên như là núi lửa phun trào, chấn động đại địa, đem thời không chấn nát hết.
“Oanh, oanh, oanh…” Vô số tiếng nổ vang lên, khi cỗ quang mang này trào lên, bỗng thấy huyết quang cùng quang mang chồng chéo phá thiên hủy địa dâng lên, từng tiếng nổ rung động trời đất, không gian vặn vẹo đến đáng sợ, như có thể nuốt hết toàn bộ mọi thứ vào trong.
“Ầm! —” Một tiếng vang lớn chấn động vạn giới, huyết hà cùng quang mang đại đạo điên cuồng từ dưới đất trào lên, nghiền ép thời không, đánh thủng vạn đạo mà bao phủ trời đất vào trong.
Huyết hà cùng quang mang như xen kẽ nhau mà ra, hướng lên Thương Khung, trong nháy mắt chợt thấy một tấm lưới cực lớn hiện ra, giăng cả Thanh Vân Tông vào trong. Tại dưới tấm lưới này giăng ra, từng âm thanh thanh thúy vang lên, toàn bộ Thương Khung như sụp xuống, không gian lập tức vỡ vụn, hóa thành hư vô.
“Ầm! —” Bỗng nhiên phía dưới vang lên một tiếng, một đạo sóng thần đập xuống, làm thời không vỡ nát. Huyết hà kéo dài chảy đến như từ không gian nơi khác chảy tới. Bên trên huyết hà, thấy có vô số bạch cốt trôi nổi, như là sinh linh đang sống đồng dạng, từng tiếng kêu thê lương vang lên không dứt.
Huyết hà này, chính là do Diệp Hàm cùng đám trưởng lão hơn vài chục năm chuẩn bị, đó chính là hơn trăm vạn sinh linh máu tươi, lại sử dụng tới một luyện pháp độc ác tạo thành, cho nên Huyết hà này thật sự quỷ dị.“Oanh —” Một tiếng vang cực lớn, thời không chấn động dữ dội, quang mang đại đạo bỗng điên cuồng tại phía truớc huyết hà đánh lên, trong nháy mắt huyết hà dâng lên từng đợt sóng lớn cao vạn trượng, đem toàn bộ không gian vùi lấp, cuốn lấy vô tận quang mang đại đạo vào trong.
Trong nhất thời, Thanh Vân Tông như trở thành một cái huyết hải vô tận, từng cơn sóng thần cao cả ngàn vạn trượng nhấc lên đập xuống, điên cuồng tại quang mang đại đạo mênh mông kia đánh lên.
Cũng tại huyết hà cùng quang mang đánh vào nhau, bỗng thấy được từ trong đó phóng lên vô số sợi hắc quang, mỗi sợi hắc quang này ẩn chứa thiên địa pháp tắc.
Khi hắc quang đi ra, bỗng thấy cầu vồng rơi xuống, bao phủ lên nó, nhìn lại thì thấy hắc quang bị cầu vồng này phủ lên, liền bị hòa tan, tan biến tại hư vô bên trong. Thiên Địa pháp tắc cũng bị cầu vòng này thay đổi.
Thanh Vân Tông cũng nổi lên dị tượng, trên bầu trời bỗng thấy từng cái đại đạo, pháp tắc thần bí rơi xuống như mưa sao, lóe lên từng đạo ánh sáng, sau đó lại ẩn vào trong hư không, bắt đầu hóa thành đại đạo, pháp tắc nơi này, thay thế toàn bộ đại đạo, pháp tắc cũ.
Mỗi đại đạo, pháp tắc này hoàn toàn là của tấm lưới cầu vồng kia tạo ra, đây là đại đạo, pháp tắc nhân tạo vậy, hoàn toàn không phải của Thiên Địa.
– Thay đổi Thiên Vận nha…
Thời điểm đại đạo, pháp tắc kia rơi xuống, Dạ Ảnh nhàn nhạt cười nói.
Nhìn xem một màn này, nam tử tiểu Hoang ánh mắt không khỏi ngưng tụ.
Diệp Hàm thấy đại đạo, pháp tắc bắt đầu rơi xuống, chuẩn bị thay đổi Thiên Vận của Thanh Vân Tông, gã không khỏi vui mừng, nếu như thật sự thành công Thanh Vân Tông sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Oanh, oanh, oanh…” Đột nhiên ngay lúc này, từng đợt thanh âm vang lên không dứt, bên dưới đại địa bỗng nhiên có vô số đạo thiểm điện, lôi đình đánh lên, Thanh Vân Tông ngập trong thiểm điện bao la này.
Vạn đạo lôi đình, thiểm điện chính là hướng đến tấm lưới cầu vòng kia, đem cả tấm lưới đánh đến run rẩy, tựa hồ như muốn nứt đi đồng dạng, rõ ràng là muốn đem trận thế này phá đi!
Nhìn thiểm điện, lôi đình đột nhiên đánh lên này, Diệp Hàm chợt hoảng hốt, nếu như mà tấm lưới này mà bị đánh vỡ, Thanh Vân Tông sẽ hoàn toàn bại lộ, nếu biết được Thanh Vân Tông muốn thay đổi Thiên Vận, Thiên Địa chắc chắn sẽ không cho phép, khi đó mọi chuyện hoàn toàn hỏng mất, tất cả hy vọng cũng đều theo đó mà biến mất.
Trong thiểm điện, lôi đình đó bỗng thấy một bóng người đi ra, xung quanh người này có thiểm điện, lôi đình chạy quay, như là một tôn Lôi Thần chân chính.
Thấy bóng người này, Diệp Hàm chợt kinh hãi, không thể tin được:
– Là ngươi!
Bóng người này, chính là người trước đó Diệp Hàm gã trói lại, ném xuống vết nứt kia.
– Ngươi dám dùng trăm vạn sinh linh máu tươi để tạo ra pháp tắc, đại đạo này!
Quan Thổ ngẩng đầu nhìn tới Diệp Hàm, phẫn nộ vô cùng, quát.
– Hừ, thì đã sao, chỉ cần Thanh Vân Tông Thiên Vận thay đổi, thì cho dù là dùng toàn bộ sinh linh trên Vũ Huyền Đại Lục này thì ta vẫn dùng. Trên đời này, chỉ cần có thực lực tuyết đối thì không có gì là không thể. Cho dù là người trong Thiên Hạ biết thì đã sao, chúng dám lên tiếng sao.
Diệp Hàm vừa giận vừa sợ, lớn tiếng nói.
– Nhưng ngươi chắc chắn khi đó ngươi sẽ mạnh mẽ được như vậy, ngươi chắc chắn người trong thiên hạ không phỉ nhổ Thanh Vân Tông?
Nghe được lời này, Quan Thổ vô cùng giận dữ:
– Cho dù ngươi thật sự thành công thì Thanh Vân Tông cũng đã không phải Thanh Vân Tông rồi. Một tông môn dùng đến trăm vạn sinh linh máu tươi để tế, liệu còn là mục đích tồn tại của Thanh Vân Tông không? Đã thế thì sao không để nó diệt vong luôn đi!
“Oanh —” một tiếng vang lên, Quan Thổ phóng lên bầu trời, vô số thiểm điện, lôi đình oanh tạc lên tấm lưới trên trời, muốn đem nó đánh nát.
– Ngươi dám!
Diệp Hàm quát một tiếng, liền đánh tới Quan Thổ, trong nháy mắt Thánh Hoàng hậu kỳ lực lượng bạo phát ra mạnh mẽ, thời không tan nát, thiên địa run rẩy.
…
Ps: AE Vote 5* buff NP ủng hộ tác nha!!