VỰC SÂU MẬT ÁI - Nhất Tiêu - Chương 9 - Say Rượu
Tô Mật nhìn xung quanh, toàn người cô không quen biết, khách khứa đều mặc lễ phục sang trọng, cô chần chừ một chút rồi cầm theo hộp quà nhỏ bước vào bữa tiệc, hôm nay là ngày sinh nhật bà nội Trình cô muốn tự mình nói chúc mừng bà nha.
Bước vào sảnh, cô gái nhỏ liền trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn, gương mặt xinh đẹp non nớt, dù không hề trang điểm vẫn kiều diễm động lòng người, làn da trắng mịn, đôi mắt trong trẻo như pha lê, đôi môi đỏ mọng, đẹp không thể tả.
Bốn phía xì xào bàn tán, thậm chí xuất hiện những ánh mắt trắng trợn dòm ngó và có cả những ánh mắt ghanh ghét.
Tô Mật trấn an bản thân bước từng bước qua đám đông.
Bà nội Trình khí chất cao quý đang ngồi giữa sảnh chính tiếp khách, thấy Tô Mật đến bà liền vẫy tay:
“Mật Mật, lại đây với bà nào!”
Tô Mật ngoan ngoãn đi tới, hai tay cầm hộp quà đưa tới trước mặt bà, lễ phép nói:
“Cháu chúc bà nội Trình sinh nhật vui vẻ a”Giọng nói cô gái nhỏ ngọt ngào.
Bà Trình nhìn Tô Mật không ngừng tán thưởng, mái tóc đen dài xõa sau lưng, bờ vai trần mịn màng như ngọc, váy hồng ôm lấy dáng người thướt tha, phần trên được thiết kế cúp ngực xẻ nhẹ chữ V đính kèm lông vũ ôm trọn vòng một nở nang của thiếu nữ, phần dưới được chiết eo, tà váy dài xẻ tinh tế từ đùi khoe được vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài thon thả, đẹp thanh thuần mà quyến rũ.
Bà cười vui vẻ nhận hộp quà rồi kéo tay cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh giới thiệu cô với bàn tiệc.
Giang Nhu mặc váy đen ngồi cách bà Trình mấy người, dù biết mẹ chồng mình vốn cưng chiều Tô Mật nhưng Giang Nhu vẫn không tránh khỏi ganh tỵ trong lòng, mẹ chồng đã bao giờ đối xử tốt với cô như vậy đâu, đặc biệt khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung kia Giang Nhu bỗng thấy khó chịu vô cùng.
Tô Mật ngồi an tĩnh cạnh bà Trình, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, cô không thích hợp với những nơi đông người như thế này.
Cô mẫn cảm phía sau thỉnh thoảng có một ánh mắt nhìn mình nóng rực, Tô Mật bất giác quay đầu lại thì không thấy ai nhìn mình cả, chỉ thấy các nhóm khách khứa đang trò chuyện, ánh nhìn cô chợt dừng lại trên người đàn ông cao lớn, phong thái phi phàm, người đàn ông đó đang chạm ly với người đối diện.
Tô Mật vội xoay người lại, từ cái ngày xấu hổ đó cô chưa gặp lại chú Trình, hôm đó chỉ là sự cố thôi, chú ấy chắc chắn không để ý, cô tự nói lại với bản thân mình.
Ngồi một lúc buồn chán, Tô Mật chợt bị thu hút bởi ly nước màu hồng lóng lánh trên bàn, đôi mắt to tò mò cầm ly nước lên ngửi ngửi, có mùi đào rất thơm nha.
Cô gái nhỏ thử nhấp môi, cảm nhận dư vị trọng miệng. Ngọt a! Đôi mắt vui vẻ cầm ly nước màu hồng, một ngụm lại một ngụm uống cạn ly nước.
Mọi người chăm chú trò chuyện không ai để ý tới cô gái nhỏ đã uống xong mấy ly màu hồng chỉ trong thời gian ngắn.
Tô Mật dần dần cảm thấy không khỏe, đầu đau như búa bổ, dạ dày khó chịu, khắp người nóng quá. Cô gái nhỏ lắc đầu dùng tia thanh tỉnh cuối cùng xin phép về phòng nghỉ trước. Bà nội Trình tưởng cô mệt, vẫy tay để cô về phòng.
Tô Mật men theo cầu thang lên tầng hai, cô muốn về phòng vẽ tranh của mình nằm nghỉ, mặc dù phòng vẽ tranh nhưng bà nội Trình còn sắm cả giường lớn và đầy đủ mọi tiện nghi để cô vừa vẽ tranh vừa nghỉ ngơi khi cần.
Chưa về kịp tới phòng, cả người Tô Mật mất hết sức, chân tay mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt xinh đẹp mơ màng bất lực.
Tô Mật loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình sau đó dừng lại trước mặt cô, cô gái nhỏ ngẩng đầu cố gắng mở to mắt xem là ai nhưng vô dụng, trước mắt chỉ là một khoảng trắng mơ hồ.