VỰC SÂU MẬT ÁI - Nhất Tiêu - Chương 10 - Không Thể Kiềm Chế (H)
Trình Nhạc Huy chửi thề, chết tiệt!, cô uống rượu! Anh nhanh chóng cúi xuống bế cô vào lòng.
Tô Mật cảm giác cả người được bay lên, mùi hương bạc hà thanh mát tràn ngập khoang mũi.
Cô mông lung cảm nhận được mình đang nằm trong một vòng tay của ai đó, vô thức theo bản năng sinh tồn cô bắt đầu giãy giụa:
“Đừng động vào tôi! … Không được động vào tôi!”
“Không được nhúc nhích!”Trình Nhạc Huy lạnh lùng quát.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc, sâu trong tâm thức Tô Mật thả lỏng, cô ngừng giãy giụa.
Cô gái nhỏ bị quát, liền tủi thân cọ cọ mặt vào lồ.ng ngực người đàn ông, đôi mắt đỏ ửng ngập nước.
Ầm!!!Phòng ngự trong mắt người đàn ông đổ vỡ, đôi mắt lạnh lùng tối đi, hai thái dương nổi đầy gân xanh như đang kiềm chế điều gì. Một lúc sau anh chớp mắt thở ra, ánh mắt kiên định, anh ôm chặt cô gái vào lòng vững chắc đi tới phòng tranh.
Bên trong căn phòng xinh xắn, tranh vẽ, lọ màu được bày biện khắp nơi, trên chiếc giường góc phòng, Trình Nhạc Huy ánh mắt đỏ ngầu nhìn người dưới thân, mái tóc đen dài xõa trên gối, khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm, đôi mắt phong tình ngập nước mơ màng nhìn anh, một bộ dáng mị hoặc câu hồn đàn ông, chút lý trí cuối cùng của Trình Nhạc Huy bị chặt đứt.
Anh hung hăng cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại, điên cuồng hôn mút, đôi môi thiếu nữ bị anh mút đỏ bừng, chưa thỏa mãn vươn đầu lưỡi thô dài tách ra miệng nhỏ, lưỡi lớn hoàn toàn đi vào trong, liếm mút đảo qua đảo lại, càn quét mọi ngóc ngách.
Hơi thở ngon ngọt của thiếu nữ càng làm anh mất kiểm soát, lưỡi lớn kéo theo chiếc lưỡi đinh hương ngậm vào trong miệng điên cuồng liếm mút.
Cô gái nhỏ ngây thơ làm sao chịu được nụ hôn mãnh liệt như vậy, cả người giãy giụa, tiếng khóc thút thít đáng thương phát ra từ cổ họng.
Tiếng khóc bất lực của cô gái nhỏ kéo thần trí Trình Nhạc Huy trở về, anh buông tha cái miệng nhỏ, thở hổn hển, như còn chưa đã thèm, anh mút thêm cái nữa mới chịu dừng lại.
Anh ngồi dậy ôm cô bé con vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan, không khóc nhé, Mật Mật ngoan.”Trình Nhạc Huy bị chính giọng điệu ôn nhu của mình của mình dọa sợ, thì ra không phải bản thân không biết mà do chưa gặp đúng người mà thôi.
Không biết có phải giọng điệu bên tai quá ôn nhu hay không, Tô Mất ngừng khóc chỉ còn lại tiếng nấc nhỏ:
“Nóng.”Cô gái nhỏ mếu máo.
Trình Nhạc Huy lại lần nữa cảm thấy khó thở, kề sát vào tai cô bé con dụ dỗ:
“Tôi giúp em cởi váy ra nhé.”Không đợi cô gái đáp lời, anh vội vàng kéo khóa váy xuống, toàn thân cô bé con gần như trần trụi trước mắt anh, chỉ còn quần lót nhỏ.
Mặc dù mới 15 tuổi, chưa thành niên nhưng cơ thể Tô Mật đã đủ để làm đàn ông điên cuồng, bầu ngực sữa tròn trịa cao vút, mềm mại như đậu hũ, chiếc eo thon gọn, bờ mông cong cong cùng đôi chân dài trắng mịn.
Hô hấp anh dồn dập , anh như mất hồn há miệng ngậm lấy một bên vú cắn mút, hận không thể nuốt chửng vào bụng, một bên còn lại anh dùng tay nhào lặn, cả bầu ngực sữa non nớt bị anh thay phiên liếm mút ướt nhẹp.
Tô Mật mê man không chịu nổi kích thích, toàn thân vặn vẹo rên rỉ, huyệt nhỏ giữa hai chân đã ướt nhẹp. Cô gái nhỏ chưa từng trải qua chuyện này, sợ hãi khóc nỉ non.
Nghe tiếng khóc, Trình Nhạc Huy thở hổn hển nhả ra đầu vú đã bị mút đỏ au.
Anh cố gắng ổn định hơi thở rồi ôm cô bé con đang khóc vào lòng vỗ về, đã dọa cô sợ rồi.
Không biết qua bao lâu, người nằm trong lòng ngủ say, hơi thở đều đặn, Trình Nhạc Huy cười khổ nhìn đũng quần sưng to của mình đi vào nhà vệ sinh, lúc lâu sau trong nhà vệ sinh vang lên tiếng gầm trầm thấp của người đàn ông.
Sáng sớm, ánh nắng tràn qua khung cửa chiếu vào căn phòng, tiếng chim hot líu lo chào ngày mới, Tô Mật mơ màng tỉnh dậy, chớp chớp mắt, cô chậm chạp phản ứng.
Cơ thể trần trụi của cô bị một cơ thể to lớn ôm chặt trong ngực, mà cơ thể kia cũng trần như nhộng, một bên ngực cô còn đang bị nắm lấy.
Cô hoảng hốt xoay người lại, thấy gương mặt cương nghị của người đàn ông, đôi mắt sâu của người đó cũng đang nhìn cô, như muốn nhìn xuyên qua tâm trí cô.