Vợ của tổng tài không dễ - Chương 487
CHƯƠNG 487: NGƯỜI BẠN ĐỒNG HÀNH KHIẾN NGƯỜI TA BẤT NGỜ
Cái gì mà lịch trình khác, rõ ràng chỉ là cái cớ của người này thôi.
Khẽ thở dài một tiếng, giọng nói của Đường Tinh Khanh lộ vẻ cay đắng: “Haizz, cô ấy chắc vẫn đang giận nhỉ.”
“Đừng lo, anh sẽ an ủi cô ấy.”
“Vậy, giao Phương Minh cho anh nhé, khuyên bảo cô ấy nhiều một chút, tôi sẽ gửi bưu thiếp về cho cô ấy.”
“Được, anh sẽ chuyển lời cho cô ấy.”
Nghiêng đầu, để ánh mắt hướng về phía Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh vỗ vỗ đầu thằng bé: “Ngũ Tuấn, con cũng phải tự chăm sóc cho mình đấy nhé.”
“Mẹ cứ yên tâm, mẹ ở bên ngoài đừng ham chơi quá nhé, nếu nhớ con và bố thì hãy về thăm bố con con.”
“Ừ, được.”
Đưa mắt nhìn bốn xung quanh, dường như Đường Tinh Khanh đang tìm bóng dáng của người nào đó.
“Mẹ đừng tìm nữa, hôm nay bố phải đi gặp một đối tác làm ăn quan trọng, không có thời gian đến sân bay.”
“Mẹ, mẹ có tìm bố con đâu.” Đường Tinh Khanh xách túi của mình, biểu cảm hơi mất tự nhiên: “Vậy, mẹ vào trong đây.”
“Mẹ đi đường cẩn thận nhé.”
Giơ tay vẫy vẫy hai người đi, Đường Tinh Khanh quay người phóng khoáng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh ghé vào tai Đường Ngũ Tuấn mà hỏi nhỏ: “Bố con rốt cuộc có đến không vậy?”
“Mấy ngày nay con không nhìn thấy bố con, không biết lắm đâu.”
“Vậy chúng ta cá cược đi, tiền cược là người máy mà con mới làm. Nếu con thắng, chú cho con thêm vốn, nếu con thua, con đưa người máy kia cho chú.”
“Được!” Đường Ngũ Tuấn không cần nghĩ ngợi gì: “Con đoán, chắc chắn bố con đang ở một góc nào đó trong sân bay.”
“Đây là điều chú muốn nói, làm sao lại bị con giành mất rồi.”
“Cái này gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế trước, hề hề, chú Nam Cường, nhận thua chưa nào?”
Nam Cường Thịnh lắc đầu ngán ngẩm: “Đúng là thua hai bố con nhà này mà.”
“Rõ ràng là chú có hứng thú với người máy của con trước mới nghĩ cách này để đổ vốn đầu tư.”
“Bây giờ bỏ vốn lại mất hết cả địa vị thế này, còn phải cầu cạnh người ta rất thấp hèn nữa chứ.”
Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện, mà người nào đó ở trong góc cứ nhìn chằm chằm vào phía trước, hồi lâu không có động tĩnh gì.
…
Xếp sắp hành lý xong, Đường Tinh Khanh ngồi vào vị trí, lấy quyển sách ra xem.
“Ngại quá, có thể nhường chỗ một chút được không?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trong sáng và thanh thúy khiến Đường Tinh Khanh lắc đầu bật cười.
Sao thế này, mình còn bị ảo giác nữa hả? Sao có thể nghe được giọng Phương Minh ở đây cớ chứ.
Lúc Đường Tinh Khanh đang nghĩ không biết bao giờ Phương Minh mới nguôi giận, có người giơ tay vỗ vỗ lên vai cô.
“Gái đẹp à, cô làm ơn nhích ra một chút, chỗ của tôi ở đây nè.”
Giọng điệu này, cảm giác này, không giống nằm mơ lắm nhỉ!
Ngẩng đầu lên từng chút một, Đường Tinh Khanh nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đột ngột cao giọng.
“Phương Minh, sao cậu cũng ở đây?”
Hóa ra là cô gái này thật, cô ấy đang làm trò gì đây!
Khẽ nhún vai một cái, Phương Minh tỏ vẻ có hề gì: “Máy bay này có phải do cậu bao thầu đâu, tại sao tớ không đi được?”
“Đừng có chuyển đề tài, cậu biết tớ đang nói chuyện gì mà!”
“Đừng có nói mấy chuyện này, đứng dậy đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho tớ.”
Hùng hùng hổ hổ chen chỗ Đường Tinh Khanh, Phương Minh ngồi vào chỗ, còn giơ tay quạt quạt cho mát.
Đường Tinh Khanh lật người Phương Minh lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhíu mày hỏi: “Phương Minh, rốt cuộc cậu có ý gì, mau nói rõ đi!”
“Chẳng có ý gì cả, cảm thấy ở chỗ này chán rồi, tớ cũng muốn ra nước ngoài chơi.”
“Chơi? Tớ thấy rõ ràng cậu đang muốn giám sát tớ! Cậu là đồ phản bội!”
“Câu này tớ nghe không lọt tai rồi nha, cái gì mà giám sát, cùng nhau đi du lịch, có người bạn đồng hành không ổn sao? Đường Tinh Khanh, tư tưởng không thể hạn hẹp như vậy, không có lợi cho cậu đâu.”
“Tớ…”
“Ôi, cậu còn có cả cẩm nang du lịch nữa hả, cho tớ mượn nghiên cứu đi, lát nữa xuống máy bay đi đâu chơi đây.”
Nói rồi, Phương Minh giật lấy quyển sách trên tay Đường Tinh Khanh, bắt đầu xem xét như thể có hứng thú lắm.
Cô gái này…
Đường Tinh Khanh nghiến răng, quay người lục tìm điện thoại gọi cho Nam Cường Thịnh.
“Này, Nam Cường Thịnh, mau dắt cô gái của anh về!”
“Xin lỗi nha, Phương Minh đã quyết định, anh cũng không có cách nào thuyết phục được.”
“Anh không cần thuyết phục cô ấy, chỉ cần cho người dẫn cô ấy xuống máy bay là được. Tôi nói chứ, anh bị làm sao vậy, anh nỡ để bạn gái đi xa ngàn dặm thế sao?”
“Gì cơ, em nói gì cơ?”
“Đừng có giả bộ tín hiệu không được tốt với tôi, anh chắc chắn là nghe thấy, mau…”
“Xin lỗi cô, máy bay sắp cất cánh rồi, làm phiền cô tắt điện thoại.”
Chưa đợi Đường Tinh Khanh nói xong, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút.
Khốn nạn, mấy người này chắc chắn đã tính toán kĩ càng rồi!
Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm Phương Minh bằng ánh mắt không thân thiện, mà Phương Minh vẫn tỏ vẻ rất vô tội, còn chỉ tay vào điện thoại của Đường Tinh Khanh: “Nhìn tớ làm gì, mau tắt điện thoại đi kìa.”
“Phương Minh, cậu đừng có giở trò với tớ!”
“Cậu thật là tự luyến, tớ chỉ đi du lịch thôi, OK?”
“Thế thì xuống máy bay rồi mỗi đứa đi một ngả!”
Mỗi người đi một ngả? Làm sao có khả năng ấy, Phương Minh là ai chứ, cho cô ấy cơ hội, cô ấy tuyệt đối sẽ được đằng chân lân đằng đầu, Đường Tinh Khanh, cô chạy không thoát đâu!
…
Sau chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Milan.
Đẩy hai va-li hành lý, Đường Tinh Khanh bước ra khỏi sân bay, nhìn ngay thấy tài xế mà mình đã hẹn trước.
Chào hỏi cùng đối phương, Đường Tinh Khanh nhét hành lý lên xe.
Trong lúc giúp cô xếp hành lý, tài xế còn liếc về phía sau Đường Tinh Khanh và hỏi: “Cô Đường, đây là bạn của cô phải không?”
Đường Tinh Khanh quay đầu nhìn lại, thấy ngay Phương Minh chày cối theo sau mình, đang chuẩn bị nhét luôn cả hành lý của cô ấy vào cốp sau.
Giơ tay ngăn Phương Minh lại, Đường Tinh Khanh lạnh lùng chất vấn: “Không phải đã nói rồi sao, xuống máy bay thì đường ai nấy đi, bây giờ cậu đang làm gì đây?”
“Hề hề” cười cười hai tiếng, Phương Minh nói: “Cậu sẽ không nhẫn tâm thế chứ, một mình tớ nơi đất khách quê người, hơn nữa không một xu dính túi, không đi theo cậu chẳng lẽ ăn ngủ đầu đường xó chợ à?”
Nói rồi, Phương Minh lấy ví da, giơ cho Đường Tinh Khanh thấy bên trong trống huếch trống hoác.
“Phương Minh, cậu giỏi lắm!”
“Chuyện này cũng phải trách cậu, lúc tớ tra ngoài vội quá, đến tiền cũng quên chuẩn bị luôn.”
Quên cái gì mà quên, rõ ràng cô ấy cố ý!
Đường Tinh Khanh tức giận nhưng không làm gì được.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phương Minh, Đường Tinh Khanh đã có dự cảm không lành.
Có cô gái này ở đây, con đường tìm kiếm tri thức của mình sẽ… vô cùng đặc sắc!
Tài xế thấy hai cô gái đang giằng co nên hỏi: “Cô Đường, bây giờ làm thế nào đây?”
“Vứt luôn hành lý của cô gái này lên xe!”
Thấy Đường Tinh Khanh chịu nhún nhường, Phương Minh hoan hô một tiếng, sau đó đi vòng qua Đường Tinh Khanh, ngồi lên xe trước.
“Này, còn đứng đần ra đó làm gì, mau lên xe đi, bên ngoài nắng lắm, cẩn thận đen cháy như cục than đó.”
Đường Tinh Khanh lườm Phương Minh một cái, sau đó ngồi lên vị trí phó lái, duy trì khoảng cách với cô.
Phương Minh không coi tâm trạng dở tệ của Đường Tinh Khanh ra gì, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình vô cùng tốt.
Sau khi xe lăn bánh, Phương Minh còn nói chuyện với tài xế, tiện thể đào xới được cả đích đến của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh đặt sẵn một căn hộ, ở ngay bên cạnh trường đại học Milan, môi trường không tệ, giao thông cũng thuận tiện.
Đứng dưới căn hộ, Phương Minh nhìn xung quanh với vẻ hài lòng: “Chỗ này không tệ nha, Tinh Khanh, chúng ta mau lên thôi, cất hành lý xong còn đi dạo xung quanh nữa.