Tuyệt Thế Long Soái - Tiêu Tử Ninh (Truyện FULL) - Chương 19 "Anh đến ngay."
“Nói.”
Long Gia nghe được lời này, ánh mắt hơi sáng lên.
“Lúc Long tiên sinh có hứng thú với người phụ nữ này, tôi đã phái người đi điều tra rồi. Bạch Tích Ngưng có một cặp song sinh, đều đang học ở nhà trẻ Hoàn Thành.
“Bạch Tích Ngưng vô cùng thương yêu cặp song sinh này, coi chúng như bảo bối vậy.”
“Cho nên, chúng ta có thể xuống tay với bọn chúng trước.”
Long Gia nghe vậy cũng hiểu ra, gật đầu nói: “Ông phái người đi xử lý ổn thỏa mọi chuyện đi, ngày mai tôi muốn Bạch Tích Ngưng phải cam tâm tình nguyện hầu hạ tôi.”
“Mau cút đi hết cho tôi!” Long Gia không kiên nhẫn khoát tay.
Hắn ta cau mày, chuyện xảy ra trong phòng đấu giá ngầm khiến hắn vô cùng đau đầu.
Thiệt hại không ít người ngựa thì không nói đi, ngay cả đệ tử của tứ đại gia tộc quyền thế đều chết ở bên trong, còn kinh động đến quân đội. . . .
Tên Tiêu Tử Ninh kia, sao lại có thể lôi kéo quan hệ với Chiến Bộ được chưa chứ?
Hắn ta không thể hiểu nổi.
Chẳng qua, phòng đấu giá ngầm luôn luôn lộn xộn tạp nham, quân đội cũng đã bắt đầu hạnh đồng.
Có lẽ không liên quan gì tới Tiêu Tử Ninh, cùng lắm chỉ là mèo mù gặp chuột chết mà thôi!
Trở về biệt thự nhà họ Tiêu.
Trong lòng Tiêu Tử Ninh có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, môt gia đình ấm êm như thế, cứ như vậy mà tan vỡ!
Mỗi khi nghĩ đến chuyện âm dương cách biệt với cha mẹ, trong lòng anh lại đau đớn không nguôi. . . .
Nhưng cũng may mắn thay, sự xuất hiện của hai đứa bé lại khiến anh an tâm hơn một chút, nghĩ đến hai đứa bé, khóe miệng anh vô thức hiện lên một nụ cười.
Anh nhất định phải trả lại mối cừu hận huyết thịt của cha mẹ mình!
Từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ người nhà của mình chu toàn!
. . . . . . .
Đối với nhà họ Vương, hôm nay cũng là một đêm không ngủ.
Vương Hằng qua đời.
Khiến trong lòng bọn họ đều vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, bọn họ rất tò mò, tên khốn đó lấy đâu tự tin mà dám trở về đây?
Hơn nữa, phòng đấu giá ngẫm bỗng nhiên lại có quân đội xuất hiện càn quét?
Chẳng lẽ. . . .
Tuy nhiên, với mối quan hệ của nhà họ Vương, đã nhanh chóng tra ra tin đồn.
Người ta nói rằng dưới việc phòng đấu giá ngầm bị đóng cửa, hoàn toàn không liên quan đến Tiêu Tử Ninh.
Chỉ là bởi vì phòng đấu giá ngầm liên quan đến một số thứ không nên động tới, cho nên quân đội đã ra mặt càn quét mà thôi.
Chuyện này khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
. . . . . .
Ngày thứ hai.
Phượng bước vào.
Nắm giữ trong tay lượng thông tin vô cùng lớn.
“Tiên sinh, đây chính là thứ ngài muốn, tin tức mới nhất về tứ đại gia tộc.”
“Còn có. . . .”
“Đây là tư liệu về tập đoàn Thiên Vũ, hiện tại đang hoạt động dưới danh nghĩa của Lâm Tuệ.
Tiêu Tử Ninh sửng sốt.
Tập đoàn Thiên Vũ là tâm huyết của cha mẹ anh, anh nhất định phải đoạt lại!
“Hai ngày sau, Lâm Huy cùng Vương Hạo, con trai lớn của Vương gia, sẽ lấy danh nghĩa Tập đoàn Thiên Vũ tổ chức đại hội quyên góp từ thiện…”
“Haha, đúng thật là một đôi cẩu nam nữ.” Tiêu Tử Ninh cười nhẹ.
Lâm Tuệ, vị hôn thê của anh năm đó!
Vương Hạo, kẻ từng là anh em chí cốt với anh, cũng chính là thủ phạm đã gài bẫy anh năm đó!
Bây giờ, anh đã trở lại rồi.
Đã đến lúc giải quyết những khoản nợ này rồi.
“Hai ngày sau, tôi sẽ đến đại hội từ thiện một chuyến.”
Vương, Lý, Chu, Hàn, tứ đại gia tộc, còn có Lâm Tuệ, tất cả những người liên quan đến cái chết của cha mẹ anh đều phải trả giá!
“Đã rõ.”
Tiêu Phượng yên lặng sắp xếp hành trình cho anh.
Chớp mắt đã là bốn giờ chiều, di động cá nhân của Tiêu Tử Ninh đột nhiên vang lên.
Anh nhanh chóng bắt máy.
“Tiêu Tử Ninh! Có phải anh đón Hạo Hạo và Đậu Đậu đi rồi đúng không?”
“Mau trả con lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Tiếng gầm gừ của Bạch Tích Ngưng vang vọng bên tai, trong lòng Tiêu Tử Ninh bỗng nhiên thấy căng thẳng: “Anh đâu có đi đón bọn nhỏ đâu? Hạo Hạo, Đậu Đậu xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không phải anh đưa bọn nhỏ đi sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tích Ngưng lập tức tái nhợt. “Nguy rồi!”
“Anh đến ngay.”
Tiêu Tử Ninh nghe được hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Bạch Tích Ngưng đứng ở cửa nhà trẻ, đầu óc đột nhiên trống rỗng. . . . .
Hai đứa nhỏ đột nhiên biến mất, cô nhất thời hoang mang lo sợ không biết làm sao!
Nếu bọn nhỏ xảy ra chuyện gì. . . .
“Hạo Hạo, Đậu Đậu———– bọn con đừng dọa mẹ mà! Mẹ tới đón các con rồi đây!”
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô, cô vừa tìm kiếm quanh trường mẫu giáo vừa la hét.
Cô thất tha thất thểu bước đi, bất lực nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm tung tích của Hạo Hạo và Đậu Đậu, nhưng. . . .Hoàn toàn không có gì cả!
Đúng lúc này, một người đàn ông lấm la lấm lét xuất hiện trước mặt cô, chặn lại đường đi cả cô, cười hắc hắc nói: “Chào cô, Bạch tiểu thư.”
Trong lòng Bạch Tích Ngưng vang lên hồi chuông cảnh báo, “Ông là ai?”
Người đàn ông cười lạnh nói: “Tôi là thủ hạ của Long Gia, hai đứa con của cô đều đang nằm trong tay bọn ta.”
“Long Gia!?” Trong lòng Bạch Tích Ngưng nhất thời lạnh rung. . . .