Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full) - Chương 1165 Tuyệt Y Đường lộ mặt ra ngoài?
- Home
- Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)
- Chương 1165 Tuyệt Y Đường lộ mặt ra ngoài?
– Mọi người hẳn đã biết một số chuyện, nhưng có lẽ nó không như mọi người nghĩ. Vì thế tôi cần phải nhắc nhở mọi người một chút.
– Tôi là thành viên chính thức của Thiên Y Viện. Từ lúc tôi vào Thiên Y Viện cho đến nay, tôi luôn xem mình là thành viên của viện mà cảm thấy kiêu ngạo. Bao năm qua, tôi chưa bao giờ khiến cho viện phải mất mặt, cũng vì viện mà lập được công lao không nhỏ. Bất luận là kế hoạch con ông cháu cha của Huyết tộc ở Bắc Kinh hay là kế hoạch nào khác. Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, Tế Thế Đỉnh là tôi một mình liều chết để đoạt lại từ trong tay của Huyết tộc cũng như là Cổ môn.
– Lần trước Huyết tộc xâm nhập Kim Lăng, mặc dù đối phương là vì tôi mà đến, nhưng cũng có một mình tôi quấn lấy Huyết tộc mới để nội viện ta bắt được mấy thành viên cao cấp của họ. Thậm chí còn lấy được Huyết Linh Thảo và kỳ trân dị bảo khác.
– Cho dù trong đó có xảy ra bất ngờ, nắp Tế Thế Đỉnh bị mất, nhưng cũng chỉ có một mình tôi chạy đến địa bàn của Huyết tộc, liều chết để đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh.
– Tôi vì viện mà làm những chuyện này. Dĩ nhiên tôi cũng được mọi người thừa nhận, có chức vị, có thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, còn có tư cách thành viên dự bị hội Viện ủy.
Nói đến đây, ánh mắt Giang Nguyên có chút lạnh lại:
– Nhưng bây giờ, cha của tôi là Giang Văn Ba xuất hiện, ông ấy lại là đường chủ Tuyệt Y Đường, rất nhiều người liền bắt đầu liên hệ tôi với ông ấy và Tuyệt Y Đường.
– Tôi rất muốn biết, các vị đang ngồi ở đây đều là thành viên cao nhất ở Thiên Y Viện, bất kể các người có nghi ngờ tôi hay không, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, các vị có bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ không?
– Năm đó, Tuyệt Y Đường phái ra Ngô tiên sinh đến quân khu Tây Bắc, đồng thời phái Cô Lang đuổi theo Cửu Vĩ không ai biết. Mặc dù có lẽ các người sẽ cho là việc Cửu Vĩ lọt vào tay tôi có phải là có liên quan đến kế hoạch ban đầu của cha tôi hay không.
Ánh mắt Giang Nguyên càng lúc càng lạnh, nói:
– Tôi chỉ muốn nói là, năm đó kế hoạch được an bài ở quân khu là do một mình tôi liều chết phát hiện ra. Mà Ngô tiên sinh là nhân viên tình báo mà Tuyệt Y Đường phái đi tìm tung tích của Cửu Vĩ, và tôi đã lấy thân phận cá nhân, vận dụng lực lượng của viện, đoạt lại từ trong tay bọn họ. Sau đó dùng tổ hành động ngoại viện của Thiên Y Viện tiêu diệt hết đối phương. Từ đó mới khiến cho Tuyệt Y Đường dần dần nổi lên mặt hồ.
– Nếu tôi và cha tôi có liên lạc với nhau, tôi có cần thiết phải làm như vậy không?
– Tôi là đỉnh chủ trẻ nhất trong lịch sử nội viện, hơn nữa thực lực có thể nói là đệ nhất nhân. Trong vòng năm năm, thành viên Hội viện ủy chắc có lẽ cũng chỉ có một mình tôi là trẻ tuổi như thế. Thậm chí trong vòng mười năm, với tuổi tác và thực lực của tôi, rất có thể nội viện sẽ không tìm được người thứ hai. Tôi nghĩ hẳn mọi người sẽ không phủ nhận điều này?
Giang Nguyên nhìn mọi người, lạnh giọng hỏi ngược lại:
– Cha tôi có cần phải vào lúc này mà để Tuyệt Y Đường lộ mặt ra ngoài?
– Vả lại, tôi thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, mang theo Tế Thế Đỉnh đến Phi Châu. Nếu tôi và cha tôi có qua lại với nhau, tôi trở về đây làm gì nữa?
Ánh mắt Giang Nguyên càng rét lạnh, nhìn mọi người trước mắt:
– Tôi thân là sứ giả Thần Thú của bộ lạc Vu sư, toàn bộ bộ lạc của họ đều do tôi nắm giữ. Tôi cần chi về đây nằm vùng nữa? Nếu thật muốn phản bội Thiên Y Viện, tôi sẽ liên thủ với Tuyệt Y Đường, còn để các vị ngồi đây chất vấn tôi?
Ở nội viện, Giang Nguyên rất ít khi tức giận như vậy. Cho dù có tức, cũng sẽ nghĩ đến sự chiếu cố của lão sư và Từ Khải Liễu. Nhưng lúc này, hắn biết hắn cần phải tỏ thái độ.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Giang Nguyên, trực tiếp nghe hắn nói, sắc mặt các thành viên của viện cũng đỏ bừng. Từ Khải Liễu vội vàng ho khan một tiếng, lên tiếng an ủi:
– Giang Nguyên, cậu bình tĩnh lại đi. Viện ủy không có ý nghi ngờ cậu.
– Đúng đúng, Giang Nguyên, cậu vì viện mà làm hết thảy, mọi người đều nhìn thấy rõ. Đây cũng chỉ là theo lệ của Viện ủy thôi.
Lưu Mộc Dương tất nhiên cũng biết nặng nhẹ, vội vàng lên tiếng.
Lúc này, Chu Thế Dương đã ảo nảo trong lòng. Ông ta không nghĩ đến Giang Nguyên lại nói thẳng ra như vậy, không cho ông ta tìm ra bất cứ lỗ hổng nào trong đó.
Ông ta biết rất rõ, với tình huống của Giang Nguyên lúc này, chỉ cần xác nhận Giang Nguyên không có quan hệ với Tuyệt Y Đường, ai cũng không muốn đắc tội với hắn, thậm chí cũng không muốn đẩy Giang Nguyên về phía đối lập với viện ủy.
Đây là lần đầu tiên đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương cảm thấy vô lực và không cam lòng như vậy.