Tóm tắt
Mưa gió thống khổ rít gào bên song cửa, đêm khuya giữa độ cuối thu đã thấp thoáng cái lạnh, tựa như ngày đông giá rét cận kề. Ánh nến lập loè làm mờ đi gương mặt của Tương Tư, chỉ để lộ một đôi mắt sáng trong đang nhìn vào hắn, như muốn ghi tạc vào đáy lòng. Từ nay từ biệt, biển rộng núi cao, chỉ sợ cạn duyên tương phùng. “Một lát nữa ta phải đi theo cô mẫu rời Kinh thành.” Thanh âm khàn khàn, đôi hàng mi buông rũ, nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực như đang chế ngự hết lời nàng muốn nói, chỉ có thể để lại một câu: “Bảo trọng, A huynh.”
Hiện thêm