Tứ Ngược Hàn Ngu - Q.3 - Chương 124: Ta có vị hôn thê
Chương 124: Ta có vị hôn thê
“Ta có vị hôn thê.” Khi lời nói này của Ahn Jung-hoon được nói ra trước công chúng, nó không gây được nhiều phản ứng. Dù gì người ta cũng không phải là nghệ sĩ mà là đường đường là chủ tịch công ty nên hầu hết các fan trong Fans Club vẫn chỉ là chúc phúc, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người tò mò và hỏi xem nhà gái là ai. Một số người dù rất xót xa nhưng cũng không thôi làm fan, vì dù fan có cuồng đến đâu cũng không nỡ đòi hỏi hắn phải như idol không thể yêu đương cưới hỏi.
Điều đặc biệt là có một nhóm người hâm mộ như vậy… Kể từ khi Ahn Jung-hoon nói điều này, Girls’ Generation trong ký túc xá đang coi buổi lễ như một chương trình tạp kỹ và cười như nắc nẻ, đột nhiên im lặng.
Im Yoon-ah quay lại nhìn Choi Soo-young.
Sau đó ánh mắt của mọi người dừng lại trên mặt Choi Soo-young.
Choi Soo-young mặt không thay đổi nhìn màn hình TV: “Đều nhìn ta làm cái gì. Vị hôn thê kia cũng không phải là ta.”
Các tỷ muội đều chậc chậc lưỡi. Cuộc hôn nhân này quá đặc biệt và mối liên hệ với Soo-young cũng quá đặc biệt, đặc biệt đến mức họ không biết phải diễn đạt như thế nào ở lứa tuổi của mình.
Im Yoon-ah thận trọng nói: “Gần đây có thấy Soo-jin unnie không?”
Choi Soo-young gật đầu: “Cách đây không lâu ta đã gặp qua một lần ở nhà. Ngày nào nàng cũng bị giam ở trong nhà, nhàm chán không có chuyện gì làm, vẫn là đan khăn quàng cổ cho người nào đó đâu.”
Các cô gái lại im lặng. Sau một vài giây, Tiffany chớp mắt và nói: “Nhân tiện… Chúng ta dường như chưa bao giờ tặng bất cứ thứ gì cho oppa.”
Choi Soo-young hờ hững nói: “Hắn cũng không thiếu.”
Kim Hyo Yeon nói: “Cũng không thể nói như vậy a, tốt xấu là một phần tâm ý đâu.”
Choi Soo-young cuối cùng cũng quay lại nhìn bọn tỷ muội, thở dài: “Cũng thế. Vậy các ngươi muốn tặng cái gì?”
Jessica Jung lười biếng nói: “Tỉnh lại đi, xếp thành một loạt nằm ở đó, chính là lễ vật tốt nhất.”
Một lời nói khiến tất cả mọi người đỏ mặt, Kim Tae-yeon còn chưa xuống hố, nghĩ đến cảnh này không khỏi rùng mình một cái.
Choi Soo-young ngược lại là chớp chớp mắt trầm ngâm. Quà cưới của hắn… Nếu mình cùng tỷ tỷ của mình cùng một chỗ… Đó có phải là một món quà tốt không?
—— Hungary, trong khách sạn của đoàn làm phim «Mật danh IRIS».
Kim Tae-hee tắt máy tính xách tay một cái “Bốp”, xoay người ôm lấy Han Ga-in, nói nhỏ: “Phát sóng trực tiếp vớ vẩn, mạng internet thật kém… Ga-in… Mặc kệ hắn… chúng ta tiếp tục…”
“Unnie… Ngươi càng ngày càng… A…”
Hai nữ nhân xoa dịu nhau rồi nhanh chóng hôn nhau, uốn éo mãnh liệt.
——Trong ký túc xá của CCM.
“Hắn… Có hôn thê?” Park Hyomin yên lặng nhìn Park Ji-yeon: “Ngươi biết không?”
Tâm trạng của tiểu nha đầu có chút hụt hẫng: “Không biết. Nhưng… Dù sao ta cũng không mong đợi xa vời gì cả.”
“Ân…” Park Hyomin đút tay vào túi nhẹ nhàng chạm vào tấm séc chưa sử dụng.
Dù sao cũng chỉ là là bao nuôi mà thôi… Park Hyomin khẽ lắc đầu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không biết người phụ nữ nào may mắn như vậy.”
“May mắn? … Chỉ sợ chưa chắc đâu.” Park Ji-yeon nằm trên sàn không có hình tượng chút nào, nhìn trần nhà nói: “Oppa có rất nhiều nữ nhân!”
“Đúng là như vậy.” Park Hyomin mỉm cười, ở trong đó nói không chừng còn có mình đâu.
Cuộc nói chuyện của hai người để lại cho Hahm Eun-jung cảm xúc lộn xộn, các ngươi thật sự là quá đủ a, biết hắn có rất nhiều nữ nhân, không những không khinh thường, còn có vẻ ước ao mình trở thành một trong số họ, không còn người đàn ông nào khác ở Hàn Quốc hay sao?
Cảm thấy suy nghĩ của bản thân và fan hâm mộ não tàn hoàn toàn không cùng chiều, Hahm Eun-jung bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy nói: “Ta đói rồi. Ra ngoài mua tokbokki chiên.”
Park Ji-yeon nhấc tay: “Unnie ta cũng muốn!”
“Bình tĩnh! Sẽ không thiếu phần của ngươi!”
—— Choi gia.
Choi Soo-jin yên lặng dựa vào đầu giường, xem hắn tinh thần phấn chấn trên TV.
Chỉ cần hắn ở đó, hắn chính là nhân vật chính duy nhất, bất kể là Golden Disc Awards hay MKMF hay Giải Rồng Xanh.
Còn có khi hắn đè lên người mình, sự chinh phục không thể cưỡng lại được kia.
Đã lâu rồi ta không gặp ngươi… Chồng của ta.
Ta nhớ ngươi…
Ngươi nói trước mặt người dân cả nước rằng ngươi có một vị hôn thê.
Ta vui quá, rất muốn tuyên bố với mọi người rằng người đó chính là của ta!
Nhưng sau buổi lễ này, ngươi lại trên thân người phụ nữ nào đâu?
Tóm lại không phải là ta.
Choi Soo-jin thở dài.
…
MKMF vẫn đang được tiến hành.
Lee Hyori tựa vào bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương và hắn đang va chạm sau lưng, môi mím chặt, đôi mắt xuân thủy mông lung, như thể đang nhớ lại một giấc mơ.
Giấc mơ của bốn năm trước.
Hai người ra trận mà không cần cởi quần áo trên cơ thể. Kể từ khi Lee Hyori đồng ý quay lại, đã gần hai tháng hai người không ở bên nhau. Sự nóng nảy của Ahn Jung-hoon là hoàn toàn có thể hiểu được, chính nàng lại làm sao không muốn bồi thường?
Ahn Jung-hoon nằm ở trên lưng của nàng, cắn lỗ tai của nàng nói khẽ: “Bây giờ hôn ta một cái.”
Lee Hyori bất đắc dĩ quay đầu lại, hôn lên má hắn, bờ môi từ từ di chuyển xuống, hai người lại hôn nhau kịch liệt.
“Ngươi ở trên sân khấu… Càng xem, ta càng ăn dấm.” Ahn Jung-hoon dùng sức rút ra đút vào, đồng thời thở hổn hển: “Càng xem, ta càng muốn làm thế này…”
Lee Hyori cắn môi dưới và ngắt quãng nói: “Vậy thì hãy làm… Muốn, muốn làm gì đều được…”
“Buổi hòa nhạc của ngươi diễn ra khi nào?”
“Sắp… Sắp, chỉ trong tuần tới.”
“Ta sẽ không đi xem, vì ta sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó. Sau buổi biểu diễn, hãy chuyển lên núi ở cho ta!”
“Ta…”
Ahn Jung-hoon nặng nề chuyển động mấy lần: “Làm sao?”
Lee Hyori cắn chặt răng chịu đựng khoái cảm mãnh liệt, mất một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: “Ta nghe lời ngươi.”
Nói xong, Lee Hyori lại nhìn mình trong gương…
Nữ hoàng Hyori ở đâu? Lee Hyori bất khả chiến bại ở đâu? Mình trước mặt người ta tràn đầy khí tràng, nhưng tại sao trước mặt hắn lúc nào cũng như thế này, bất tri bất giác nghe lời… Bất kể là khí thế ngày khách mời xuất hiện trong phim hay lần tái ngộ trên sân bóng, cuối cùng chính mình sẽ bị chinh phục… Cho đến khi bị hắn chinh phục như thế này…
Mọi thứ cứ như cuộc gặp gỡ nhau của năm đó, chỉ là mãi nhiều năm sau lại lặp lại.
Mà lần này, mình cũng không thể trốn thoát được.
…
Rời khỏi địa điểm tổ chức lễ MKMF, Ahn Jung-hoon đang lái xe về nhà thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Kim Min-ho: “Thiếu gia, Trịnh Nghị đã vào Mnet thành công. Người của chúng ta sẽ sắp xếp để hắn vào CCM làm chuyên gia tư vấn trong thời gian tới.”
“Ân.” Ahn Jung-hoon nói: “Cổ phiếu CCM có mua được không?”
“Ta đã tìm hiểu, không có gì là khó. Tiền thân của CCM thực chất là 3 công ty, sau khi được CJ mua lại, 3 công ty này đã được nén và tích hợp thành CCM vào đầu năm ngoái, là công ty con của Mnet Holdings, Kim Kwang-soo đã được bổ nhiệm làm chủ tịch công ty gần hai năm, xem như đã bám trụ. Nhưng cuối cùng vẫn là ba công ty hợp nhất, hắn muốn để mọi người tâm phục khẩu phục cũng không dễ, Mnet cũng không đạt được toàn quyền, vẫn còn có cổ phần phân tán.”
“Vậy là tốt rồi, cổ phần có bao nhiêu thu mua bấy nhiêu, có thân phận của một cổ đông mới là cách tốt nhất để hành động, nếu thân phận của Trịnh Nghị huynh đài chỉ là một nhà tư vấn thì dù hắn có tài giỏi đến mấy cũng không thể thi triển.”
“Ân, bây giờ Trịnh Nghị đang ở gần CCM và đang liên hệ với một giám đốc. Bên kia có ý định bán cổ phần.”
Ahn Jung-hoon suy nghĩ một lúc, và nói: “Bây giờ ta đang ở Nonhyeon-dong, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cao ốc The Sharp. Hãy cho ta biết bây giờ họ đang ở đâu.”
“Ta biết, ngươi vừa mới ra khỏi MKMF. Sao, có ý kiến gì về Trịnh Nghị này sao?”
“Ân, ta muốn bí mật quan sát cuộc đàm phán của hắn với người khác để xem hắn có đáng tin cậy không.”
“Ha ha, họ đang uống rượu lôi kéo tình cảm ở một quán ven đường. Người Trung Quốc có vẻ rất giỏi trong việc này… Ta đoán ngươi đi cũng không nghe thấy bất cứ điều gì hữu ích.” Kim Min-ho nói là vậy nhưng hắn vẫn báo địa chỉ cụ thể. Ahn Jung-hoon cúp điện thoại, chạy thẳng đến.
Hahm Eun-jung đang mua tokbokki chiên. Thật ra nàng không đói chút nào, tokbokki rán cũng không phải món nàng thích… Nhưng hai muội muội tình như thủ túc cùng phát hoa si với một người đàn ông khiến nàng thực sự không chịu nổi, đành phải kiếm cớ lẻn ra ngoài hít thở.
Nàng mua hai phần.
Bản thân nàng không muốn, chỉ vì mang cho Hyomin và Ji-yeon.
Khi nàng chuẩn bị rời đi sau khi thanh toán tiền, nàng nghe thấy khách uống rượu bên trong nói lớn tiếng, và bước chân của nàng không tự chủ được dừng lại.
Câu nói kia là như thế này: “Kim Kwang-soo… Không phải là thứ gì…”
Một người đàn ông với giọng kỳ quái đang khích lệ: “Cũng đừng quá so đo, nhắm mắt làm ngơ.”
“Hắn có tổng công ty làm chỗ dựa sau lưng nên không coi trọng những lão nhân chúng ta… Hắn âm thầm biển thủ tiền của CCM, thật sự coi là ta không biết!”
“Xuỵt!” Người đàn ông với giọng nói quái dị dường như không ngờ người say rượu lại đột nhiên bộc phát ra tư liệu dữ dội như vậy, giật mình quay đầu lại ngó nhìn xung quanh thì thấy một thiếu nữ tóc dài đang đứng ngoài cửa cầm hai hộp đựng thức ăn, dáng vẻ hơi kinh ngạc. Thấy hắn nhìn sang, thiếu nữ giật mình quay người bỏ chạy.
“Hỏng bét. Nhất định là thực tập sinh của CCM!” Người đàn ông ảo não gõ đầu, cũng mặc kệ người say rượu, vội vàng lao ra ngăn lại, quả nhiên nhìn thấy thiếu nữ đang liều mạng chạy về hướng ký túc xá CCM.
Hahm Eun-jung trái tim căng thẳng, tin tức khốc liệt như vậy không phải là thứ mà thân phận của nàng có thể chịu được. Cuộc tranh đấu của thượng tầng công ty, một thực tập sinh nhỏ của mình lại dám nhúng tay vào, thật không biết sống chết thế nào. Nhất thời tự trách mình ngu ngốc, mới nghe câu đầu nên bước đi không ngoảnh lại, làm sao lại ngược lại đứng nghe? Tò mò có ngày bỏ mạng a…
Người đàn ông đuổi theo càng lúc càng gần, Hahm Eun-jung hung hăng quay lại, không đầu không đuôi ném hai cái hộp tokbokki rán rồi khoa tay làm một động tác võ thuật Taekwondo, chưa đầy nửa giây lại cảm thấy không đánh lại được nên quay người tiếp tục chạy. Người đàn ông thuận tay hất ra hộp tokbokki rán, cảm thấy hơi dở khóc dở cười, muội tử này vẫn khá là dễ thương… Hắn không nhịn được liền hét lên: “Đừng chạy trốn, chúng ta làm một giao dịch thì sao?”
Hahm Eun-jung nào chịu tin tưởng, chạy càng nhanh hơn. Đáng tiếc nàng chơi Taekwondo còn miễn cưỡng không có trở ngại, nhưng điền kinh là hoàn toàn yếu gà, nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh chậm rãi đuổi theo, đã dễ dàng cách mình chưa đầy năm mét, trong lòng hoảng sợ, vặn vẹo chân, ngã cái ngã chổng vó.
Người đàn ông lắc đầu với một nụ cười khổ và bước tới. Hahm Eun-jung không quan tâm đến cơn đau thấu xương ở mắt cá chân của mình, ngồi dưới đất chậm rãi lết về phía sau, vẻ mặt đầy tuyệt vọng… Ta không muốn chết a… Ô…
Đúng vào lúc này, một Phaeton màu đen rẽ vào góc đường và dừng lại bên cạnh nàng.