Tứ Ngược Hàn Ngu - Q.3 - Chương 123: Lễ hội âm nhạc MKMF
Chương 123: Lễ hội âm nhạc MKMF
Hai ngày sau, buổi lễ MKMF được tổ chức.
Ahn Jung-hoon ngồi ở hậu trường, tìm một góc độ thích hợp, lẳng lặng nhìn phong thái mê người trên sân khấu bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy. Mỹ nhân phong tình bất tận trên sân khấu, yêu tinh quốc dân không thể tranh cãi và người tình trong mộng của vô số đàn ông Hàn Quốc, là thuộc về hắn.
Quá trình của MKMF có vấn đề, những ai quan tâm vừa nhìn sẽ biết ngay.
Dù trước đó đã giành được giải Nhạc dance xuất sắc nhất nhưng lại cho Lee Hyori một màn solo gần 20 phút là quá cường điệu, gần như là một buổi hòa nhạc nhỏ. Chỉ cần có một chút chỉ số IQ, là có thể nhìn ra Nữ ca sĩ xuất sắc nhất tiếp theo vẫn sẽ là Lee Hyori, và không có gì hồi hộp về giải thưởng. Cái gọi là khách mời mở phong bì hay gì đó có vẻ rất giả dối.
Chẳng trách năm sau nó sẽ được tổ chức lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù SM không phá bỏ nền tảng thì sớm muộn gì cũng mất uy tín.
Tuy nhiên, năm nay SM vẫn đến, Lee Soo-man đích thân đưa DBSK và SHINee đến. SHINee đã giành được giải thưởng tân binh cùng với Davichi dưới cờ Mnet. Cũng giống như Golden Disc Award, không có nhiều hồi hộp. Hồi hộp thực sự nằm ở chỗ liệu DBSK có thể nhận được giải thưởng lớn hay không.
Sự hồi hộp này thực ra ở chỗ khác, hoàn toàn không phải lo lắng. Năm nay là năm đỉnh cao của DBSK. Album “Mirotic” đã gần như càn quét thế giới mà không ai có thể ngăn cản được, không có giải thưởng lớn thì không thể biện minh được. Nhưng ở MKMF, đây chính là lo lắng.
Khi nhìn thấy Ahn Jung-hoon, Lee Soo-man mang nhóm IDOL mà hắn đã dày công trau dồi đến chào: “Ta vẫn luôn muốn gặp Ahn thiếu, nhưng không tìm thấy cơ hội. Không ngờ Ahn thiếu đã đến Golden Disc Awards, thế mà lại còn đến MKMF.”
Ahn Jung-hoon đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên phía sau hắn, các thiếu niên cũng nhìn chằm chằm vào hắn ánh mắt như thiêu đốt. Bê con sơ sinh không sợ hổ, nhất là trong thời kỳ đỉnh cao như hiện nay càng phát ra lòng kiêu hãnh, đối với Ahn Jung-hoon mà nói, bọn họ rất không phục. Khi Kim Jun-su bị chủ tịch cảnh cáo nghiêm khắc phải tránh xa Kim Tae-yeon, DBSK liền âm thầm xù lông lên. Thảo, Ahn Jung-hoon là cái thá gì?
Nhìn thấy ánh mắt không phục của các thiếu niên, thậm chí còn có vẻ có chút khiêu khích, Ahn Jung-hoon mỉm cười, không việc gì phải đối mặt với những thiếu niên năm sau liền phải giải thể này, vì vậy hắn nói với Lee Soo-man: “Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, tổng giám đốc Lee vẫn nên cẩn thận một chút. Thực tế, MKMF không giành được giải thưởng, đó không hẳn là một điều xấu.”
Lời nói của Ahn Jung-hoon thực ra là có đạo lý và ngụ ý khuyên nhủ, nhưng giọng điệu rõ ràng là hơi xa lánh, không giống như mối quan hệ với đối tác thân thiết. Lee Soo-man là nhân vật bậc nào, cau mày, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt muốn ăn đòn của các thiếu niên, trong lòng thình thịch một cái, vung tay tát một cái: “Còn không xin chào chủ tịch Ahn!”
Đội trưởng Jung Yun-ho bị tát trong lòng vô cùng ủy khuất, mẹ nó cũng không phải ta có scandal với Girls’ Generation… Nhưng dưới uy thế của Lee Soo-man, hắn đành phải chầm chậm hành lễ: “Xin chào chủ tịch Ahn.”
Các thiếu niên không dám thách thức Lee Soo-man, vì vậy họ cũng chỉ có thể chào một cách thưa thớt. Bố cục của Ahn Jung-hoon nào có an nhàn thoải mái so đo với những idol này. Hắn chỉ cười và nói: “Ta nghe nói rằng Giám đốc Lee rất nghiêm khắc, xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lee Soo-man cười và nói: “Bất kể họ có thể nhận được giải thưởng tại MKMF hay không, vẫn mong chủ tịch Ahn sau này chiếu cố nhiều hơn.”
Ahn Jung-hoon bắt tay hắn: “Ta hợp tác với SM luôn luôn vui vẻ.”
Lee Soo-man âm thầm nhíu mày, lời nói này… Hoàn toàn né tránh đề nghị chiếu cố của hắn về DBSK. Ai mà không biết giao điểm vui vẻ hợp tác giữa hắn và SM chỉ là chín nha đầu kia? Nhưng dù sao cháu gái hắn cũng nằm trong số đó, cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ lễ phép nói: “Cảm ơn Ahn thiếu đã ủng hộ.”
Lee Soo-man đưa các thiếu niên đi, Ahn Jung-hoon nhìn họ và lắc đầu. Một số thứ không phải chỉ cần có sự tham gia của Ahn Jung-hoon hắn là có thể thay đổi. Tối nay, Bigbang được thưởng lớn, có thể tưởng tượng những Cassiopeia điên cuồng của DBSK sẽ xù lông như thế nào. Sức mạnh của dân chúng thật đáng sợ, uy tín của MKMF bị sụp đổ trong nháy mắt và phải được tổ chức lại. Đây là điều mà Lee Jae-hyeon, người chưa bao giờ để các tiểu nữ sinh theo đuổi ngôi sao kia ở trong lòng, chưa bao giờ nghĩ đến trước đó.
Như thế ngây người một lúc, sân khấu đã kết thúc, Lee Hyori biến mất không thấy gì nữa. Ahn Jung-hoon âm thầm chửi mẹ.
Lễ trao giải nam ca sĩ xuất sắc nhất đang diễn ra, người đoạt giải Seo Tai-ji do hoàn cảnh chưa đến nên màn trình diễn này rất đơn giản, đến lượt hắn ra sân ngay. Đối tác Jeon Hye-bin run rẩy đến bên hắn và chào: “Ahn thiếu…”
Cũng không biết vị này đến cùng đã nghe ở đâu về quá khứ huy hoàng của Ahn Jung-hoon, sắc mặt tái nhợt khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Ahn Jung-hoon lườm nàng một cái, nở nụ cười: “Đừng căng thẳng. Đi thôi.”
Ahn Jung-hoon kéo Jeon Hye-bin xuất hiện trên sân khấu, bên dưới im lặng vài giây, đột nhiên vang lên tiếng reo hò như sóng thần. Jung-hoon oppa này đã đi đến Golden Disc Awards, ai có chút thường thức cũng sẽ không nghĩ rằng hôm nay hắn còn có thể xuất hiện ở MKMF, nhưng hắn lại thực sự xuất hiện. Đối với những khán giả đã mua vé vào xem buổi lễ, đó là một niềm vui ngoài ý muốn.
Jeon Hye-bin cười và nói: “Thật sự rất đáng ghen tị khi thấy sự nổi tiếng của Chủ tịch Ahn.”
Ahn Jung-hoon cười ha ha một tiếng, vuốt vuốt tóc: “Trông ta đẹp trai như vậy, không có cách nào khác a.”
Jeon Hye-bin cười nói: “Đúng vậy, Chủ tịch Ahn tài sắc vẹn toàn.”
Vẻ mặt Ahn Jung-hoon quái dị: “Đây là khen nam nhân sao?”
Khán giả cười ồ lên. Trong hai lần đại nhạc hội, chủ tịch Ahn có thể làm cho bầu không khí giống như một chương trình tạp kỹ, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài cao lạnh với thành tích quốc tế, khiến người ta càng thêm yêu mến. Thật ra Ahn Jung-hoon quật khởi quá nhanh, cũng không phải không có ANTI, tuy rằng số lượng ít, đa số đều là ghen tị đỏ mắt, nhưng cũng có người cho rằng hắn giả bộ lạnh lùng, không gặp người để trang bức nên mới ANTI. Màn khôi hài thân dân trong Golden Disc Awards đã làm cho phần ANTI này biến mất rất nhiều, xem ra lại phải biến mất thêm một chút trong đêm nay.
Jeon Hye-bin lại nói: “Nhưng ta nghe nói Chủ tịch Ahn thích trao giải thưởng Nghệ sĩ được yêu mến nhất. Tại sao hôm nay ngài lại chọn giải Nữ ca sĩ xuất sắc nhất?”
Ahn Jung-hoon chậc chậc lưỡi: “Tuy rằng ta thích được yêu mến, nhưng ta cũng thích ca sĩ nữ. Có mâu thuẫn gì sao?”
Không biết ai hét lên: “Jung Hoon oppa, đừng giả ngốc! Đó là vì Lee Hyori unnie được đề cử cho Giải Nữ ca sĩ đi!”
Ahn Jung-hoon cười ha hả: “Vị muội muội này thông minh thật đấy. Thực ra là ta nghĩ thế này, lát nữa ta mở phong bì ra xem, nếu thật là Hyori thì để nàng hôn ta một cái, mọi người nhất định phải giúp ta một tay.”
Lại có người hét lên: “Nếu không phải thì sao?”
“Nếu như không phải, chỉ có thể trách mình không có diễm phúc, còn có thể làm gì?” Ahn Jung-hoon cười nói: “Sớm biết thì lựa chọn Giải thưởng Nhạc dance vừa rồi tốt biết bao… Đáng tiếc bài hát đó là do ta viết, bọn hắn sẽ không cho ta chọn…”
“Ha ha ha ha…” Đám người lúc này mới nhớ ra rằng “U-GO-GIRL” của Lee Hyori được viết bởi Ahn Jung-hoon, không thể không vui vẻ.
Ahn Jung-hoon lại nói: “Hoặc nếu không, bất kể ai đoạt giải, đều có thể hôn ta một cái xoa dịu trái tim bị tổn thương của ta, được không?”
“Xuỵt…” Dưới đài khán giả la ó, kèm theo tiếng cười, ồn ào.
Ống kính máy quay hướng đến tất cả các nữ ca sĩ được đề cử, và mỗi người đều che miệng mỉm cười và đỏ mặt. Máy quay cuối cùng cũng dừng lại trên người Lee Hyori, Lee Hyori là người duy nhất không che miệng, cười toe toét và vỗ vào tay ghế, cười đến run rẩy. Vì vậy, mọi người nghĩ rằng đó là một trò đùa, và Jeon Hye-bin kịp thời nói: “Vậy hãy để chúng ta xem Nữ ca sĩ xuất sắc nhất của MKMF năm nay thuộc về nữ ca sĩ nào. Đến cùng nữ ca sĩ nào có thể hôn Jung-hoon oppa của chúng ta?”
Trong tiếng cười ầm ĩ, Ahn Jung-hoon cẩn thận mở phong thư ra, nhìn lướt qua rồi bật cười.
Lần này không ai không biết câu trả lời, và mọi người đều mỉm cười mập mờ. Những người được đề cử nhưng không đạt giải đều vỗ tay cười, thật ra họ đã biết giải thưởng thuộc về ai, trong lòng họ rõ ràng có cảm giác mất mát, nhưng bị vị chủ tịch Ahn này trêu chọc, ngược lại không còn cảm giác buồn bực.
Ahn Jung-hoon hít một hơi thật sâu và trịnh trọng nói: “Nữ ca sĩ xuất sắc nhất MKMF 2008 —— Lee! Hyo! Ri!”
Sau một vài giây, hắn chỉ vào vị trí của Lee Hyori: “Tiến lên và hôn ta một cái!”
“Phốc… Ha ha ha ha…” Cả khán đài sôi trào, đồng thanh cười nói: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Lee Hyori bước lên sân khấu trong bầu không khí khác lạ này, Ahn Jung-hoon đưa má qua, Lee Hyori bay lên một cước. Buổi lễ tốt đẹp lại được chuyển thành chương trình tạp kỹ, hài hước lộ liễu, khán giả cười vui vẻ, ban tổ chức lắc đầu cười khổ bất đắc dĩ phía sau.
Tất nhiên, Lee Hyori không thể thực sự hôn Ahn Jung-hoon trước mắt bao người, ngay cả hôn mặt cũng không được. Nàng giật lấy chiếc cúp từ tay hắn ấy như thể đang ăn cướp, và phát biểu cảm nghĩ của mình: “Ta giành được giải thưởng một lần nữa thật sự rất cảm ơn mọi người… Kỷ niệm 10 năm thành lập MKMF, sự kiện debut của ta cũng đúng lúc là kỷ niệm 10 năm. Mặc dù ta đã gặp rất nhiều khó khăn vất vả nhưng mười năm ta ở bên mọi người cũng rất hạnh phúc. Ta sẽ làm việc chăm chỉ hơn trong tương lai, cảm ơn các bạn đã ủng hộ…” Đến đây, nàng lại dừng lại và cười nói: “Cảm ơn nhất là ai đó đã viết cho ta “10 Minutes” và “U-GO-GIRL”. Tất nhiên, sẽ không có chuyện hôn một cái…”
Khi ai đó đưa ra phát biểu cảm nghĩ, việc ngắt lời bừa bãi là điều rất thô lỗ, Ahn Jung-hoon chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt, dùng ngón tay chỉ vào nàng, như thể hắn đang nói rằng ngươi chờ đó cho ta.
Khán giả lại bắt đầu phì cười, nghe xong câu này mới nhớ ra ngay cả “10 Minutes” cũng là do Ahn Jung-hoon viết, có thể nói con đường solo của Lee Hyori là thứ mà Ahn Jung-hoon dùng một tay nâng lên, hôn một chút là chuyện thiên kinh địa nghĩa a, đúng không?
Không biết là ai đầu tiên, lại bắt đầu hô: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Khán giả đồng loạt vẫy những chiếc que huỳnh quang và hô hào hôn một cái, Lee Hyori có chút sững sờ, không phải là nàng không muốn hôn, cái này trước mắt hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào làm loạn, scandal coi như là đã xác định, nhưng Ahn Jung-hoon sắp kết hôn, sao có thể chấp nhận được? Nàng không khỏi trừng mắt nhìn Ahn Jung-hoon với vài phần oán trách. Khuôn mặt của Ahn Jung-hoon ngược lại là đủ dày, cười ha ha nói: “Cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người! Nhưng thật ra ta đã có hôn thê, để khỏi phải quỳ xuống ván giặt đồ, vẫn là nhịn đau buông tha nụ hôn này đi…”
Mọi người lại la ó, Ahn Jung-hoon lầm lũi bước xuống sân khấu giữa những tiếng la ó của khán giả, và ngay khi hắn quay vào hậu trường, Lee Hyori theo sau, nhìn hắn với một nụ cười như không cười.
Nhìn thấy một đám người ở hậu trường nhìn cả hai cười mập mờ, Ahn Jung-hoon cười cười, nắm tay Lee Hyori chạy đi. Lee Hyori luống cuống: “Làm gì vậy, ta còn phải sẽ lên sân khấu!”
“Ngươi phải lên sân khấu vào phần kết thúc, còn ít nhất một giờ nữa, sợ cái gì?”
Lee Hyori cảm thấy bất đắc dĩ: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Ahn Jung-hoon ngừng bước, quay đầu nhếch miệng cười: “Muốn làm ngươi.”