Truyện: Xích Hồn Họa Y - Diễm Khuynh Đàn (full) - Thư Hảo Vận Lai - Chương 17
Chương 17 Đại Hoàng Tử Thiên Tộc, Lãnh Dực
Lần đó sau khi trở về từ Thiên Tộc ta hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày trời. Những chuyện không thể nhớ ra, ta cũng không còn miễn cưỡng để nhớ nữa. Nếu lão thiên gia đã sắp đặt, nếu ý trời muốn ta quên đi vậy thì ta cũng sẽ quên. Bản thân ta là một vị Phượng Thần, kể từ khi mở được ấn ký phượng hoàng. Ta luôn tự nói với mình nhất định phải đặt chúng sinh lên hàng đầu. Vì tứ hải bát hoang, vì thái bình của trời đất mà ra sức tu luyện, đợi một ngày nào đó sẽ cùng ứng chiến với Quỷ Liên. Phụ đế của ta nói tu vi của ta vẫn còn thấp. Mặc dù sở hữu được linh lực của mẫu thân nhưng chung quy vẫn là chưa thể phát huy hết thần lực. Cho nên ta liền ra sức tu luyện, bế quan luyện công suốt một thời gian dài.
Ta đã là Phượng Thần cho nên cũng không thể ở mãi trong cung điện Liệt Diễm. Vì vậy ta liền lệnh cho người ở gần đó không xa, dựng lên một tòa các nhỏ, gọi là Hỏa Phượng các. Sau này chúng tiên tứ hải bát hoang muốn đến diện kiến, cũng sẽ đến đó để thỉnh an ta. Nhưng ta trời sinh bản tính không muốn tiếp xúc với nhiều người. Hỏa Phượng các lớn như vậy chỉ có mấy tiểu tiên quét dọn và Tiểu Bạch Thố. Nó là con thỏ ngọc mà ta đã từng nhặt được bên ngoài Liệt Diễm. Sau đó liền thu nhận nó làm tùy tùng thân cận bên cạnh. Ta bế quan tu luyện suốt thời gian hơn một vạn năm. Mọi chuyện trong Hỏa Phượng các đều là Tiểu Bạch Thố thay ta lo liệu.
Từ lúc bế quan tu luyện, ta đã bế quan cả một vạn năm trời. Vốn dĩ là muốn tu luyện thêm mấy vạn năm nữa. Nhưng không ngờ Tiểu Bạch Thố lại đến nói với ta. Thiên Tộc xảy ra chuyện, Thiên Đế mời ta đến đó xem xét. Ta mới nghe tin liền rời khỏi động tu, nhanh chóng thay xiêm y để lên trời một chuyến.
“Thiên tộc một vạn năm trước, Thiên Đế của bọn họ từng mời ta lên triều nghị sự. Nhưng ta lấy lý do bế quan tu luyện để từ chối. Suốt vạn năm qua bọn họ cũng chưa từng đến đây lần nào. Bây giờ lại đến đây mời ta lên Thiên Cung, xem ra Thiên Tộc thật sự có chuyện lớn rồi.”
Ta vừa nói dứt lời liền thì một tiểu tiên trong các vội vàng chạy đến bẩm báo. “Khởi bẩm Phượng Thần, vị Dạ Vũ Nguyên Quân kia không chịu rời đi. Một mực muốn gặp người.”
Dạ Vũ? Cái tên này sao lại nghe quen đến như vậy chứ? Giống như ta đã từng nghe ở đâu rồi vậy. Tạm gác lại nghĩ ngợi trọng lòng, ta liền gật đầu một cái. Để cho Tiểu Bạch Thố và tiểu tiên kia cùng đi mời vị tiên nhân đó vào. Diễm Khuynh Đàn ta liền đi tới đại điện, khoác trên người xiêm y đỏ rực như màu máu. Tượng trưng cho thân phận Phượng Thần của ta. Từ bảo tọa trên cao nhìn xuống, vị tiên nhân đó đúng là đối với ta rất quen thuộc. Không chỉ là đã từng nghe tên, giống như đã từng gặp gỡ.
“Dạ Vũ Nguyên Quân không biết đường đột đến tìm bổn Phượng Thần là có nguyên do gì?” Ta lạnh nhạt mà hỏi hắn, nhưng vẫn cố tình thăm dò sắc mặt của hắn để xem hắn thật sự có phải là cố nhân của ta hay không? Xem ra những đoạn ký ức mà ta từng mất đi. Lẽ nào là có liên quan đến người của Thiên Tộc sao?
Dạ Vũ hắn ta trên Thiên Tộc cũng chỉ là tiên nhân địa vị không lớn. Nếu không nhờ có Xích Hồn Quân làm chỗ dựa. Địa vị của hắn từ trước đến nay cũng không được nhiều người ngưỡng mộ đến như vậy. Nhưng lần này đứng trước mặt vị Phượng Thần cao quý của trời đất này. Hắn mặc dù vẫn giữ được khí phách, nhưng giọng nói lại vô vàn sự tôn kính.
“Tiểu tiên biết Phượng Thần vạn năm qua đều bế quan tu luyện. Nhưng lần này Thiên Tộc thật sự xảy ra chuyện rồi! Trên trời dưới đất cũng chỉ có Phượng Thần mới có thể cứu nguy cho Thiên Tộc.”
Ta nghe hắn ta nói như vậy trong lòng cũng thật tò mò. Thiên Tộc là đại tộc thượng cổ, nhân tài nhiều vô số kể. Rốt cuộc lần này là có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy?
“Dạ Vũ tiên nhân có chuyện gì cứ nói ra không cần phải e ngại. Bổn tọa không chỉ là công chúa của Liệt Diễm. Mà còn là Phượng Thần được chúng tiên tôn kính. Chuyện của Thiên Tộc, bổn tọa nhất định sẽ nhúng tay vào.”
Dạ Vũ Nguyên Quân trông nét mặt vẫn rất khó xử mà nhìn ta, từ tốn nói. “Làm phiền Phượng Thần bế quan tu luyện đúng là tội đáng trách. Nhưng lần này đại hoàng tử của Thiên Tộc gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Khắp trời đất e là cũng chỉ có Phượng Thần mới có thể cứu được ngài ấy. Khẩn xin Phượng Thần cứu lấy một mạng người!”
Đại hoàng tử của Thiên Tộc? Người này ta cũng chẳng có ấn tượng, dường như cũng chưa từng gặp hắn. Nhưng nghe nói hắn cũng xem như một vị tướng tài của Thiên Tộc, e là tài dẫn binh cũng chỉ đứng sau Chiên Thần Xích Hồn Quân. Cũng là không ngờ hắn lại gặp chuyện đáng, cần đến ta giúp sức. Nghĩ tới nghĩ lui, nếu Thiên Tộc đã có lòng mời ta đến như vậy. Xem ra ta nhất định phải lên trời một chuyến rồi. Ta nhìn vị tiên nhân của Thiên Tộc đó một lát, cuối cùng cũng đồng ý lên trời với hắn. Trước khi đi ta còn dặn dò kỹ càng Tiểu Bạch Thố. Nhất định phải canh giữ Hỏa Phượng các thật tốt cho ta. Không để kẻ lạ đến làm ảnh hưởng nơi thanh tịnh này.
Trong lúc cưỡi mây lên trời, ta cũng khá là căng thẳng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta đến Thien Tộc, cũng không biết nơi này của bọn họ thế nào. Chỉ khi ta đứng trước Thiên Môn mới nhận ra. So với cung điện Liệt Diễm của tộc mình, nơi đây quả thật là sao hoa lộng lẫy hơn rất nhiều. Ta liền phì cười, nhếch môi nhẹ một cái mà trêu đùa vị tiên nhân kia. “Xem ra Thiên Tộc các ngươi quả thật nguy nga. Người từ nơi xa xôi hẻo lánh như ta lần đầu tiên đến đây. Cũng xem như là mở mang được tầm mắt.”
Dạ Vũ nghe thấy lời nói của ta thì hắn giống như một con thỏ nhút nhát vậy, vội vàng nói. “Phượng Thần là thân phận tôn quý, vạn lần đừng nên nói như vậy. Tiểu tiên và cả Thiên Tộc đều gánh không nổi đâu.”
Diễm Khuynh Đàn ta “à” một tiếng, tuy là đã thành Phượng Thần. Nhưng với sự cung kính này ta quả thật không quen. Đừng nói là tiểu tiên như hắn, đến phụ đế của ta những nơi có người đều phải giữ đúng lễ mà cúi đầu thi lễ với ta một cái. Xem ra nhận được lễ bái long trọng của chúng tiên, ta cũng phải cố gắng hết sức lực rồi.
Dạ Vũ đưa ta đến điện Vân Phong, cung điện của đại hoàng tử. Ta đi theo Dạ Vũ đến tẩm điện của hắn. Lúc vừa đến thì đã có không ít tiên nhân của Thiên Tộc ở đó, kể cả Thiên Đế cũng không ngoại lệ. Ta phất tay một cái, ý để cho bọn họ không cần phải hành lễ. Sau đó ta liền đi tới gần vị hoàng tử đang nằm bất tỉnh mà quan sát, khẽ nói.
“Đại hoàng tử của Thiên Tộc các người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vị tiên nhân Dạ Vũ này nói trên trời dưới đất cũng chỉ có bản tọa mới có thể cứu được cái mạng của hắn. Xem ra bệnh tình không hề nhẹ. Nhưng ta cũng không tinh thông y thuật, các người nhờ đến ta e rằng đã sai rồi!…”
Ta vừa nói vừa làm ra vẻ tiếc nuối, nhưng Thiên Đế lại mang theo khuôn mặt già nua mà cầu xin ta. “Phượng Thần có điều không biết, Dực Nhi của ta là do ma khí làm bị thương. Bây giờ e là cũng chỉ có linh lực mạnh mẽ của Phượng Thần mới có thể loại bỏ được ma khí đó thôi. Phượng Thần xin người hãy cứu lấy Dực Nhi của bổn đế.”
Ta có phần do dự nhưng vẫn là đồng ý với Thiên Đế. Mặc dù ta chưa từng chữa trị cho người khác. Nhưng lần nãy vẫn là nên thử một chuyến. Ta nghĩ ngợi một lát, sau đó liền làm pháp thuật thử thăm dò xem ma khí còn sót lại trong cơ thể của đại hoàng tử. Người gây ra ma pháp này xem ra cũng phải là người có tu vi cao cường. Ta liền tục vận dụng linh lực cùng với chân khí của mình đấu với ma khí đó. Nhưng vốn dĩ không thể loại khỏi được ma khí trên người hắn ta. Thậm chí bản thân ta còn bị phản thệ mà xém chút nữa không thể đứng vững. Còn vì vậy mà phun ra một ngụm máu.
“Phượng Thần không sao chứ?” Những người ở đây nhìn thấy ta không thể phá giải được ma khí thì vội vàng lo lắng. Nhưng đối với ta chút thương tích này đã là gì chứ? Ta rất nhanh chóng định thần lại, sau đó hai ngón tay chụm lại lướt ngang qua cổ tay phải một cái. Ấn ký phượng hoàng rất nhanh liền mở ra. Bởi vì căn cơ của ta còn thấp, chưa thể hoàn toàn dung hòa linh lực của mẫu thân và ta hợp thành làm một. Cho nên mỗi lần muốn dùng tiên lực đó, đều phải mở ra ấn ký phượng hoàng.
Diễm Khuynh Đàn tự nói với bản thân mình, vị đại hoàng tử đó ta nhất định phải cứu sống hắn ta. Ta niệm chú mở ra ấn ký, liền mượn sức mạnh từ thần lực mãnh mẽ của phượng hoàng tạo ra một luồng chân khí đấu chọi với ma khí trên người của đại hoàng tử. Ma khí đó không đơn giản chỉ là tà khí. Mà còn là chướng khí bị kẻ khác điều khiển, tung hoành trong cơ thể của Lãnh Dực. Ta cố gắng vận dụng luồng khí đó một lát sau đã có thể khống chế được toàn bộ ma khí, đem tất cả loại bỏ khỏi cơ thể của đại hoàng tử.
“Hắn ta xem như đã không còn nguy hiểm gì nữa!” Ta nói dứt lời sau đó cơ thể cũng trở nên yếu ớt, liền ngã xuống đất.
Lúc này những tiên nhân có mặt ở đay đều hoảng hốt, một phen kinh hãi. Thiên Đế vì để bảo vệ an toàn cho ta, liền để ta đến Minh Nguyệt điện tịnh dưỡng. Lần này đại hoàng tử được cứu sống. Thiên Tộc xem như phải nợ Phượng Thần một đại ân rồi!
——————————–
Tác giả:Cảm ơn mọi người đã đón đọc tác phẩm của mình. Để tri ân mọi người, chương này mình sẽ viết dài hơn rất nhiều nhoa. Yêu mọi người rất nhiều ạ