Truyện: Xích Hồn Họa Y - Diễm Khuynh Đàn (full) - Thư Hảo Vận Lai - Chương 16
Chương 16 Quạt Trấn Yêu, Ta Trả Lại Chàng!
Ta nhếch môi một cái, đúng là ta đến Thiên Cung quá đường đột. Nhưng ai biểu bọn họ lại cả gan ngăn cản ta chứ? Ta cũng đã nhân nhượng làm rồi, chỉ dùng tiên thuật làm cho bọn họ bị thương đến hôn mê bất tỉnh. Bằng không dưới sức mạnh Mặc Ngọc Hàn kiếm e rằng mạng của những kẻ này cũng sẽ không còn. Bây giờ ta đã sở hữu linh lực của mẫu thân, tiên thuật đương nhiên đã cao hơn rất nhiều. Ta đã quá quen với Thiên cung này, liền nhanh chóng đến Chiến Minh cung đi tìm Xích Hồn.
Ta ào ạt chạy đến Chiến Minh cung, trong lòng cũng dâng trào cảm xúc. Giống như ta vừa mới chết đi sống lại, điều ta cảm thấy thật vui chính là gặp được Xích Hồn. Giữa đường đi ta đều dùng tiên thuật làm hôn mê những thiên binh trong cung. Sau đó nhanh chóng chạy đến tẩm phòng của của Xích Hồn. Nhưng khi ta vừa bước vào trong, Mộ Nghiên đã ở đó. Nàng ấy nhìn ta một cách kinh ngạc, hoảng loạn mà quát nạt lấy ta.
“Ngươi là ai tại sao lại xông vào đây? Thiên binh bên ngoài chẳng lẽ không cản ngươi sao? Người đâu, người đâu có kẻ đến từ Ma Tộc đột nhập vào Chiến Minh cung.” Nàng ấy vừa nhìn thấy ta liền hoảng loạn mà muốn hô lớn lên để gọi người đến. Trước kia ta đã quá quen với sự hống hách của Mộ Nghiên, cho nên lần này chỉ lạnh lùng mà điểm huyệt đạo của nàng ta.
“Câm miệng! Ngươi cho rằng những thiên binh bên ngoài có thể ngăn cản được ta hay sao? Cho dù ngươi là công chúa Thiên Tộc hay Thần Phi ta đều mặc kệ. Ngươi tốt nhất nên biết điều một chút trước mặt của ta.” Ta nói xong liền điểm hóa trên người của nàng ta một cái, để cho nàng ta hôn mê mà ngất xuống đất. Ta liền đi đến bên giường ngọc của Xích Hồn. Chàng nằm hôn mê, còn ta lại không thể làm được gì cho chàng. Ta cầm lấy tay của chàng lên, nỉ non mà nói.
“Xích Hồn chàng phải nhanh chóng tỉnh lại, bằng không ta sẽ rất lo lắng cho chàng. Bây giờ tuy ta đã là Phượng thần nhưng chung quy vẫn không thể ở bên cạnh của chàng. Thượng Thủy thượng thần đã nói, nếu chúng ta tiếp tục ở bên cạnh nhau. Tai kiếp nhất định sẽ càng kéo đến chàng. Xích Hồn ta không thể để chàng gặp chuyện. Cứ cho là ta nhát gan không thể cùng nhau đối mặt. Nhưng ta không thể để chàng có một chút thương tổn nào. Chàng vốn là sư phụ của ta, ta yêu chàng đã là trái với luân thường đạo lý. Nhưng mà Xích Hồn, bất luận là Họa Y hay là Diễm Khuynh Đàn. Ta đều yêu chàng, Xích Hồn ta yêu chàng.”
Từng giọt nước mắt của ta cứ như vậy lăn xuống, rơi trên tay áo của chàng. Ta ngồi bên cạnh giường của chàng ước chừng đã hơn một canh giờ. Sau đó ta liền biến ra quạt Trấn Yêu, nhẹ nhàng mà nói. “Đây là thứ chàng tặng cho ta. Hai trăm năm qua ta luôn xem nó là pháp khí mà đem theo bên mình. Bây giờ ta trả lại cho chàng, những ân oán trước kia của chúng ta cũng kết thúc từ đây. Sau này chàng là Chiến thần, là Xích Hồn Quân của Thiên Tộc. Còn ta là Phượng thần, chúng ta không ai nợ ai. Sau này gặp lại cũng sẽ xem như là người dưng.”
Ta nói xong liền cầm theo quạt Trấn Yêu mà đến thư phòng của Dạ Vũ. Ta sợ để quạt Trấn Yêu bên cạnh Xích Hồn, nhất định sẽ bị Mộ Nghiên đoạt mất. Dù sao trước kia nàng ấy luôn thích nó, cho nên nhất định sẽ tìm cách để lấy nó về bên mình. Ta không còn cách nào khác đành phải đặt ở chỗ của Dạ Vũ vậy. Sau khi rời khỏi Thiên Tộc, ta liền trở về Liệt Diễm. Đêm đó ta một mình trong cung của mình mà uống đi nước Vong Tình. Sau đó ta liền hôn mê bất tỉnh suốt ba ngày trời. Khi ta tỉnh dậy cũng đã quên đi những chuyện của hai trăm qua, bao gồm cả Xích Hồn.