Truyện: Xích Hồn Họa Y - Diễm Khuynh Đàn (full) - Thư Hảo Vận Lai - Chương 15
Chương 15 Ta Là Phượng Thần, Ngươi Cản Nổi Sao?
Thượng Thủy thượng thần dùng cả vạn năm công lực để tìm ra chân thân cho ta. Hóa ra lúc ta ứng kiếp xong, bản thân hồn lìa khỏi xác. Về phần chân thân đã rơi xuống đáy biển Trường Hải, cũng chính là nơi Quỷ Liên bị phong ấn. Ta cũng không ngờ Trường Hải lại có duyên với ta như vậy. Ta xem như trải qua một trận như chết đi ở đó, bây giờ cũng sẽ tái sinh ở đó. Hồn phách của ta tìm đến tới Trường Hải, cuối cùng cũng có thể trở về với chân thân của mình. Trên biển Trường Hải liền xuất hiện phượng hoàng vỗ cánh bay lên trời. Ta xem như đã chính thức mở được ấn kí, sở hữu tiên lực của mẫu thân, danh chính ngôn thuận trở thành Phượng thần. Thần thượng cổ được tứ hải bát hoang cung phụng.
Ta lấy được chân thân liền mang theo tâm trạng buồn bả mà trở về Liệt Diễm tộc. Ta đã không ở đó hai trăm năm rồi. Lại vì lúc ứng kiếp mệnh mà mất tích, phụ đế luôn vì ta mà lo lắng. Cho nên người vừa nhìn thấy ta đã mừng rỡ không thôi. Công chúa Khuynh Đàn ứng kiếp đã xong, bây giờ ta chính là Phượng thần. Phụ đế vì ta mà mở yến tiệc long trọng, mời chư vị thần tiên khắp trời đất đến. Bởi vì phụ đế của ta xưa nay rất không thích tiệc tùng. Đã mấy vạn năm người không hề mở đại tiệc. Cho nên lần này tiên nhân khắp trời đất đều tề tựu đông đủ. Ngay cả Thiên Đế cũng phải nể mặt, tự mình đích thân đến. Phụ đế của ta chiêu cáo thiên hạ thân phận Phượng thần của ta. Từ đó về sau tứ hải bát hoang lại xuất hiện Phượng thần, là vị thần từ thời thượng cổ được chúng tiên kính bái. Bởi vì bọn họ không biết Thượng Thủy thượng thần vẫn còn sống. Cho nên thần viễn cổ chỉ có mình ta, địa vị của ta trong tứ hải bát hoang lại được nâng lên một bậc.
Bởi vì chân thân liên hoa trước kia của ta là do Xích Hồn dùng tiên thuật tạo ra. Còn chân thân của ta hiện tại là từ khi ta được sinh ra đã như vậy. Chúng tiên nhân trên Thiên Tộc cũng không nhận ra. Ta chính là Họa Y đã bị bọn họ ép phải xuống Sinh Tử Kiếp. Tâm trạng của ta lại có chút phức tạp, ta cứ tưởng dưới phàm giới mới phân biệt thân phận như vậy. Xem ra dù là tiên nhân cũng sẽ phân biệt mà đối xử. Lúc ta làm Họa Y bọn họ liên tục khi dễ ta. Khi ta làm Phượng thần, lại nhận được cung phụng ba quỳ cửu khấu của bọn họ. Đây chẳng phải cũng là một chuyện nực cười hay sao?
Ta cũng như phụ đế vậy cũng chẳng thích yến tiệc là bao. Cho nên đến giữa chừng ta đã rời khỏi. Bởi vì nước Vong Xuyên mà Thượng Thủy thượng thần đưa cho ta, ta vẫn chưa uống nó. Nhưng ta không thể phản bội lời hứa của mình với ngài ấy. Lại sợ nếu như ta không quên được Xích Hồn, ta nhất định sẽ trở thành gánh nặng cho chàng. Bây giờ chàng vì ta vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu như ta không uống nước Vong Xuyên. Về sau chàng lại vì ta mà chịu liên lụy. Nhưng ta vẫn không nở, không nở quên chàng như vậy. Ta liền cược một phen, cược ta rằng ta trước khi uống nước Vong Xuyên nhất định phải lên Thiên Cung để gặp chàng lần cuối. Ta biết chúng tiên gia vẫn còn đang ở trong yến tiệc của phụ đế. Cho nên Thiên Tộc bây giờ ắt hẳn rất vắng vẻ, đây lại chính là thời cơ tốt dành cho ta. Nghĩ vậy ta liền nhanh chóng gọi mây mà bay lên Thiên Cung.
Trước Thiên Môn thiên binh thiên tướng của Thiên Tộc muốn ngăn ta lại. Ta liền quát tháo bọn họ. “Ta chính là Phượng thần, ngươi lại dám ngăn cản ta.”
Ta muốn dùng thân phận của mình làm ải thông quan. Nhưng không ngờ tên thiên binh đó lại chế giễu ta mà cười lớn. “Tiểu cô nương à cô nương muốn dùng lý do cũng nên thích hợp một chút chứ? Hôm nay Liệt Diễm Đế bày tiệc chiêu đãi chúng tiên ở Liệt Diễm Tộc. Mục đích chính là muốn chiêu cáo cho tứ hải bát hoang biết rằng. Nữ nhi của ngài ấy và Phượng thần đã ứng kiếp mệnh xong. Để cho khắp trời đất này đều biết bây giờ công chúa Liệt Diễm tộc, Diễm Khuynh Đàn chính là Phượng Thần. Vậy thì cô nương nói xem, Phượng thần không ở Liệt Diễm tộc lại lên Thiên Cung làm gì chứ?”