Truyện Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh - Chương 627
CHƯƠNG 628
Sau khi nhấc chân muốn đuổi theo ra ngoài, anh ta phát hiện một bóng dáng thanh tú đang đứng dựa vào tường dưới mái hiên bên ngoài nhà hàng, tay nắm chắc điện thoại di động buông thõng bên hông.
Anh ta đứng đó, một tia sáng lạnh lẽo dần dần tụ lại trong mắt nhưng anh ta chỉ lặng lẽ quan sát cho đến khi người phụ nữ nhận ra sự khác lạ, quay lại và bắt gặp ánh mắt của anh ta.
Hốc mắt ửng đỏ chứa đựng toàn là kinh hoảng và tuyệt vọng, khi bắt gặp tầm mắt của anh ta, bước chân cô ta mất khống chế, tự động lùi nhanh về sau, đồng thời đầu lắc quầy quậy, nước mắt cuồn cuộn tuôn trào.
Lúc này, Thượng Điền mới hoàn toàn hiểu ra, bình tĩnh bước tới gần cô ta, sau đó một tay ôm vai cô, trầm giọng nói: “Anh đưa em đi bệnh viện trước.”
“Đừng chạm vào tôi!” Tề Uyên đau đớn hét lên, gạt phăng bàn tay vừa chạm tới rồi ném mạnh chiếc di động xuống chân anh ta.
Những mảnh vỡ bay tứ tung, người đàn ông chỉ cúi đầu nhìn, không sao tìm được bất kỳ sơ hở nào trên vẻ mặt bình tĩnh của anh ta.
Mà ngược lại với anh ta, người phụ nữ vì sự bình tĩnh của anh ta mà dần dần sụp đổ, cô ta chậm rãi bước tới gần, nắm chặt tay áo của anh ta.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, người phụ nữ trước mặt đã gào lên hỏi Thượng Điền: “Anh xem tôi là cái gì? Tôi là gì trong tim anh? Anh yêu tôi lâu như vậy chỉ là vì chút cổ phần đó của Long Đằng thôi sao? Gửi tấm ảnh đó đi, liệu anh có nghĩ cho tôn nghiêm của tôi không, tôi là gái điếm đối với anh sao?”
Cuối cùng, dường như cô ta đã tự mình nghĩ thông mà bật cười lắc đầu, “Không, cô Tống nói không sai chút nào, anh chỉ xem tôi là công cụ so với danh dự địa vị thì tôi chỉ có giá trị lợi dụng của một thứ công cụ mà thôi!”
Tự dưng nhắc tới Tống Nhiễm, trong lòng Thượng Điền toàn là căm tức.
Anh ta không đồng ý với cách nói đó, như vậy chẳng khác nào gán cho Thượng Điền anh cái danh tiểu nhân ích kỷ vô tình, chỉ biết tới lợi ích.
Anh ta chỉ là một người biết lợi dụng những tài nguyên bên cạnh mình một cách thông minh mà thôi, thậm chí vì để tâm tới cảm xúc của cô ta mà anh ta đã vắt kiệt tâm trí của mình để giữ cô ta tránh xa hết thảy những tranh đấu đó, chỉ cần bình yên vô sự qua được hết hôm nay là tất cả sẽ ổn thỏa.
Bọn họ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp như xưa, anh ta thậm chí còn đối với cô ta tốt hơn nữa.
“Anh thật sự muốn cùng em sống một cuộc đời hạnh phúc.”
Vì vậy vào lúc này, người đàn ông mà cảm xúc đang dần bị dồn ép đến cực điểm kia đột nhiên hô hấp dồn dập, bàn tay to khỏe vẫn đang giữ chặt cằm đối phương, cố gắng khiến cô ta bình tĩnh lại và nghe rõ ràng lời giải thích của mình.
“Anh thừa nhận là anh đã lợi dụng tình cảm của Cố Thời đối với em, nhưng người trong tấm ảnh không phải là em, mà là một cô gái giống em được tìm đến để diễn màn kịch này. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm tổn thương em, không nói cho em biết cũng là vì quan tâm đến cảm xúc của em mà thôi.
Trong lúc nói giải thích, hốc mắt của anh ta dần đỏ hơn, bàn tay cũng bóp chặt cằm của đối phương hơn, giống như có chút không tự chủ được, cho đến khi thấy sắc mặt của Tề Uyên dần dần thay đổi, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, anh ta mới yên tâm, chậm rãi thả lỏng tay ra.
Theo như Tề Uyên nói thì cô ta không có mưu mô như Tống Nhiễm, không có trí tuệ như Lương Hạnh, suy nghĩ đơn thuần của cô ta được chống đỡ bởi con tim theo đuổi tình yêu đến mức ám ảnh.
Cho nên lừa gạt cô ta là một tội ác không thể tha thứ cũng như chối cãi.
Và khi nghe anh ta nói đến đó, trừ bỏ nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào thì cô ta còn cắn mạnh môi dưới cho đến khi một mùi máu tanh nồng nặc từ cổ họng lan tới khoang mũi, cô ta mới lạnh lùng nói một câu: “Thượng Điền, chúng ta dừng ở đây đi.”