Truyện Tình cuối - Tống Diểu - Sở Thiệu Ngôn (full) - Chương 29
Thấy Tống Diểu lặng thinh, cô ta ho nhẹ một tiếng rồi chớp đôi mắt to tròn: “Chị dâu biết ai đang phụ trách dự án này không?”
Nói xong, cô ta lấy một chiếc hộp bọc giấy gói màu hồng từ túi xách ra, trên hộp thắt một chiếc nơ màu xám nhạt, trông vừa tinh xảo vừa trang nhã.
Thấy Tống Diểu nhìn, cô ta đẩy hộp quà sang, cười duyên dáng: “Đợt trước em đi Paris chơi, đặc biệt mua quà về tặng chị đấy, em nghĩ chị chưa dùng phiên bản giới hạn của loại nước hoa này bao giờ, chị không ngại thì dùng thử xem”
Vẻ tham lam trong mắt bị cô ta giấu rất kỹ.
Tổng Diểu bật cười, đẩy hộp quà lại: “Xin lỗi cô Dương, tôi không thích dùng nước hoa. Người phụ trách dự án Thiên Tình Thủy Loan của Sở Thị là tôi, cô Dương muốn biết điều gì?”
Dương San cười cứng ngắc, cô ta nhìn Tống Diểu một cách khó tin.
Liếc mắt nhìn thẻ nhân viên trước ngực cô – tổ trưởng tổ A phòng thiết kế tập đoàn Sở Thị – Tống Diểu.
Nghe đồn người được Sở Thị cử đi đàm phán với Hoắc Thị trong dự án này là một người phụ nữ họ Tổng.
Dương San sững sờ, còn muốn nói tiếp nhưng Tống Diểu rút một tờ một trăm từ túi xách ra đặt lên bàn.
“Cà phê hôm nay tôi mời, nếu không còn chuyện gì thì tôi về công ty trước.”
Dứt lời, cô không đợi Dương San trả lời, bước thẳng tới cửa quán cà phê.
Cô đoản không sai, Dương San đến để hỏi chuyện về dự án Thiên Tình Thủy Loan. Tin Dương Thị, Vu Thị và Sở Thị được Hoắc Thị chọn làm đối tác trong nước đã không còn là bí mật nữa.
Trên đường về công ty, Dương Tinh gọi cho Tổng Diểu.
“Diểu Diểu, con làm đúng lắm. Dương San là cháu mẹ nhưng Thiệu Ngôn mới là con mẹ, mẹ biết con đã dồn hết tâm huyết vào dự án Thiên Tình Thủy Loan, con cứ làm những chuyện mình nghĩ là đúng, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Tống Diều nhỏ nhẹ: “Dạ, mẹ.” Cô ngập ngừng: “Con nghe thím Từ nói mẹ dạo này lại đau lưng, con sắp xếp thời gian đưa mẹ đi viện nhé.”
Dương Tinh vui mừng, rất hài lòng về Tống Diểu: “Sao bắt con chạy qua chạy lại vậy chứ, mẹ đi với thím Từ được rồi. Có thời gian thì con bồi dưỡng tình cảm với Thiệu Ngôn đi, mẹ biết con vẫn yêu nó. Con đừng lo gì cả, Diểu Diểu, mẹ tuyệt đối không chấp nhận con bé nào khác bước chân vào nhà họ Sở đâu.”
Tống Diểu im lặng thật lâu rồi bình tĩnh đáp: “Mẹ, con đến công ty rồi, con cúp máy trước nhé”
Cô cúp máy, thấy Sở Thiệu Ngôn cách đó không xa đang đi vào công ty.
Giám đốc các bộ phận theo sau hắn báo cáo. Nét mặt hắn nhìn rất nghiêm túc, hắn vừa đi vừa cúi đầu đọc báo cáo trong tay, đôi lúc sẽ hỏi người phía sau.
Bước chân thoăn thoắt của hắn khiến vạt áo vest tung lên, vẻ đĩnh đạc và điển trai ấy làm tất cả nhân viên nữ đi qua đều thầm đỏ mặt.
Hắn cau mày rồi bình thản đưa mắt nhìn sang như nhận thấy ánh mắt của cô. Đôi mắt sắc không hề lay động khi bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Tống Diểu, hắn hờ hững quay đi như cô chỉ là người dưng nước lã chẳng có gì đặc biệt.
Tống Diểu nhớ lại lúc sáng, lòng nhói lên. Cô quay lại rồi im lặng đi vào thang máy.
Trở về phòng thiết kế, mọi người thấy cô đều vui vẻ chúc mừng.
Tổng Diểu thấy lạ nên hỏi Tần Tiểu Tiểu, sau đó mới biết chuyện Hoắc Thị đã xóa tên Vu Thị khỏi suất tham gia dự án Thiên Tình Thủy Loan vì lý do ăn cắp ý tưởng thiết kế, đồng thời tuyên bố sẽ không bao giờ hợp tác với Vụ Thị nữa. Nói vậy, giờ chỉ còn Sở Thị và Dương Thị cạnh tranh với nhau.
“Chị Tống, giám đốc dự án bên Hoắc Thị mới gọi đến đấy ạ. Họ tìm chị nhưng lúc đó chị không có ở đây nên tổ trưởng Phương nhận máy. Loa điện thoại cô ta to lắm, giám đốc Lưu khen bản phác thảo thiết kế của chị không ngớt, chị không được nhìn khuôn mặt tái mét của chị ta rồi.”
Tần Tiểu Tiểu cười trộm bên tai cô, xem ra cô bé cũng không thích Phương Hâm.
Tống Diểu cũng cười, cô vừa định nói thì giọng nữ ngang ngược phách lối chen ngang: “Đừng đắc ý, còn dám nói không thông qua giám đốc Lưu mà làm việc với sếp Hoắc nào đó. Làm việc với sếp Hoắc mà sếp Lưu khen cô thoải mái tự nhiên lại biết cách cư xử? Chẳng biết ở với giảm đốc Lưu mấy lần mới được vậy, vô liêm si!”