Truyện Tình Chung (Tình Cuối) Bạch Kính - Lý Thư Ý (full) - Chương 111: Hoàn Chính Văn
Cận Ngôn nấp ở sau lưng ghế sô-pha, chỉ thò ra nửa cái đầu, nhân lúc Lý Niệm không chú ý liền kêu ‘gâu gâu’ hai tiếng, lại lập tức nằm sấp xuống.
Bảo mẫu dở khóc dở cười, hạ thấp giọng nói khẽ: “Tiểu Cận tiên sinh, cậu cứ quỳ như vậy sẽ khó chịu đó, để tôi cho người đi lấy cái nệm nha.”
Cậu nhìn bảo mẫu rồi lắc lắc đầu, không dám phát ra một chút tiếng động, sợ người ta làm cậu lộ vị trí.
Lý Niệm không biết cái ông anh lúc nãy mới vừa chơi cùng mình sao bỗng dưng không thấy tăm hơi đâu nữa, nhưng bé con lại nghe được tiếng kêu của một chú chó nhỏ, quay đầu nhìn ngó khắp nơi, vẫn không tìm được thứ gì, sốt ruột nắm lấy tay Bạch Ý, nói với anh trai mình là có ‘gâu gâu.’
Khi Lý Thư Ý đi xuống lầu, đúng lúc Bạch Ý dẫn theo Lý Niệm tìm được Cận Ngôn, bé con cười rồi bổ nhào lên người của Cận Ngôn, Cận Ngôn đưa tay đón được bé con, sau đó véo véo khối thịt núng nính trên má của bé.
Lý Thư Ý vẫn bước đi thong thả, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Cận Ngôn: “Bò thêm vài vòng nữa đi, lau sàn nhà cho khô thêm một chút.”
Cận Ngôn ngượng ngùng gãi gãi đầu, ôm Lý Niệm đứng dậy.
Bạch Ý ở bên cạnh nắm lấy ống quần của Lý Thư Ý, ngửa đầu kêu ‘ba ba.’
Lý Thư Ý khom lưng bế nhóc con lên, hỏi bảo mẫu trưa nay hai đứa nhỏ ăn cái gì, giáo viên mầm non của Bạch Ý hôm nay tới lúc mấy giờ. Bảo mẫu trả lời từng câu một, Lý Thư Ý lại nhìn về phía Bạch Ý, hỏi nhóc con hôm nay giáo viên đã dạy những gì.
Năm sau Bạch Ý sẽ vào mẫu giáo, cô giáo đến để làm một bài kiểm tra nho nhỏ, bảo là năng lực học tập và khả năng ghi nhớ của nhóc con vô cùng xuất chúng, chỉ là không thích giao tiếp với người khác, muốn bọn họ chú ý dẫn dắt nhóc con nói chuyện nhiều hơn.
Bạch Ý trả lời xong câu hỏi thì đúng lúc Hứa quản gia tới mời Lý Thư Ý đi dùng cơm. Y để bảo mẫu dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, tóm lấy Cận Ngôn bắt cậu theo ăn cơm với mình.
Cận Ngôn phản đối vì vừa rồi cậu đã ăn rất nhiều điểm tâm, không tình nguyện đi đến bên cạnh bàn, vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn nào là tôm luộc, đậu hũ hải sâm, sườn heo hấp,… Không có món mà cậu không thích. Ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, sau khi ngồi xuống liền cầm đũa nói: “Vậy được rồi, chú Lý chú cũng thật là, lớn như vậy….”
Thấy Lý Thư Ý liếc xéo mình một cái, mặt mũi lập tức đứng đắn nói: “Còn làm con nghĩ chú muốn con bồi chú ăn cơm!”
Cậu theo Lý Thư Ý nhiều năm, công phu nịnh nọt đã luyện đến đắc đạo rồi, lời nói xoay chuyển vô cùng tự nhiên, ngay cả một khoảng ngắt hơi trong đó cũng không có.
Lý Thư Ý bị cậu chọc giận đến nỗi bật cười, lại đem đồ ăn đẩy về phía của cậu thêm một chút, cùng cậu nói chuyện phiếm.
Ít phút sau Tả Minh Viễn cũng tới trong tay còn cầm xấp văn kiện, đi thẳng vào phòng làm việc của Bạch Kính.
Lúc đi ngang qua phòng ăn anh có hơi kinh ngạc không biết tại sao giờ này Lý Thư Ý mới ăn cơm, Lý Thư Ý nhấp một ngụm canh, nhàn nhạt đáp: “Anh đi hỏi cái người đang ở trong phòng làm việc ấy, người đó biết rõ nhất.”
Lời này vừa dứt đã khiến cho Cận Ngôn đang gặm sườn heo ở bên cạnh bị nghẹn, nghẹn đến mức cả cổ cũng đỏ, quay đầu nhìn Tả Minh Viễn bằng một ánh mắt vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Tả Minh Viễn ngay lập tức hiểu ra, biểu tình trên mặt kiểu ‘thói đời ngày sau’, rồi giống như bị quỷ đuổi nhanh chân bước khỏi nhà ăn.
Lúc Phó Oánh mang cặp song sinh tới chơi, Lý Thư Ý vừa mới dùng cơm nước xong.
Hai bạn nhỏ vừa nhìn thấy y liền chạy tới, hai đứa nắm hai bên tay của Lý Thư Ý, tranh nhau nói trước mặt y. Một đứa thì muốn đem Lý Niệm tới nhà của mình chơi, đứa còn lại hỏi y hôm nay mình mặc váy có đẹp không kẹp tóc có xinh không, ồn ào cãi cọ hết một lúc.
Lý Thư Ý không biết mình nên trả lời ai trước, Phó Oánh xách hai nhóc con lên: “Đi tìm các em chơi đi, không được làm loạn với cha nuôi của các con.”
Cận Ngôn ở bên cạnh xung phong nhận việc dẫn bọn trẻ đến phòng thiếu nhi.
“Ngụy Trạch đâu?” Lý Thư Ý hỏi.
“Hôm nay anh ấy có ca phẫu thuật, đoán chừng buổi tối mới có thể đến được.” Phó Oánh ngồi xuống sô-pha, nhìn hết một lượt vẫn không nhìn thấy Bạch Kính, khó hiểu nói: “Ông nhà anh đâu rồi?”
“Ở thư phòng.”
Y đón tiếp một cách hết sức bình thường, không còn thái độ “Tôn trọng nhau như khách” như trước kia nữa. Phó Oánh không nhịn được mà thở dài, tràn ngập tiếc nuối nói: “Có phải sau này em sẽ không còn lý do để ngắm trai đẹp nữa không vậy?”
“Em cũng không sợ Ngụy Trạch ghen?”
Phó Oánh nhìn y chớp chớp mắt nói: “Anh không cảm thấy nhìn bác sĩ Ngụy ghen cũng rất thú vị sao?”
Lúc này Lý Thư Ý mới hiểu được, vị này bên ngoài là muốn mượn danh của y để đi tìm trai đẹp, nhưng thật ra là bày trò để trêu ghẹo ông xã của cô, y không khỏi lắc đầu mà cười.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, trong phòng trẻ em truyền đến một trận ồn ào, Ngụy Chi Tinh vội vàng chạy ra, nắm lấy Phó Oánh nói: “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, Ngụy Kỉ Thần khóc rồi!”
“Anh con lại làm gì?”
“Anh ấy đem bảo bảo như vậy… Như vậy nè….” Chi Tinh bé nhỏ có chút sốt ruột, không biết nên giải thích hành động ‘như vậy’ bằng cách nào. Nhớ lại hiện trường, bé đưa tay ôm mặt mình, thịt trên mặt cũng dồn về một chỗ, miệng chu chu lên.
“Sau đó em trai muốn đẩy anh ấy ra, ảnh liền té ngã.”
Hai anh em song sinh này đều gọi Bạch Ý là em trai, còn Lý Niệm thì gọi là bảo bảo. Lý Thư Ý nghe xong thì hiểu rõ ngọn nguồn, muốn đứng dậy đi qua đó, Phó Oánh ngăn y lại: “Anh không cần phải để ý, Ngụy Chi Thần vẫn luôn là sấm to mưa nhỏ, gào vài tiếng thì không có việc gì ấy mà.”
“Để anh đi xem, Bạch Ý đánh nhau với nó cũng không phải lần một lần hai.”
Phó Oánh là người hiểu rõ tính tình của con trai mình nhất cô không khỏi trợn trắng mắt: “Nếu nó không đi chọc Lý Niệm, Bạch Ý còn lâu mới liếc mắt nhìn nó một cái.”
Lý Thư Ý nghe xong thì cảm thấy buồn cười, nhưng tóm lại đánh nhau vẫn là không đúng, thói quen không tốt này của Bạch Ý cũng đến lúc phải quản rồi, y liền đi theo Ngụy Chi Tinh đến phòng trẻ em.
Trong thư phòng, ba người đã bàn xong chuyện chính, đột nhiên Tả Minh Viễn hỏi Bạch Kính: “Cậu không khuyên cậu ấy về lại công ty?”
Lý Thư Ý đã dành hết mười mấy năm tâm huyết cho sản nghiệp của Bạch thị, chưa kể những dự án y đã làm trước đó, đến nay hệ thống đầu tư nội bộ và cơ chế rà soát thị trường vẫn là do y đi tiên phong, khiến cho những người sau đỡ phải đi đường vòng hơn. Nếu muốn y có thể tự mình đứng ra kinh doanh rồi làm chủ, nhưng y lại không có suy nghĩ này, một khi đã như vậy còn không bằng trở về.
Những lời này của Tả Minh Viễn nghe thì có vẻ khá hay ho nhưng chúng quá thực dụng. Cũng không trách anh được, anh đứng ở cái vị trí này đương nhiên suy nghĩ chính là vì lợi ích lớn nhất, xem ra trong lòng anh, Lý Thư Ý cần gì phải bán mạng cho người khác khiến cho nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.
“Em ấy muốn ở đâu, muốn làm gì, đều theo nguyện ý của em ấy là được.” Sắc mặt Bạch Kính hơi lạnh đi, “Anh cũng đừng ở trước mặt em ấy nhắc đến những chuyện này.”
Trong lòng Tả Minh Viễn lộp bộp một tiếng, sờ sờ mũi: “Là tôi lắm miệng.”
“Thật ra là chú Lý không muốn cho cậu phải khó xử đó.” Bạch Hạo ở bên cạnh đang sửa sang lại tài liệu đột nhiên ngẩng đầu nói xen vào một câu.
Hắn cũng không giải thích nhiều, nhưng trong lòng những người ở đây đều hiểu rõ.
Thời gian Lý Thư Ý rời đi cũng không tính là ngắn, nói thẳng ra thì rất nhiều quan hệ lợi ích đã bị chia lại, nếu y trở về cầm quyền nhất định sẽ có người mất quyền, sóng gió là điều khó tránh khỏi.
Việc này đối với Bạch Kính và cả công ty đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bạch Hằng lúc trước bị y mắng đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, chẳng lẽ đến lượt y, lại có thể xem như đó là nhà muốn tới thì tới muốn đi thì đi?
Tuy rằng việc này cũng không phải là vấn đề khó khăn đến mức không có cách để giải quyết, nhưng cho dù là vấn đề lớn hay nhỏ, tóm lại vẫn phải tốn tâm tư vào đó. Y chính là không muốn Bạch Kính phải hao phí phần tâm tư này, cũng không muốn chọc cho bản thân thêm phiền phức, tự đem thiêu chính mình.
Tả Minh Viễn âm thầm thở dài, cũng không biết một Lý Thư Ý lúc mới ra đời người đầy nhuệ khí không sợ trời không sợ đất mới tốt, hay là một Lý Thư Ý thấu hiểu nhân sinh biết cái nào được cái nào không, biết lo được lo mất mới tốt hơn đây.
Tới buổi tối chờ Ngụy Trạch đến, bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.
Trước kia khi bọn họ tới đây, mọi người đều biết rõ là mình vào địa bàn của Bạch Kính, ai nấy đều khách khí, nói chuyện làm việc cũng có nhiều cố kỵ. Hiện tại chuyện lớn nhỏ gì Hứa quản gia đều trực tiếp báo lại cho Lý Thư Ý nghe, cho dù Bạch Kính có ở ngay bên cạnh y thì tất cả những sắp xếp bố trí đều là do y làm chủ. Mà Lý Thư Ý thì sao, y cũng không cự tuyệt, khi nói chuyện hay làm việc đều ít nhiều có chút tư thái chủ nhân của nơi này.
Cho nên Ngụy Trạch muốn ăn cái gì liền tùy tiện mở miệng, Phó Oánh đưa quà tới cũng có thể lập tức mang đến phòng khách, Cận Ngôn mang theo đám bạn của mình tới chơi cũng không nhát tay nhát chân, không cần phải giống như lúc trước sợ chạm vào nơi nào đó khiến nó hư hỏng rối loạn.
Giữa bữa cơm Lý Thư Ý còn nhận được cuộc gọi video của Tống Tiêu Tiêu.
Không biết cô đã chạy đến cái đảo quốc nào để nghỉ phép, nằm trên ban công căn phòng hướng ra biển, uống champagne hưởng thụ mát-xa, bên cạnh còn có người giơ điện thoại giúp cô tìm góc đẹp, một cái giá đỡ hàng thật giá thật vừa miễn phí lại vừa tận chức tận trách Thẩm Úy, thoạt nhìn thật là thỏa mãn vô cùng.
Cô ở trong video còn nói với Lý Thư Ý một nhà bốn người của y đều sẽ có quà, cảm ơn Lý Thư Ý trước đó đã giúp đỡ, lời cuối cùng còn nói: “Nhưng mà quà cho Bạch Kính chỉ là phần mang thêm thôi, nói anh ta không cần quá chờ mong nha, bye~”
Trước khi ngắt kết nối còn để lại một nụ hôn gió.
Bạch Kính ở bên cạnh đen mặt, Phó Oánh cười đến đau cả bụng. Bất giác lại nhớ tới lần trước bọn họ cũng ngồi cùng với nhau như thế này, nhưng lần đó là vì khuyên Lý Thư Ý làm phẫu thuật. Cho dù lúc đó người đối diện có đang cười, nhưng ánh mắt lại u ám, sống chết của mình cũng bất cần, còn có thể dùng câu ‘Làm lễ truy điệu’ ra để trêu ghẹo chính mình, linh hồn giống như đã bay đến giữa không trung, chỉ miễn cưỡng bị những thứ nhỏ bé đó vướng bận lôi kéo lại.
Thời gian qua nhanh quá.
Chớp mắt một cái y đã trải qua một hồi sinh tử, lại trải qua rất nhiều lối quanh, cuối cùng vẫn là trở về trần thế, một lần nữa nếm mùi vị khói lửa của nhân gian.
Và trong số đó… Phó Oánh nhìn cái người vẫn luôn yên lặng gấp thức ăn cho Lý Thư Ý, chú ý từng cử động của người nọ, đột nhiên trong đầu lại hiện lên bóng dáng cô đơn của hắn… Suốt hơn một năm ấy, ngày qua ngày vẫn canh giữ ở phòng bệnh.
Nhất định là do bầu không khí quá tốt, cô mới có thể bất chợt sinh ra nhiều thổn thức và thương cảm như vậy. Phó Oánh âm thầm lắc đầu, nâng ly với những người trên bàn, cười nói: “Năm mới vui vẻ.”
Dùng xong bữa tối, đến lúc mọi người sắp phải đi, Ngụy Chi Thần không biết từ chỗ nào tìm được một cái túi lớn như vậy, đặt nó dưới chân Lý Niệm vốn đang được bảo mẫu ôm, nói muốn giả vờ mang Lý Niệm về nhà. Nhóc con bị Phó Oánh tịch thu dụng cụ gây án, cả căn phòng đều vang vọng tiếng khóc tan biến giấc mộng của nhóc con.
Mãi cho đến khi Lý Thư Ý hứa mấy ngày nữa sẽ đưa Lý Niệm đến tìm nhóc chơi, nhóc mới chịu dừng lại, nức nở vô cùng đáng thương, lúc bị đưa lên xe còn duỗi tay về phía của Lý Niệm, tê tâm liệt phế mà gào: “Bảo bảo ~~”
Lý Niệm được dì Từ bọc trong một chiếc áo choàng nhỏ mềm mại, đi theo ra tiễn người. Trong miệng còn ngậm núm cao su, bàn tay nhỏ nắm chặt lại buông ra, cùng Ngụy Chi Thần nói ‘Bái bai.’
Sau khi tiễn mọi người rời đi, cũng cho hai đứa nhóc ngủ ngoan, Lý Thư Ý cùng Bạch Kính mới trở về phòng.
Y tắm trước, liền lên giường xem điện thoại, xem quá chuyên chú, đến cả Bạch Kính từ trong phòng tắm đi ra cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
“Xem cái gì đó?” Bạch Kính lên giường đến bên cạnh y hỏi.
Lý Thư Ý thuận thế dựa vào ngực Bạch Kính, đem điện thoại ném qua cho hắn, nhắm mắt lại không kiên nhẫn nói: “Anh chọn giúp em đi.”
Bạch Kính cầm điện thoại lên xem, đây là trang Web chính thức của một nhãn hiệu mũ bảo hiểm đua xe ở nước ngoài, hỏi: “Mua cho Cận Ngôn sao?”
Lý Thư Ý lười biếng mà ‘ừm’ một tiếng, nói gần đây Cận Ngôn mê nhất là cái này, xe thì không thể cho cậu chạy được vì quá nguy hiểm, mua cái mũ bảo hiểm cho cậu chơi vậy.
Giá cả của những mẫu mà y chọn thật sự khiến người ta không dám nhận, tính cách của Cận Ngôn thì Bạch Kính cũng biết rất rõ, quá quý trọng ngược lại sẽ là gánh nặng đối với cậu. Hắn đặt tay ra sau đầu của Lý Thư Ý, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của y, nói: “Trước kia Nghiêm Duy cũng chơi cái này, ngày mai anh đi hỏi cậu ta một chút.” Lại nói với Lý Thư Ý những người trẻ tuổi như Cận Ngôn đều có những tay đua mà mình yêu thích, chỉ cần tìm một cái có cùng kiểu dáng để “cheap moment” hoặc có chữ ký là được, không cần phải chọn mua cái đắt nhất.
Nếu hắn không nhắc đến Nghiêm Duy, suýt chút nữa Lý Thư Ý đã quên mất một việc, ngày hôm qua y vừa vặn gặp phải Nghiêm Duy.
Đại khái là vì chuyện của Tống Tiêu Tiêu lần đó khiến cho cậu ta canh cánh trong lòng, không nhịn được muốn vì người anh em của mình mà nói vài lời hay ý đẹp, lúc bắt lấy Lý Thư Ý tận tình khuyên bảo khen ngợi Bạch Kính thâm tình đến mức nào, không cẩn thận đã nói lỡ miệng, đem chuyện lần đó mình đưa người tặng đến phòng Bạch Kính nói ra. Sau đó dứt khoát bất chấp tất cả, để cho y thấy biểu hiện của Bạch Kính lúc đó có bao nhiêu kiên định, làm thế nào để vượt qua cám dỗ, đã đem gương mặt của vị tiểu tình nhân kia thổi lên đến tận mây xanh, quả thực khiến cho nam nhân nhìn muốn rơi lệ còn nữ nhân nhìn muốn phát cuồng.
Lý Thư Ý nghe hết nữa ngày, dấm cũng không ăn, Bạch Kính thâm tình y cũng không để ý tới, chỉ một lòng tò mò cái tên tiểu tình nhân kia rốt cuộc đẹp đến mức nào.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ bị hỏi tội nào ngờ khi nghe xong vấn đề của y, hắn vừa hụt hẫng lại vừa buồn cười đáp: “Không nhớ rõ.” Hắn không lừa Lý Thư Ý, thật sự là hắn không nhớ rõ, nếu lúc ấy thần thái và động tác của người nọ không phải vừa vặn giống với Lý Thư Ý, hắn cũng sẽ không chú ý tới cậu ta.
Lý Thư Ý cảm thấy cái đáp án này rất là không thú vị, tìm được một cái tiêu chuẩn cao nhất trong lòng ra để hỏi: “So với Ninh Việt còn đẹp hơn?”
Động tác trên tay Bạch Kính dừng lại, không đáp.
Lý Thư Ý thấy biểu tình của hắn đều thay đổi, nhất thời không có lời nào để nói. Y nhắc đến Ninh Việt quả thật không có ý gì khác, trong lòng cũng không còn khúc mắc, chỉ là thuận miệng làm một cái so sánh mà thôi. Ninh Việt vốn dĩ lớn lên rất đẹp, y cũng không thể vì quá khứ người nọ đã từng là tình địch của mình mà không chịu thừa nhận cái sự thật khách quan này.
Y từ trên giường ngồi dậy nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt nghiêm túc hỏi: “Anh còn làm căng với Ninh gia sao?”
Bạch Kính cũng ngồi dậy theo y, nắm lấy ngón tay của Lý Thư Ý, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mảnh trăng non trên móng tay của y, rũ mắt xuống ‘ừ’ một tiếng.
“Anh vậy mà cũng không thèm nghĩ đến Ninh lão gia và ông nội mình có giao tình gì.” Lý Thư Ý để mặc hắn chơi đùa với ngón tay của mình, y cau mày nói.
Lúc đó y đang rối như tơ vò, mới nghe theo lời của Ninh Việt. Bây giờ nhớ lại, đó có thể gọi là thủ đoạn gì chứ, cùng lắm chỉ là chút kỹ xảo nhỏ nhoi để tranh giành tình cảm mà thôi. Còn y lại là một người đàn ông sức dài vai rộng, chẳng lẽ phải cả ngày ở trước mặt Bạch Kính khóc lóc kể lể lúc ấy mình bị bắt nạt như thế nào, muốn Bạch Kính báo thù thay mình hay gì?
Đều là người trong giới kinh doanh, sớm hay muộn đều sẽ chạm mặt, mọi người có tiền thì cùng nhau kiếm, có lợi cùng nhau hưởng không phải càng tốt hơn à? Hắn đặt Lý Thư Ý ở bên trong để làm lý do nháo căng với Ninh gia, y cũng không cảm thấy đây là cái vinh hạnh đặc biệt gì. Nếu y đã không để bụng, vì giao tình của người lớn với nhau, cũng không cần phải đem chuyện làm đến mức quyết tuyệt.
Bạch Kính nghe xong lời y nói, hắn trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cười khẽ: “Trước kia anh hy vọng em ít quản anh, bây giờ em giống như thật sự không quản đến anh, còn có thể bình tĩnh lý trí mà cân nhắc lợi hại…. Nhưng tại sao một chút vui vẻ anh cũng không cảm nhận được vậy?”
Nhất thời Lý Thư Ý nghẹn lời. Y cũng không phải cố tình muốn ‘Lý trí’, bởi vì điều này y cũng không thể giải thích được.
Lúc ngủ, Bạch Kính từ phía sau ôm lấy y vào trong ngực của mình. Lý Thư Ý thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ, y muốn đến nhà vệ sinh, vừa mới cầm tay Bạch Kính bỏ ra, nháy mắt cái người đang ôm lấy y bừng tỉnh, nhỏm người dậy bắt lấy cổ tay của y.
Lý Thư Ý đối diện với hắn, mãi cho đến khi hoảng loạn trong mắt đối phương dần lắng xuống, mới nói: “Em đến phòng vệ sinh.”
Lúc này Bạch Kính mới giảm bớt sự do dự, từng chút một buông lỏng tay ra.
Lý Thư Ý suy nghĩ cả một đêm, sắc trời chưa sáng y đã có quyết định.
Ăn xong bữa sáng, nhân lúc hôm nay là cuối tuần, y cho tài xế chuẩn bị xe, nói muốn đưa Bạch Kính đến một nơi.
Suốt đường đi Bạch Kính hỏi y, y cũng không thèm hé răng, mãi cho tới lúc đến nơi, y xuống xe đi ra ngoài vài bước, Bạch Kính vẫn còn đứng ở bên xe bất động.
Bây giờ là mùa đông, tuy rằng nơi này trồng không ít cây thường xanh cao to, nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn có vẻ cô quạnh đìu hiu.
Lý Thư Ý đứng ở bậc thang, quay đầu nhìn Bạch Kính, bảo hắn nhanh lên.
Bạch Kính ngẩn ra: “Anh có thể lên đó?”
Lý Thư Ý bị hành động của hắn làm cho bật cười: “Nếu không em đưa anh tới đây để ngắm cảnh chắc?”
Y nói xong liền xoay người đi lên trên, cũng mặc kệ người phía sau có theo kịp mình hay không.
Sau khi y về Kim Hải đã tự mình tới đây một lần, kể với bọn họ về quá trình phục hồi của mình suốt nửa năm qua, còn kể về Lý Niệm, nhưng những chuyện khác y lại không nhắc đến.
Y đứng lặng yên trước bia mộ, cách đó không xa có người lộ ra biểu tình chần chừ, bước chân có hơi do dự.
Lý Thư Ý không kiên nhẫn: “Cho dù bọn họ không thích anh, không muốn em ở bên cạnh anh, cũng không thể mở miệng mắng anh được, anh sợ cái gì? Nhanh tới đây!”
Cuối cùng thì Bạch Kính cũng bước tới đứng bên cạnh Lý Thư Ý.
Không phải hắn sợ mà là hắn cảm thấy mình không có tư cách xuất hiện trước mặt Lý Văn Trác và Lý Văn Anh. Cho dù bản thân Lý Thư Ý đã bình thường trở lại, nhưng hình ảnh người này hôn mê nằm bên cạnh bia mộ, nó cứ như một dấu ấn đã khắc sâu vào đầu của hắn, chỉ cần nhớ tới trái tim sẽ giống như bị đao cắt.
Hắn còn đau như thế, nếu thật sự người trên trời có linh thiêng, lúc ấy Lý Văn Trác và Lý Văn Anh tận mắt nhìn thấy Lý Thư Ý như vậy sẽ khổ sở bi thương đến mức nào, Bạch Kính thật không dám nghĩ đến.
“Ba, cô, người này…. Trước đây hai người cũng đã từng gặp qua, cũng biết lúc trước là con thích anh ấy, anh ấy không thích con.”
……
“Nhưng mà chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện ‘ta tình ngươi nguyện’, con cũng không thể nói trước đây anh ấy không thích con, thì tất cả đều là do anh ấy sai. Bây giờ chúng con ở bên nhau, mọi thứ đều rất tốt.”
……..
“Sau này mỗi năm con sẽ đưa anh ấy tới đây, có thể anh ấy vẫn sẽ luôn tới cùng con, có thể là con một mình tới, cũng nói không chừng là con tới cùng với một người khác…. Cho dù thế nào, con vẫn sẽ sống thật tốt, hai người đừng lo lắng.”
Bạch Kính vẫn luôn lắng nghe Lý Thư Ý nói, cả người hắn đều cứng đờ tại chỗ, chờ đến lúc giọng nói của Lý Thư Ý đã ngừng lại thật lâu, hắn mới có chút gian nan mà mở miệng.
Đầu tiên là đổi xưng hô giống như Lý Thư Ý, sau đó khẩn trương mà cuộn ngón tay lên, thấp giọng nói: “Sau này con…. Sẽ không để em ấy một mình nữa.”
Những thứ khác, xin lỗi cũng được, hứa hẹn cũng thế, chỉ là những lời nói suông không có ý nghĩa. Phải đợi đến lúc hắn cùng Lý Thư Ý đều già đến nỗi không đi được nữa, lúc đó hắn mới có tư cách ở trước mặt bọn họ để giải thích, để cầu xin bọn họ tha thứ.
Vốn dĩ Bạch Kính đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, Lý Thư Ý chịu đưa hắn tới nơi này, chịu ở trước mặt ba và cô của y thùa nhận mình, đã là điều xa xỉ nhất mà trước đây hắn chưa từng dám vọng tưởng. Ai ngờ người này lại móc từ trong túi áo khoác ra một cái hộp, đưa tới trước mặt hắn.
Đột nhiên Bạch Kính ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn về phía Lý Thư Ý, miệng giật giật, ngập ngừng nói không ra lời.
Lý Thư Ý nhướn mày: “Sao nào? Không muốn em đeo?” Y nói xong liền định đem món đồ kia thu lại, “Vậy quên đi.”
Bạch Kính lập tức ngăn y lại, động tác hoảng loạn mà đem cái hộp cầm trong tay, từ trong đó lấy ra một chiếc nhẫn. Bởi vì tay quá run, hắn dùng sức hít sâu một hơi, sau đó nắm lấy bàn tay trái của Lý Thư Ý, đem chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của y.
Lý Thư Ý nhẹ nhàng nói: “Bây giờ chúng ta ở bên nhau, không phải là vì ai mắc nợ ai, ai phải bù đắp cho ai, cho nên anh không cần phải cẩn thận từng li từng tí đối với em. Nếu như tình cảm này không có sự bình đẳng thì nó cũng không thể lâu dài được. Mẹ anh nói rất đúng, yêu là chuyện khiến cho người ta ‘vất vả’, em cũng không muốn đi tìm một người khác, để rồi phải vất vả bắt đầu lại mọi thứ một lần nữa….. Vậy nên Bạch Kính à, anh hiểu ý em không?”
Khóe mắt Bạch Kính ửng hồng, hắn cúi đầu hôn lên chiếc nhân trên ngón tay của y: “Anh….” Hắn mở miệng nhưng giọng lại nghẹn ngào. Bạch Kính mím môi bình phục lại cảm xúc, mới gật đầu nói, “Anh hiểu… Thư Ý, anh cũng yêu em.”
Lý Thư Ý mỉm cười, tiến lại gần đặt lên khóe môi của hắn một cái hôn rất nhẹ, một lần nữa nắm lấy tay hắn: “Được rồi, về nhà thôi.”
Rốt cuộc thì định nghĩa là gì ấy nhỉ…
Về quá khứ, hiện tại cùng với tương lai.
Chính là quá khứ đã qua không thể nào quay lại, thay vì dằn vặt mình bởi những sai lầm trong quá khứ, tự mình gặm nhấm những vết thương lòng, không bằng chúng ta hãy tin tưởng vào hiện tại và chờ đợi một đáp án đến từ tương lai.
Cuộc đời còn dài lắm, chỉ cần bạn còn hy vọng những hạnh phúc mà bạn hằng mong đợi cuối cùng sẽ đến.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã chờ đợi và đồng hành suốt bốn năm qua.
Cảm ơn các bạn đã xem xong câu chuyện xưa của Lý Thư Ý.
Cảm ơn tất cả những gì các bạn đã đáp lại cùng duy trì.
Cảm ơn các bạn đã để một người bình phàm như tôi được thực hiện giấc mộng ngày mình còn thơ bé.
Lời cuối cùng gửi đến tất cả mọi người, nguyện cho mỗi người trong các bạn đều có thể chờ được hạnh phúc viên mãn của riêng mình.