Truyện: Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh - Trình Hạ (full) - Chương 59 - Ngoại truyện (2)
- Home
- Truyện: Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh - Trình Hạ (full)
- Chương 59 - Ngoại truyện (2)
Bởi vì chuyện gặp phụ huynh tiến triển thuận lợi đến kỳ lạ. Dưới sự đốc thúc của người lớn hai bên, ngày tổ chức hôn lễ rất nhanh đã được quyết định.
Suy xét đến lịch trình của cả hai, hơn nữa sau khi chọn được ngày lành tháng tốt, cuối cùng ngày cưới cũng được quyết định là ngày 6 tháng 8.
Vừa chọn xong được ngày, Trình Hạ lập tức sửng sốt một hồi lâu.
Không thay đổi, đây chính là ngày ở trong mơ của cô, Ninh Nhất Ngạn cưới người khác.
Có thể cảnh tượng trong mơ chỉ là Ninh Nhất Ngạn đang quay phim hay không?
Có thể trong mơ Ninh Nhất Ngạn chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô hay không, cho nên lừa cô đến hiện trường, rồi mới ngỏ lời, cô mới là cô dâu của anh?
Cho đến buổi sáng ngày tổ chức hôn lễ, những chuyện ngoài ý muốn, những tình tiết trong tiểu thuyết, đều không có xuất hiện.
Ba Hạ nắm tay của cô đi lên thảm đỏ, hoa tươi hai bên thảm đỏ tỏa mùi thơm. Nhìn ở cuối thảm đỏ, Ninh Nhất Ngạn mặc âu phục đen áo sơ mi trắng, hình như mọi thứ đều giống trong mơ như đúc. Trừ một điều, trong mơ người khác là cô dâu của anh.
Trình Hạ không khỏi có hơi hoảng hốt.
Cô sợ, đây chỉ là một giấc mơ, sợ chỉ ngay sau đó, cô sẽ ngồi vào chiếc bàn ở phía dưới, nhìn Ninh Nhất Ngạn nắm tay người khác.
Tay của cô đang run rẩy, không đúng, không phải cô đang run rẩy, là ba Hạ đang run rẩy.
Trình Hạ chếch mắt nhìn sang, cả người ba Hạ căng thẳng đến mức cứng ngắc, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, tóc bạc trên đầu như vì sao tỏa sáng ở dưới ánh đèn.
Hốc mắt hơi cay cay, Trình Hạ nắm chặt tay ba Hạ, dường như sự lo lắng trong lòng cũng đã biến mất.
Đến sân khấu cuối thảm đỏ.
Ba Hạ giao tay Trình Hạ vào tay Ninh Nhất Ngạn, “Ba giao Hiên Hiên cho con.”
Ninh Nhất Ngạn cầm tay Trình Hạ, “Yên tâm đi, ba.”
Ba Hạ chuyển động gương mặt cứng đơ, sau đó như những gì Hạ Lâm từng nói, nở một nụ cười vô cùng khó coi, từ trong túi quần lấy một tờ giấy nhăn nhúm ra.
Tờ giấy này Trình Hạ từng thấy, có lẽ khoảng nửa tháng trước, đã thường xuyên nhìn thấy một mình ba Hạ cầm tờ giấy thì thầm ở trong sân.
Vậy mà, khi ba Hạ đọc ra, dáng vẻ thật sự không giống đã luyện đọc nửa tháng.
Đọc từng chữ, từng chữ: “Nay, ngày, là, hôn lễ của con gái Hạ Hiên của tôi và Ninh Nhất Ngạn. Cảm ơn bạn bè họ hàng gần xa đã tới tham gia hôn lễ của con gái tôi. . . . . .”
Ba Hạ cứng ngắc đọc xong, chính là cảnh tượng khiến Trình Hạ ấn tượng sâu sắc nhất, cũng là cảnh cuối trong giấc mơ của cô.
Mục sư lên bục, “Hôm nay, chúng ta gặp nhau ở đây, cùng chứng kiến Ninh Nhất Ngạn và Hạ Hiên kết thành vợ chồng. Mặc dù bọn họ là hai cơ thể riêng biệt, nhưng trái tim và linh hồn của bọn họ, đã hợp làm một thể. . . . . . .”
Sau một đoạn dài đoạn cảm thán về cuộc sống, mục sư nghiêng người, hỏi Ninh Nhất Ngạn: “Ninh Nhất Ngạn, con có đồng ý cưới Trình Hạ làm vợ của con hay không? Con có đồng ý cho dù là khi thuận lợi hay lúc gian nan, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con đều yêu cô ấy bằng cả trái tim mình, vĩnh viễn thủy chung với cô ấy hay không?”
Ninh Nhất Ngạn không chút do dự: “Con đồng ý.”
“Hạ Hiên, con có đồng ý gả cho Ninh Nhất Ngạn làm vợ của cậu ấy hay không? Con có đồng ý cho dù là khi thuận lợi hay lúc gian nan, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con đều yêu cậu ấy bằng cả trái tim mình, vĩnh viễn thủy chung với cậu ấy hay không?”
Trình Hạ đã không thể kìm chế mà rơi nước mắt, cô gật đầu, nghẹn ngào trả lời: “Con đồng ý.”
“Bây giờ, hai con có thể trao nhẫn cho nhau.”
Hạ Lâm mang hộp nhẫn lên, Ninh Nhất Ngạn lấy một chiếc trong đó ra, đột nhiên, quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu, nói với Trình Hạ: “Chuyện may mắn nhất đời anh chính là gặp được em, khoảng thời gian vui vẻ nhất chính là những ngày được ở bên em, em đồng ý cho anh cơ hội chăm sóc em, tiếp tục may mắn tiếp hay không?”
Lần trước cầu hôn vội vàng ngoài ý muốn, Ninh Nhất Ngạn cảm giác rất tiếc nuối. Anh nghĩ sẽ bù đắp lại trong hôn lễ, kết quả, những lời đã viết ra, cả một trang giấy dài, vào lúc này, trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể bật thốt lên mấy câu này.
Nhưng anh là ảnh đế Ninh Nhất Ngạn, anh còn là Ninh Nhất Ngạn người yêu Trình Hạ nhất trên đời.
“Vâng, em đồng ý.”
Trình Hạ nghẹn ngào khẽ gật đầu.
Đeo nhẫn cho nhau, “Chú rễ, con có thể ôm hôn cô dâu của con rồi.”
Ninh Nhất Ngạn xúc động, vén khăn voan trên đầu Trình Hạ lên, nghiêng đầu đi vào, nhẹ nhàng, chạm vào cánh môi mềm mại.
Mọi người thấy khăn voan trắng như tuyết rũ xuống, trong thế giới trắng như tuyết đó, là một câu chuyện cổ tích còn hay hơn chuyện cổ tích.
Ánh đèn từ từ tối xuống.
Trên màn ảnh lớn chiếu quá trình Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn quen biết, hiểu nhau, mến nhau, yêu nhau.
Tấm hình hai người chụp chung lúc còn nhỏ từng gây sóng gió lớn ở trên mạng. Hình trưởng thành của từng người. Bảy năm trước lúc mới quen. Bảy năm sau lúc gặp lại. Cho tới chuẩn bị buổi hôn lễ hôm nay.
Trình Hạ dựa vào trong ngực Ninh Nhất Ngạn xem.
Cảnh tượng trong mơ vẫn rất rõ nét trong trí nhớ của cô, nhưng có lẽ cô đã hiểu.
Ông trời chưa bao giờ vô duyên vô cố ban tặng điều gì, nếu trời cao tặng cho cô khả năng biết trước những việc sẽ xảy ra trong bảy năm, hiển nhiên cũng muốn thu lại chút gì đó. Cảnh tượng hôn lễ đã khiến cô vô cùng rối rắm và khổ sở, có lẽ chính là cái giá cao phải trả cho việc biết trước những chuyện sẽ xảy ra.
Vạn vật trên thế gian vốn cân bằng, có đáng giá hay không, cũng không do cô quyết định.
Trình Hạ ôm chặt Ninh Nhất Ngạn, cũng may, anh vẫn còn ở đây.
Tiệc tối, mời rượu, phát đường, tiễn khách, bận rộn đến tận giữa đêm, hai người mới trở về nhà tân hôn của mình.
Trình Hạ mệt mỏi tê liệt ngã xuống ở trên ghế sa lon.
Ninh Nhất Ngạn khom người, tiến tới trước mặt Trình Hạ, “Mệt mỏi thì lên giường nằm.”
Trình Hạ quay đầu, ngắm nhìn giường mới gọn gàng sạch sẽ, lại cảm thấy trên người mình dinh dính, “Không, bẩn.”
“Vậy đi tắm trước?”
Trình Hạ vẫn không nhúc nhích.
Nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Ninh Nhất Ngạn, nghiêng người lại gần, hơi thở quấn lấy nhau, “Vậy anh tắm giúp em nhé?”
Lời còn chưa dứt, đôi môi của anh đã dán sát vào Trình Hạ, răng môi cọ sát lẫn nhau. Nhiệt độ trên người anh sưởi ấm Trình Hạ, hô hấp của anh quấn lấy hô hấp của Trình Hạ, mặt đỏ tới mang tai, thở hồng hộc.
Trình Hạ đè bàn tay Ninh Nhất Ngạn đang kéo khóa váy xuống.
Ninh Nhất Ngạn mờ mịt ngẩng đầu.
Trình Hạ cố gắng hô hấp bình thường lại, bất đắc dĩ nói: “Ninh Nhất Ngạn, tạo sao anh dư thừa tinh lực như vậy?”
“Ninh Nhất Ngạn?”
“Ông xã.”
Ninh Nhất Ngạn hài lòng cười, thả lỏng bàn tay đặt ở trên khóa kéo, ôm chặt lấy Trình Hạ, hỏi ngược lại, “Không phải em hi vọng ông xã của em tinh lực tràn đầy sao?”
Chuyện này, cô không có ý này.
Biết rõ tiếp tục bàn luận về vấn đề này với Ninh Nhất Ngạn cũng không có chút ý nghĩa nào, Trình Hạ thẳng thắn nói ra lời cô muốn nói, “Em mang thai.”
“Ừ, anh biết rõ.”
Anh biết? Vậy đây là phản ứng gì. . . . . .
Ninh Nhất Ngạn bế Trình Hạ lên, Trình Hạ vững vàng rơi vào trong vòng tay của anh, vươn tay ôm cổ của anh theo bản năng. Ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trăng khuyết của ai đó tràn đầy vui mừng.
Cũng không tệ lắm, Trình Hạ hờn dỗi nói: “Anh làm gì thế?”
“Anh tắm giúp em nhé.”
“Còn nữa, ừ, anh sẽ chú ý nhẹ nhàng một chút .”
— ——oOo—- —–